Edit: kaylee
“Ta không sao.”
Cố Nhược Vân phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu: “Đây có tính là oan gia ngõ hẹp hay không? Làm cho ta ở chỗ này gặp gỡ người Y Môn?”
Nói thật, Y Môn không có thù hận gì với nàng, nhưng mà, lại có cừu oán với người bên người nàng!
Nàng sẽ không quên, năm đó trước khi Môn chủ Y Môn ngã xuống, giao Y Học Bảo Điển cho Vệ Y Y, kết quả Vệ Y Y lại bị nam nhân mình âu yếm cùng sư muội nàng vẫn luôn thật tín nhiệm liên hợp lừa gạt, muốn cướp đi Y Học Bảo Điển của nàng.
Lúc đó, may mắn nữ nhi của sư phụ nàng cứu nàng một mạng, nếu không nàng không cách nào trốn thoát khỏi Y Môn, cũng thành không được một thế hệ Quỷ Y.
Ngay cả như thế, dung nhan của nàng cũng bị hủy, hơn nữa còn mang theo danh sợ tội bỏ trốn, trốn trốn tránh tránh vượt qua nhiều năm.
Đông Phương Trường Kim kỳ lạ nhìn Cố Nhược Vân, phản ứng khi nha đầu kia nhìn thấy Y Môn có vẻ quá mức kịch liệt, chẳng lẽ nàng và Y Môn đã xảy ra chuyện gì?
“Là Tuyết Nghi trưởng lão của Y Môn, cũng là cường giả thứ ba của Y Môn, nếu ta không có đoán sai, bên người Tuyết Nghi trưởng lão hẳn chính là đệ nhất nhân củ Y Môn, Vinh Nguyệt cô nương.”
Sau khi nhìn thấy người mặc bạch y trong đám người, nữ tử phiêu phiêu dục tiên kia, đáy mắt đều là toát ra vẻ kinh ngạc, có một số người càng là nhìn chằm chằm Vinh Nguyệt đứng ở bên cạnh Tuyết Nghi, ánh mắt đều không thể thu hồi lại.
Vinh Nguyệt lạnh lùng nhíu mày liễu lại, từ đầu đến cuối không có mở miệng nói một câu, chỉ là trong ánh mắt đạm bạc của nàng vẫn là lộ ra cái loại cao ngạo không ai bì nổi, thật giống như những người đó không xứng để nàng nói nhiều một lời.
“Người Y Môn?”
Cố Nhược Vân cười lạnh, châm chọc nói: “Chẳng lẽ mọi người Y Môn thích ỷ thế hiếp người? Hay là khi Đông Phương thế gia ta thật dễ bắt nạt?”
Tuyết Nghi nhíu mày, lạnh lùng quét mắt nhìn Cố Nhược Vân, lqd khinh thường nói: “Tiểu nha đầu, chẳng lẽ cha nương ngươi không dạy ngươi trưởng bối nói chuyện đừng xen mồm? Ta là đang nói với người dẫn đầu Đông Phương thế gia các ngươi, không tới lượt ngươi ngắt lời!”
Nói xong lời này, ánh mắt Tuyết Nghi nhìn về phía Đông Phương Trường Kim.
Theo nàng, Đông Phương Trường Kim đã đi theo đội ngũ, vậy ắt hẳn là từ nàng thân là trưởng lão dẫn đầu Đông Phương thế gia đi Vân thành.
“Thật có lỗi,“ Cố Nhược Vân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta chính là người dẫn đầu Đông Phương thế gia.”
Xôn xao!
Đám người lập tức sôi trào, tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cố Nhược Vân.
Vừa rồi nàng nói gì đó? Nàng mới là người dẫn đầu Đông Phương thế gia? Không phải dẫn đầu mỗi một thế lực đều là do trưởng lão đảm nhiệm à? Nha đầu kia tuổi mới bao lớn? Một con nhóc mười mấy tuổi mà thôi, chẳng lẽ đệ tử tuổi trẻ khác của Đông Phương thế gia lại không có ý kiến?
“Ha ha,“ Tuyết Nghi cười lạnh hai tiếng: “Tiểu nha đầu, hình như ta chưa từng gặp qua ngươi, không biết ngươi là người nào của Đông Phương thế gia?”
Cố Nhược Vân cười cười, không cho là đúng báo ra tên của mình: “Cố Nhược Vân.”
Nếu nói, khi Cố Nhược Vân nói ra mình là người dẫn đầu Đông Phương thế gia mọi người còn chỉ là kinh ngạc, giờ khắc này, lại hoàn toàn khiếp sợ nói không ra lời.
“Cố Nhược Vân? Nàng chính là Cố Nhược Vân? Vị chủ tử thần bí kia của Bách Thảo Đường?”
“Chậc chậc, Cố Nhược Vân này cũng coi là một thiên tài, lqđ ở loại điều kiện bên ngoài kia còn có thể tuổi trẻ như thế đã đột phá đến Võ Vương, so sáng với một ít đệ tử thế gia cũng không có gì khác biệt, đáng tiếc là, đây là Thần Chi Thí Luyện, tất cả người tới tham gia đều là thiên tài số một số hai, dù là Vinh Nguyệt cô nương của Y Môn, hay là thiếu chủ Tá Thượng Thần của Huyền Âm Điện, đều đã có thực lực cảnh giới Võ Hoàng, nàng một Võ Vương sơ cấp mà thôi, ở bên ngoài có thể tác uy tác phúc (làm mưa làm gió), ở loại địa phương này cái gì đều làm không xong.”