Phế Tài Nghịch Thiên - Chi: Ma Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 1: Chương 1: Xuyên không




"Phế vật, đừng có nằm ở đây giả chết, đứng lên cho ta !" Trong căn phòng cũ nát vang lên tiếng chửi rửa bén nhọn, xen lẫn tiếng roi da mạnh mẽ vang lên, không khí quẩn chút thê lương.

Một nữ tử mặc áo xanh, hướng đứa bé đã sớm mất đi tri giác trên nền đất vung roi da tới tấp.

Đau, đau quá. Nằm trên mặt đất Ninh Sở không nhịn được nhăn mày, nỗ lực muốn mở to mắt nhưng không thể mở được, mí mắt như có ngàn cân đè nặng.

“ Nhị tiểu thư, van cầu ngài đừng đánh, tiểu thư sẽ bị ngài đánh chết “ Một tiểu nha hoàn mặc quần áo xanh biếc quỳ trên đất, đau khổ van xin. Xem ra cũng chỉ 13,14 tuổi nhưng trên mặt lại xanh tím thê thảm.

“ Cút ngay ! Tiện chủng từ đâu dến ? Muốn chết có phải không ? Bổn tiểu thư làm việc cần ngươi tới dạy dỗ ? “ nữ tử áo xanh lại tiếp tục một roi rồi một roi, bỗng roi da bị người trên mặt đất nắm chặt.

Ninh Sở “ Bá “ mở mắt, lại nhìn tất cả những chuyện này, đôi mắt dần trở nên ạnh ngắt. “ Cút “ – chữ trong miệng Ninh Sở không có độ ấm nào, từ trong miệng nàng thoát ra.

NInh Sở vừa dứt lời, toàn bộ phòng ở đây đều yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị. Bình thường không nghĩ tới nàng khi dễ “ nàng “ cũng không dám mở miệng nói nàng như vậy . nữ tử ngây ngẩn cả người, nha hoàn đứng sau cũng phải trợn tròn hai mắt.

“ Cút đi, nghe không hiểu sao ? “ Ninh Sở nương theo trên đất ngòi dậy, sẵng giọng ní. Ánh mắt nàng nhìn lướt qua mọi người trong phòng, sát ý không chút nào che dấu tràn ra kẽ mắt.

Nữ tử áo xanh không thể tin nhìn Ninh Sở, nhìn đến sát khi trong mắt nàng, không khỏi rung mình đáng sợ. Một phế vật làm sao có ánh mắt như thế ?

“ Hừ, đồ quái dị. Nếu như ngươi còn quấn lấy Tử Phong ca ca, đừng trách ta tại sao giết ngươi. HỪ. Nhớ lấy “ Nữ tử áo xanh vung tay lên, mang theo vài nha hoàn rời đi. Trước khi đi còn không quên trừng mắt liếc nhìn Ninh Sở một cái, cả đám người chậm rãi ly khai.

Ninh Sở chậm rãi nhiú mày, bản thân không phải là khi luyện đan đan lô bị nổ sao ? Như thế nào đến nơi này ?

Đang nghĩ tới, một đoạn trí nhớ cuồn cuộn như hồng thủy ập về trong đầu nàng.

Một lát, khóe môi nàng co quắp, thiên – thế này có phải đùa hơi vui rồi hay không ? Nàng cư nhiên xuyên qua ?

Nàng đường đường là nhất đại tông sư, thiên hạ đệ nhất kỳ tông – tông chủ dược tông, cư nhiên xuyên đến trên người một phế vật ? Nguyên bản khi còn trẻ nàng đã đạt đến hoàng giai chi cảnh, là người sớm nhất đạt đến hoàng giai chi cảnh, giờ gặp phải vận số này không phải quá “ may mắn “ đi. Nàng không phải là người chỉ hơi táo bạn, hơi tham ăn, hơi tự kỷ thôi hay sao ? Vậy mà lại như vậy đối với nàng ? Dựa vào !

“ Tiểu thư ngài không sao chứ ?” Đang lúc NInh Sở không nói gì cảm thương than trời, tiểu nha hoàn run run rẩy rẩy đi đến lo lắng hỏi nàng..

Ninh Sở nhìn Tiểu Thanh, liếc mắt tức giận nói : “ Nếu không ngươi thử xem một chút ? “

Nha đầu này đối với nàng cũng chân thật, nhưng lá gan quá nhút nhát. Thời gian phải hảo hảo luyện tập luyện tập.

Tiểu Thanh giật mình, tểu thư bình thường nói chuyện văn văn nhược nhược, hôm nay như thế nào có thể rõ rang mạch lạc như vậy ? Giống như tiểu thư đã thay đổi thành người khác vậy. Hay là đầu bị đánh cho đến choáng váng ? Nhưng nhị tiểu thư đánh nàng cũng không phải 1, 2 lần. Quá khứ có lúc còn đánh ch đến không thể xuống giường được.

Ninh Sở hai tay với đứng dậy, cố sức đứng lên.

“ Tiểu thư, ta giúp ngươi.” Tiểu Thanh vội vàng nâng Ninh Sở dậy, đỡ nàng ngồi xuống giường. “ Tiểu thư, ngài trước ngồi đây, ta đi lấy thuốc lại. “

“ Ân” Nhàn nhạt đáp lại Tiểu THanh, Ninh Sở nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.