Cách đó không xa, Tả Phi nhìn nam tử phía trước, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Chủ tử, ngài.... Không tính ra tay sao?”
Hắn có ý chỉ một màn trong phế viện, hắn nhìn ra được, tuy rằng không rõ một nữ nhân không có chút vũ lực nào như Quân Mặc Sơ còn có thể lợi hại như vậy, nhưng là nếu bọn họ còn không ra tay, Quân Mặc Sơ hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Bọn họ ngàn dặm ra xôi đi tới Đại Vũ không phải chính là tìm nữ nhân sở hữu tử chi huyết mạch sao? Nếu nàng thật sự chết đi như vậy, bọn họ có thể một chuyến tay không.
Thanh Minh Dạ không chút để ý câu môi, con ngươi tối đen như mực lóe ra một loại quang mang tiếc hận, “Còn nghĩ nhìn xem nha đầu kia còn có thể chống đỡ được đến mức nào, xem ra là bản tôn xem trọng nàng.”
“Ý tứ chủ tử có phải....”
“Ngươi đi đi.” Một tiểu nha đầu thú vị lại kỳ quái như vậy, nếu cứ như vậy chết đi, chẳng phải là đáng tiếc?
“Là!”
Tả Phi lĩnh mệnh, bóng dáng chợt lóe, ngay sau đó đã xuất hiện ở chỗ ngoại cách phá viện hơn mười thước.
Lúc này, trường kiếm của hắc y nhân đã tới ngực Quân Mặc Sơ, xích một tiếng, mũi kiếm phá da thịt, máu tươi như suối dũng mãnh phun ra.
Ánh mắt Tả Phi lạnh lùng, đang muốn ra tay, lại thấy trên người Quân Mặc Sơ đột nhiên bộc phát ra một trận kim quang mãnh liệt!
Ánh kim quang chói mắt, đem cả phá viện chiếu sáng như ban ngày, mà kim quang này giống như thái dương trên cao, trở nên cực nóng.
Thân thể gầy yếu của Quân Mặc Sơ được bao phủ ở trong kim quang, một cỗ nhiệt ý nóng rực thổi qua toàn thân, nàng có cảm giác đặt mình trong nham thạch núi nửa sắp phun trào, không chỉ thân thể mà linh hồn cũng bị nham thạch khủng bố thiêu đốt, y phục trên người cũng bị đốt cháy sạch sẽ.
Này..... Đây là có chuyện gì?
Hắc y nhân cùng Quân Mặc Sơ ở cự ly gần nhất, thời điểm kim quang kia lan tràn ra, nháy mắt đem hắn bao phủ, nhưng mà, chỉ trong một giây, hắc y nhân đột nhiên kịch liệt kêu một tiếng thảm thiết, giống như y phục trên người nàng, bị đốt cháy đến hôi phi yên diệt.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tả Phi khiếp sợ, kim quang này là gì, cư nhiên trong một giây giết chết một ngũ giai cao thủ?!
Lại nhìn Quân Mặc Sơ hôn mê ở trong kim quang.
Mắt thấy đạo kim quang kia sắp lan tới chỗ hắn, tựa hồ đem hắn trở thành địch nhân, Tả Phi không dám khinh xuất, vội vàng lui về sau mấy bước.
“Chủ tử.....” Hắn quay đầu lại, hướng Thanh Minh Dạ nhìn lại.
Lại thấy Thanh Minh Dạ kinh ngạc nhìn Quân Mặc Sơ bị kim quang bao trụ, trong đôi mắt sâu không thấy đáy tràn đầy kinh ngạc.
“Tâm đầu huyết, Càn Khôn trụy.....”
“Trên người nàng cư nhiên có Càn Khôn trụy?”
Thanh Minh Dạ không thể tin thì thào tự nói.
Tả Phi nghe vậy lại mở to hai mắt nhìn, “Càn Khôn trụy? Chủ tử ngài nói chính là.....”
“Không tồi.” Mâu trung của Thanh Minh Dạ phức tạp.
Càn Khôn trụy, thượng thôn thiên, hạ phệ địa (*trên nuốt trời, dưới cắn đất*), thiên địa thu hết Càn Khôn!
Đó là thần khí độc nhất vô nhị, là bảo vật nghịch thiên, làm sao lại ở trên người Quân Mặc Sơ? Tựa hồ...... Còn cùng nàng hòa hợp nhất thể.
Mà đạo kim quang kia, là lực lượng mà thời khắc Càn Khôn trụy cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm trí mạng phát ra hộ chủ (*bảo vệ chủ nhân*).
“Nàng ngất đi rồi.” Tả Phi nhìn Quân Mặc Sơ không nhúc nhích nằm trên mặt đất, thấp giọng nói.
Trên người nàng, còn ẩn ẩn một tầng kim quang mông lung quấn quanh.
Mà trên người Quân Mặc Sơ nhất kiện xiêm y đều không có, xích thân lõa thể, toàn bộ là nhờ tầng kim quang mông lung này giúp nàng che chắn.
“Nhắm mắt.” Thanh Minh Dạ mắt lạnh quét về phía hắn, mang theo lãnh ý.
Tả Phi nhắm mắt lại, “Thuộc hạ cái gì cũng chưa nhìn tới.” Hắn nói chính là lời nói thật.
Thanh Minh Dạ lúc này mới thu hồi ánh mắt, bước chân thong thả đi tới bên người Quân Mặc Sơ.