“Thiến nhi...... Thiến nhi, hảo hài tử của nương, ngươi làm sao a?” Quách thị vừa vào cửa, nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất, nhất thời liền tê tâm liệt phế khóc rống lên.
Quân Thiến Thiến bổ nhào vào lòng Quách thị, nhịn không được khóc thành tiếng, “Nương, Thiến nhi không dám xuất môn gặp người, Thiến nhi không muốn sống nữa....”
Quách thị biết nàng không thể chấp nhận sự thật rằng mình bị chặt đứt một ngón tay, lại nghĩ đến nữ nhi hoàn mỹ của chính mình, từ nay về sau sẽ bị người cười nhạo, thanh âm Quách thị khóc càng lớn, quả thực ruột gan đứt từng khúc.
“Lão gia, Thiến nhi không sống, ta cũng không muốn sống, ngươi nhìn hảo nữ nhi Quân Mặc Sơ xem, nhìn lại xem bọn ta có chuyện gì a! Hôm nay tiện nhân đáng chết kia cư nhiên lại dẫn theo ngoại nhân tới chém đứt ngón tay Thiến nhi của chúng ta a! Ô ô --- Ta đây là đã tạo nghiệt gì, lão thiên (*ông trời*) phải đối đãi Thiến nhi như vậy, như vậy Thiến nhi sau này làm sao còn dám nhìn mặt người a!”
Quân Chấn Thiến mấy ngày nay đang rất phiền, Trữ Thanh Hà mạc danh kỳ diệu mất tích, làm hắn nghĩ tới bí mật nào đó, trong lòng xuất hiện đại bất an, hơn nữa chuyện tình của Quân Mặc Sơ, làm cho hắn cảm thấy cái đầu to ra.
Lúc này tiếng khóc của hai người Quách thị cùng Quân Thiến Thiến lại càng làm cho Quân Chấn Thiên phiền não.
“Được rồi được rồi, đều đừng khóc , khóc sướt mướt như vậy thành bộ dáng gì nữa.” Khuôn mặt Quân Chấn Thiên âm trầm mở miệng, “Thiến nhi, mấy ngày nữa ngươi sẽ lập tức xuất phát đi trung bộ khu (*khu vực ở trung gian*), việc này không nên để trong lòng, chỉ cần ngươi tiến vào Thánh Giả học viện, tương lai hảo hảo tu luyện, chỉ cần ngươi cường, ai dám dùng ánh mắt khác thường nhìn ngươi?”
Quân Thiến Thiến ở trong lòng Quách thị ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung, trên mặt có nồng đậm không cam lòng và khó có thể tin, “Ý tứ phụ thân là để Thiến nhi cứ như vậy quên đi sao? Cho dù Thiến nhi bây giờ bị người chém đứt một ngón tay cũng muốn phải quên đi sao?”
“Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ? Ngươi không thấy đối phương là thất giai cao thủ sao? Ngươi đánh lại người ta sao? Còn có chủ tử của người kia, ngươi quên ngày đó ở Phượng Hoàng lâu xảy ra chuyện gì? Người kia bộ dáng sâu không lường được đáng sợ như thế, ngươi muốn bổn gia chủ lấy cả nhà ra để chống lại?”
Bát giai cao thủ, thế nhưng lại bị người kia giết chết thoải mái như vậy.
Kia chính là bát giai cao thủ a! Người có thể giết chết một bát giai cao thủ, tu vi sẽ là bao nhiêu?
Quân Chấn Thiên quả thực không thể tưởng tượng, thực lực của Thanh Minh Dạ rốt cuộc cao bao nhiêu.
Hắn hiện tại có chút hối hận, không nghĩ tới Quân Mặc Sơ cư nhiên lại nhận thức một nhân vật lợi hại như thế, nếu như hắn không có đem Quân Mặc Sơ đuổi ra khỏi cửa, nói không chừng nam nhân có thực lực sâu không lường được kia sẽ cùng Quân gia bọn họ giao hảo.
Đến lúc đó Quân gia bọn họ có chỗ dựa cường đại vững chắc như vậy, nói không chừng sẽ trực tiếp thay thế được hoàng thất Đại Vũ đế quốc, thống trị cả Đại Vũ đế quốc!
Quân Chấn Thiên càng nghĩ càng cảm thấy được đáng tiếc cùng tiếc nuối, đối với Quân Thiến Thiến, lại có chút không kiên nhẫn.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn thấy nữ nhi thiên tài này có chút phiền chán, lúc trước nếu không phải Thiến Thiến vẫn khi dễ chèn ép Mặc Sơ, Mặc Sơ như thế nào lại muốn rời Quân gia.
Còn có ngày đó, nếu không phải nàng không nên lắm miệng nói những lời đó, kia, cái nam nhân kêu Tả Phi kia lại như thế nào chặt đứt ngón tay nàng?
Lúc này Quân Chấn Thiên hoàn toàn quên mất, Quân Mặc Sơ là bị hắn đuổi khỏi gia môn, lúc trước Quân Thiến Thiến khi dễ Quân Mặc Sơ như vậy, là bởi vì hắn đối với Quân Thiến Thiến kia gần như là thiên vị cùng sủng nịnh, mới làm cho Quân Thiến Thiến không có chút kiêng nể gì.
Quân Thiến Thiến nhìn sự phiền chán ở sâu trong đáy mắt Quân Chấn Thiên, trong lòng khiếp sợ.
Phụ thân đây là bắt đầu chán ghét nàng phải không?
Liền bởi vì tiện nhân Quân Mặc Sơ kia nhận thức một người có thực lực sâu không lường được?