CHƯƠNG 14-15
Ở ngã tư đường yên lặng chỉ có tốp năm tốp ba các bậc phụ huynh cùng với con mình đi mua đàn dương cầm hoặc là đàn vi-ô-lông. Nghiêm Hạo Thần cùng Hoắc Kiếm hai người một dung mạo tuấn mỹ, một phong thái phi phàm, sóng vai đi cùng một chỗ, làm những cô đã làm mẹ cùng những bạn nữ còn bím tóc đuôi sam phải liên tiếp ngoái nhìn.
“Người vừa rồi là đối thủ của em?”
Nghiêm Hạo Thần gật gật đầu.
“Anh cũng gặp qua, trước đây tôi và cậu ta đã từng thi đấu một lần trong pub.”
“Không để ý. Tôi không đặt tinh lực trên người không đáng lưu ý.” Bất kể nói tốt hay nói xấu, phong cách của Hoắc Kiếm luôn luôn gọn gàng dứt khoát. Khi nói khó nghe tất nhiên làm cho người ta hận đến ngứa răng nanh, chỉ là khi nói lời dễ nghe thì dễ chịu hơn những lời nịnh hót trái lương tâm nhiều.
Nghiêm Hạo Thần tâm tình khoái trá mà cố ý trêu chọc anh:
“Anh thấy cậu ta không tốt?”
“Là không thích. Sức chịu đựng của người kia quá kém.”
Nghiêm Hạo Thần không ngoài ý muốn mà nhếch mi.
“Anh nghe được chúng tôi nói chuyện?”
Người kia biểu tình nghiêm túc mà gật gật đầu. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới cấp dưới của anh bởi vì một cậu “Tôi không thấy gì hết, các cậu tiếp tục.” mà bị áp chế đề án, lại nhớ tới ám chỉ xấu xa của Kelvin đối với mối quan hệ của hai người, Nghiêm Hạo Thần cười đến mắt phượng cũng cong lên, khóe miệng câu nhướng đến muốn lên trời.
Chống lại cái nhăn mi trẻ con của Hoắc Kiếm, cậu cười lắc lắc mái tóc màu ngân lam.
“Đi thôi. Xe của anh không phải đậu gần đây sao.”
Bãi đỗ xe ngầm nằm dưới lòng đất trống trơn, đi vào gần như nghe được tiếng vang của bước chân. Hoắc Kiếm mở cửa xe, khởi động xe, Nghiêm Hạo Thần lại không ngồi vào cạnh anh, mà lách ra đằng sau, ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
Hoắc Kiếm có chút nghi hoặc mà quay đầu lại, Nghiêm Hạo Thần dựa vào tai anh, cười đến tà mị:
“Tắt xe đi.”
Vẻ mặt người kia có chút nghi hoặc, nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nghiêm Hạo Thần ngồi xếp bằng ở chỗ ngồi rộng rãi phía sau, lấy ra đàn ghi-ta mới mua, tùy tay gảy vài cái, âm sắc cùng xúc cảm đều thật tốt, cậu vừa lòng gật gật đầu, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu chuyên tâm mà cúi đầu gảy đàn.
Tiếng hát thanh lệ cùng tiếng đàn ghi-ta trong trẻo lấp đầy không gian nhỏ hẹp.
Toà thành của công chút ngủ trong rừng
Trái táo của công chúa bạch tuyết
Chỉ một nụ hôn của anh
Tất cả ma pháp đều bị phá vỡ
…
Không có ngôn ngữ cơ thể dư thừa, chỉ có làn điệu trôi chảy cùng thanh âm xinh đẹp. Nghiêm Hạo Thần ngẩng đầu lên, chạm đến ánh mắt người kia trong kính chiếu hậu, vẫn là tầm mắt chăm chú quen thuộc như vậy, cậu rực rỡ cười với kính chiếu hậu, tiếp tục đàn hát.
Hát đến phần sau Hoắc Kiếm xoay đầu lại, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nghiêm Hạo Thần nhìn ánh mắt của anh, cậu biết bên trong rõ ràng có hình dáng của chính mình.
…
Em với một ngàn cái mặt nạ
Một ngàn loại tra tấn
Nếu em là ác ma tới từ địa ngục
Anh có còn nguyện ý
Đánh thức em hay không.
Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, người kia như nói mê mà khe khẽ thốt ra:
“Anh nguyện ý.”
Bài hát đã đàn xong, hai người vẫn duy trì trạng thái bốn mắt nhìn nhau. Trong xe có một loại im lặng quỷ dị, cơ thể Hoắc Kiếm nhếch khỏi chỗ ngồi mà nhẹ nhàng vươn tới, khoảng cách gần tới nỗi có thể chạm vào chóp mũi. Gần đó có một chiếc xe được khởi động, thanh âm bánh xe ma xát nền xi măng vô cùng vang dội.
Người kia như bừng tỉnh mà trở lại chỗ ngồi, hai người đều không nói gì, trong xe chỉ còn lại hai người hơi thở bất ổn mà thở dốc.
“Hát rất êm tai.”
Một lát sau Hoắc Kiếm mới mở miệng, tránh đi ánh mắt dò xét của Nghiêm Hạo Thần qua kính chiếu hậu. A, người đàn ông này cho tới nay đều không kiêng nể gì mà nhìn thẳng, cư nhiên cũng sẽ có một ngày tránh né ánh mắt của mình. Nghiêm Hạo Thần muốn cười, nhưng lại có một loại khô nóng kì lạ xẹt qua làn da. Cậu ổn định hô hấp của mình.
“Là viết cho lôi đài tái một tháng sau đó.”
Hoắc Kiếm nhíu mi.
“Nhắc đến lôi đài tái, trước kia hình như tôi chừa từng nghe em nhắc tới. Là trận đấu rất quan trọng sao?”
Nghiêm Hạo Thần không chút để ý mà ngoắc ngoắc khóe miệng.
“Cũng gần như vậy. Là buổi lễ âm nhạc long trọng mỗi năm một lần của giới âm nhạc ngầm. Rất nhiều nhà chế tác âm nhạc sẽ đến tìm bảo vật, có mấy ca sĩ thần tượng hiện nay có được hợp đồng ca sĩ nhờ trở thành quán quân của lôi đài tái.”
Người kia xoay đầu lại, còn nghiêm túc nói:
“Em sẽ thắng.”
Không khí xấu hổ lúc nãy tan thành mây khói. Nghiêm Hạo Thần nhớ tới lời nói của Kelvin vừa rồi, cười cầm lấy đàn ghi-ta.
“Đúng vậy, đến lúc đó tôi phải chú ý hình tượng, không thể khóc quá thảm. Anh muốn nghe thêm một bài không?”
Trong bãi đỗ xe ngầm trống trải, xe hơi màu đen như bỏ neo tại chỗ hơi lay động, xuyên qua cửa kính xe bịt kín truyền ra tiếng ca êm tai đến tận giữa trưa.
Trên thực tế, nói ngày lôi đài tái là buổi lễ âm nhạc long trọng mỗi năm một lần của giới âm nhạc ngầm không khỏi có chút bâng quơ. Cách trận đấu còn một tháng, các tờ báo giải trí lớn đều liên tục cho ra những trang đặc biệt giới thiệu trận thịnh yến của giới âm nhạc ngầm này, những tạp chí tư vấn âm nhạc chuyên nghiệp cũng bắt đầu dùng độ dài tương đối lớn để đoán trước người chiến thắng cuối cùng của lôi đài tái năm nay. Nghiêm Hạo Thần, Kelvin còn có vài cái tên mới nổi khác đều được lên vị trí bắt mắt của bìa tạp chí, nhưng với vẻ ngoài phát triển của Nghiêm Hạo Thần lại khiến cậu trở thành gương mặt trang bìa của không ít tạp chí.
Khi Nghiêm Hạo Thần ở phòng nhạc dừng lại nghỉ ngơi, toàn thân cũng đã ướt đẫm. Cậu tùy tay đẩy ra mái tóc dính lại trên trán, mở cửa phòng nhạc, không ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông cao lớn mặc tây trang tựa ngoài cửa, đang cầm một quyển tạp chí âm nhạc xem hết sức chăm chú.
“Không phải đã nói rồi sao, lần sau tôi đang luyện tập, anh trực tiếp đẩy cửa vào ngồi là được rồi.”
Cậu nghiêng người để Hoắc Kiếm tiến vào, thuận tay nhận lấy khăn mặt đưa tới, lau mồ hôi trên trán.
“Sẽ ảnh hưởng đến việc luyện tập của em. Tôi ở bên ngoài chờ là được rồi.”
Người kia ngồi xuống chiếc ghế salon nhỏ đặt trong góc phòng, buông tạp chí trong tay và bình thuỷ xuống. Bìa tạp chí là một thiếu niên tuấn mỹ nhuộm tóc màu ngân lam, mặc áo ba lỗ màu đen nửa quỳ trên sân khấu, đàn ghi-ta đỏ rực cùng da thịt trắng nõn lộ ra từ cổ áo tạo thành đối lập đến chấn động, thiếu niên nghiêng mặt, mắt phượng xinh đẹp hơi hơi nhếch lên, khóe miệng chứa nụ cười mị hoặc, khuyên tai màu bạc trên vành tai tinh xảo lấp lánh sáng lên, tiêu đề trên tạp chí cực kì có tính kích động: “Mỹ thiếu niên lộng hành, Nghiêm Hạo Thần xuất hiện gợi cảm.”
Nghiêm Hạo Thần nhếch khóe miệng.
“Thần kinh, cũng không phải quay phim ***. Nói cái quái gì đó?”
Trên mặt Hoắc Kiếm có ý cười quỷ dị hiếm thấy, anh mở tạp chí ra đưa cho Nghiêm Hạo Thần.
“Tự mình nhìn đi.”
Nghiêm Hạo Thần trừng mắt liếc anh một cái, tiếp nhận tạp chí.
“Nghiêm Hạo Thần hai năm trước bắt đầu chen chân vào giới âm nhạc ngầm nhờ vẻ ngoài hơn người, kỹ xảo xuất sắc cùng biểu hiện mạnh mẽ trên sân khấu nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc, có được số lượng fans không ít. Thiếu niên tóc ngân lam này có sức quyến rũ độc đáo kết hợp giữa nét đẹp ngây ngô của một cậu bé và gợi cảm của một người đàn ông, một gương mặt trung tính đầy xinh đẹp khiến vô số nam nữ nguyện ý quỳ gối dưới quần cậu, phong cách thời thượng đầy gợi cảm càng tôn lên khí chất tà mị của cậu. Cậu có khung xương tinh tế không chút thua kém người mẫu chuyên nghiệp, vòng eo xinh đẹp, hai chân thon dài, quả thực là nam nhân vật lý tưởng cho AV, không, phải là GV…”
Cái bậy bạ gì đây? Nghiêm Hạo Thần ném tạp chí sang một bên, nhìn về phía sắc mặt không nhịn được cười của người kia. Môi mỏng âm hiểm nhếch lên.
“Sức tưởng tượng tốt lắm. Không biết bọn họ có chịu để tôi tự mình chọn diễn viên phụ cho nam chính không?” Ngón tay khiêu khích nâng cằm Hoắc Kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve. “Tỷ như, tôi cảm thấy Hoắc đại tổng tài cũng rất tốt.”