Edit: Liêu; Beta: Leslie
Vừa ra khỏi Bặc Cẩm Viện, đám người Ô Tiền Cạnh mặc kệ cha con Ô Tiền Thanh vẫn đang đi cùng bọn họ mà sầm mặt nhanh chân rời khỏi. Sau khi đi qua hai con hẻm cách xa hai người bọn họ, đám người kia mới đi chậm lại.
Ô Tiền Đồng tức giận đấm lên tường: “Mẹ nó, rõ ràng chúng ta muốn “mượn” tài liệu của bọn chúng mới nghĩ ra chủ ý này, không ngờ lại bị bọn chúng giành trước, đúng là tự bê đá đập chân mình mà”
Lẽ dĩ nhiên, bọn họ có thể bắt chước theo Ô Nhược là sử dụng tài liệu sẵn có để luyện chế pháp khí. Thế nhưng, cái bọn họ thiếu lại là nguyên liệu dùng để dung hợp với tài liệu của Ô Nhược mà trước đây bọn họ đã lấy trộm. Cuối cùng, khi thấy bọn họ không thể chế tạo pháp khí như đã nói, Ô Bặc Phương chắc chắn sẽ biết bọn họ viện lý do để không cho Ô Nhược mượn tài liệu đồng thời cũng sẽ vô cùng tức giận và trách phạt bọn họ.
Ô Tiền Bân sầm mặt lạnh giọng nói: “Đại ca, huynh nói có phải vì chúng ta không trả pháp khí cho Tam ca nên hắn mới cố ý dùng việc mượn tài liệu để uy hiếp chúng ta trả pháp khí lại cho hắn không?”
Ô Tiền Cạnh nheo mắt: “Chắc là không phải đâu. Trước khi đi gặp tổ phụ, hắn cũng không biết chúng ta sẽ đưa ra chủ ý mượn tài liệu. Hơn nữa, con người Tiền Thanh trước giờ như thế nào chúng ta còn không rõ hay sao? Nếu hắn thật sự có ý muốn đòi lại pháp khí thì lúc nãy đã nói ra trước mặt ông nội rồi. Tiền Thanh cũng vì nể tình huynh đệ chúng ta nên mới không nói ra”
Ô Tiền Ly đè lửa giận phừng phừng: “Mọi người nói xem chúng ta có nên trả pháp khí lại cho hắn không? Bởi vì làm như thế thì bọn họ sẽ không cần phải mượn tài liệu của chúng ta nữa mà ngược lại chúng ta còn có thể mượn tài liệu của bọn họ nữa”
“Nhị ca, huynh là đồ ngốc à?” Ô Tiền Bân lườm hắn một cái “Với tình huống như bây giờ, dù có trả lại pháp khí cho Tam ca đi nữa thì cuối cùng chúng ta vẫn phải cho hắn mượn tài liệu bởi vì chúng ta đã đồng ý cho bọn họ mượn tài liệu ngay trước mặt ông nội rồi. Hiện giờ, nếu lại còn trả pháp khí cho hắn nữa thì không phải là chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài sao?”
Ô Tiền Đồng sôi gan: “Vậy không lẽ chúng ta phải thực sự cho bọn họ mượn tài liệu sao?”
Mọi người đều mang vẻ mặt ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta và vẫn không chịu cho Ô Tiền Thanh mượn tài liệu.
Ô Tiền Bân mím môi: “Trước mắt, chúng ta chỉ có thể giao tài liệu ra rồi từ từ ta sẽ nghĩ cách đòi lại cả vốn lẫn lời. Các huynh thấy có được không?”
Ô Tiền Đồng và Ô Tiền Ly đều nhìn sang Ô Tiền Cạnh: “Đại ca, huynh thấy thế nào?”
Ô Tiền Cạnh thì lại nhìn sang Ô Huyền Nhiên không hề lên tiếng: “Cha, vì sao từ nãy đến giờ người lại không lên tiếng?”
Ô Huyền Nhiên nheo mắt: “Ta cảm thấy ngày hôm nay Ô Nhược rất khác ngày thường”
Trước đây, Ô Nhược là một kẻ rất nhát gan. Mỗi lần gặp mặt, y đều nói năng lắp bắp, giọng nói cũng rất nhỏ. Khi mọi người tụ họp, Ô Nhược thường chỉ tự ti rúc vào một trong góc không người, cố gắng không thu hút sự chú ý của người khác. Thế nhưng, ngày hôm nay, mặc dù Ô Nhược vẫn béo như trước nhưng y đã không còn sợ hãi rụt rè nấp sau lưng người khác nữa mà to gan dám cãi lời thúc bá của y. Việc này làm cho Ô Huyền Nhiên không nhịn được mà chú ý đến y thêm một chút.
Ô Tiền Bân nhíu mày: “Nghe cha nói con cũng cảm thấy tiểu tử đó hôm nay thật sự rất khác thường”
Ô Tiền Đồng cười giễu: “Có gì mà khác chứ? Nõ vẫn chỉ là tên béo khiến người ta chán ghét thôi”
Ô Tiền Bân nói: “Huynh không phát hiện ra trước đó nó không bao giờ dám nói nhiều trước mặt nhiều người như thế à? Đã vậy, lúc nãy nó còn nói năng rất lưu loát, lý do đầy đủ, tính tình cũng không còn nhu nhược như trước nữa”
Ô Tiền Đồng không nghĩ vậy: “Ta lại thấy sở dĩ nó làm như vậy là vì bị người ta bắt nạt quá nên túng quá hóa liều thôi. Hiện giờ, bản thân nó cũng không thể không đứng ra tranh giành vài pháp khí giữ mạng cho bản thân. Nếu không thì nó có chết ở Hắc phủ cũng chẳng ai biết được nguyên nhân đâu”
Bởi vì không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao hôm nay Ô Nhược lại không giống ngày xưa nên những người khác cũng chỉ có thể tán đồng lời của Ô Tiền Đồng nói.
Ô Huyền Nhiên nói: “Các con về soạn tài liệu đem đến Thư Thanh viện đi. Hiện giờ, ta đang chờ xem bọn chúng sẽ dùng tài liệu của các con làm pháp khí gì”
Chế tạo pháp khí không phải chỉ cần một loại tài liệu là có thể làm được, cũng không phải tất cả tài liệu đều có thể dung hợp lại với nhau. Vì vậy, hắn rất nóng lòng muốn biết Ô Nhược sẽ làm cách nào để dung hòa tài liệu của y với tài liệu bọn họ cho mượn.
Ô Tiền Cạnh nhanh chóng hiểu ra hàm ý trong lời cha mình, ánh mắt hắn khẽ lay động: “Ý cha là nếu bọn họ không có tài liệu dung hợp với tài liệu của chúng ta thì chúng ta sẽ có cớ ngăn bọn họ tiếp tục luyện chế pháp khí? Và sau đó chúng con sẽ có thể “mượn” tài liệu còn lại của bọn chúng về phải không?”
Ô Huyền Nhiên gật đầu.
Ba huynh đệ còn lại nghe vậy liền cười vui vẻ, vẻ mặt của bọn họ hiện giờ chính là sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
----- Hết chương 38 -----