Edit + Beta: Leslie aka Cơm nhỏ
Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm xong, Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực cùng nhau lên xe ngựa đi đến Tây Sách Hí Viên.
Sau khi lên xe, Ô Nhược đột nhiên cảm thấy quần áo hôm nay của mình hình như hơi chật. Bụng y bị ép chặt làm cho Ô Nhược hít thở hết sức khó khăn.
Trông thấy Ô Nhược giống như một cái kén tằm xoay đi xoay lại, Hắc Tuyên Dực không khỏi nhíu mày.
Chú ý tới ánh mắt của Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược tự giễu cười cười: “Ta lại béo thêm rồi”
Hắc Tuyên Dực nhìn thấy bụng y bị đai lưng ép chặt liền trầm giọng nói: “Ngồi lại gần đây”
Ô Nhược theo bản năng dịch chuyển cơ thể. Thế nhưng do thân thể y quá mức cồng kềnh nề dù Ô Nhược có dùng hết khí lực toàn thân đi nữa cũng không thể dịch chuyển được thân mình.
Y thở hổn hển, ngồi nghỉ một chút rồi lại dùng sức. Lúc này, Ô Nhược không biết rằng bản thân mình lúc này ở trong mắt của Hắc Tuyên Dực chính là một con gấu trúc tròn trịa, làm cho hắn muốn túm vào lòng hung hăng xoa nắn một trận.
Ô Nhược thử hai lần sau vẫn không thể dịch chuyển liền tức giận đảo cặp mắt trắng dã: “Đại gia à, ngài không thể tự ngồi qua bên này sao?”
Hắn rõ ràng biết mình hành động bất tiện lại còn muốn mình ở trong nơi nhỏ hẹp như thế này mà dịch chuyển. Rõ ràng là làm khó y mà!
Hắc Tuyên Dực không thể nhận ra mà cong khóe miệng. Hắn đứng dậy ngồi vào bên cạnh Ô Nhược. Sau đó, hắn đặt tay lên bụng y xoa a xoa.
“Huynh làm gì vậy?” Ô Nhược tức giận trừng mắt nhìn Hắc Tuyên Dực. Nhưng ngay lập tức, y cảm giác được một cỗ linh lực được đưa vào trong cơ thể mình để trùng cổ ăn. Nhất thời, bụng Ô Nhược không còn căng cứng nữa, và y cũng không còn khó thở.
Ô Nhược thở nhẹ ra rồi nhìn Hắc Tuyên Dực hỏi: “Lúc huynh xoa bụng của ta có phải là làm cho trùng cổ trong tập trung lại một chỗ cơ thể ta không?”
Hắc Tuyên Dực không nói tiếng nào tiếp tục vỗ vỗ cái bụng co giãn. Vỗ một hồi hắn mới thoả mãn rút tay về và trở lại chỗ ngồi.
“......” Khóe miệng Ô Nhược rút rút, hắn có biết là vỗ vỗ bụng sẽ làm ấn tượng của y với hắn càng kém hơn không?
Cuối cùng, hai người cũng đã đến được Tây Sách Hí Viên. Dù trời có tuyết rơi nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú xem diễn hí của mọi người. Xa xa, có thể trông thấy từng chiếc xe ngựa đậu ở cửa lớn hí viên.
Khi Ô Nhược và Hắc Tuyên Dực xuống xe, một thiếu nên mập mạp và một nam tử xấu xí lập tức thu hút sự chú ý người chung quanh.
“Nè nè, ngươi nhìn kìa, tên mập kia hẳn là Lục thiếu gia của Nam Đại Viện Ô gia phải không?” Có người nhỏ giọng nói với người bên cạnh.
“Thân thể mập mạp như vậy mười phần là hắn rồi. Cao Lăng Thành này ngoại trừ hắn ra sẽ không có ai béo hơn nữa đâu. A! Nam nhân mặc áo choàng đen bên cạnh hắn có phải là phu quân của hắn không? Woa, bộ dạng thật là dọa người mà, giống y như nhân vật trong vở diễn. Ta nghĩ chắn chắn là không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho hắn nên hắn mới đồng ý cưới một tên mập thôi”
“Thật ra cũng có thể cưới một nữ nhân mập mạp mà. Còn hiện tại hắn lại đi cưới một nam nhân về nhà để làm gì? Hắn không biết là làm cho người ta ghê tởm sao?”
Ô Nhược lạnh lùng liếc bọn họ một cái.
Những kẻ vốn đang ở xì xầm về bọn họ đột nhiên kêu lên thảm thiết. Bọn họ không hiểu sao lại bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Đám người bị người vô hình đánh vô cùng tức giận, bọn chúng ôm mặt nhìn vào khoảng không trước mặt kêu to: “Kẻ nào, kẻ nào to gan dám đánh chúng ta?”
“Tên khốn khiếp khốn kiếp nào dám đánh ta, có gan thì bước ra đây. A!!!” Vừa nói hết câu, tên đó lại bị đánh một trận đến nỗi phải quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Những kẻ bị đánh sợ tới mức vội vàng tản ra như ong vỡ tổ, bọn chúng thức thời trở lại xe ngựa của mình rời đi.
Ô Nhược híp mắt nhưng cũng không nhìn ra được ai đã đánh những kẻ đó. Thoáng nhìn qua Hắc Tuyên Dực, y nhớ rõ người này có thể khống chế quỷ hồn, thậm chí bên người hắn lúc nào cũng có một nhóm quỷ hồn tu vi cao đi theo. Vì vậy, Ô Nhược đoán được những kẻ đó chắc chắn là bị quỷ hồn đánh, tiếc là hiện tại y không có tu vi nên không thể nhìn ra được.
“Kẻ nào lớn mật dám gây rối ở Tây Sách Hí Viên?”
Một tiếng hét phẫn nộ truyền đến từ cửa lớn, ngay sau đó, năm gã thanh niên từ trong đi ra.
----- Hết chương 27 -----