Sau khi ngủ, Ô Nhược mơ một giấc mộng dài.
Y mơ thấy cảnh tượng đời trước của mình, khi người Ô gia đưa thi thể Ô Trúc về Thư Thanh Viện. Lúc ấy, cả nhà y cực kỳ bi thống, không một ai có thể chấp nhận chuyện chuyện Ô Trúc thật sự chết đi. Một năm sau đó, người Thư Thanh Viện cũng vượt qua được đau thương mất mát. Cho đến lúc Ô Hi thành thân, Thư Thanh Viện mới vui vẻ lên được một chút,. Dần dần tâm tình của cha mẹ y cũng nguôi ngoai. Nhưng không ngờ, hai năm sau, họ lại nhận được tin dữ của Ô Hi. Liên tiếp mất đi hai người con, cha mẹ Ô Nhược nhất thời già đi rất nhiều. Khi bọn họ đến nhà phu quân của nàng, thi thể Ô Hi đã bị hỏa táng, chỉ còn lại nấm mồ quạnh quẽ.
Kể từ đó, Thư Thanh Viện hoàn toàn chìm trong u buồn. Cha mẹ y chỉ vui lên được một chút nữa khi Ô Nhược vô tình đạp vỡ Trường Sinh bài và giải phóng linh lực. Thân là người Ô gia, Ô Nhược vô cùng giản dị. Mỗi ngày, y vừa học tập bí thuật trong đầu, vừa học tập âm dương thuật của Ô gia: triệu hồi thần linh, ký kết khế ước. Nhờ vậy mà Ô Nhược kết giao được rất nhiều bằng hữu, cũng có chút danh tiếng trong giới Huyền Thuật. Nhưng y không ngờ rằng, cuối cùng mình chết trong tay bằng hữu tốt nhất Nguyễn Trì Tranh.
Khi mơ đến lời nguyền cuối cùng của mình trước khi chết, y liền giật mình tỉnh giấc. Đột nhiên trước mặt Ô Nhược là đôi mắt không có tròng trắng. Y sợ tới mức nhảy dựng lên, nhưng bởi vì thân thể quá béo nên koong bật dậy nổi mà lại ngã ra trên giường.
“Tiểu bàn tử, ngươi triệu hoán bổn tọa là có thỉnh cầu gì?”
Chủ nhân của đôi mắt không có tròng trắng là một đứa nhỏ chừng năm sáu tuổi, trên tay đang ôm một quả trứng màu trắng thật to. Hắn mặc y bào màu đỏ hoa lệ, trên đầu thắt rất nhiều bím tóc, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu. Thế nhưng, vẻ mặt hắn lại cực kỳ kiêu ngạo. Hắn bay lơ lửng giữa không trung, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Ô Nhược.
“Ta triệu hoán ngươi?” Ô Nhược đầu đầy mồ hôi. Không phải trước đó y đang ngủ sao? Y triệu hoán đứa nhỏ này lúc nào? Chẳng lẽ là trong lúc ngủ y không cẩn thận mà triệu hoán hắn tới?
Ô Nhược âm thầm đánh giá đối phương, ánh mắt y lướt qua đôi mắt không có tròng trắng. Nếu đứa nhỏ này không phải là Quỷ tộc thì cũng là Ma tộc. Hơn nữa, càng nhìn Ô Nhược càng cảm thấy đứa nhỏ này trông rất quen, cách ăn mặc rất giống với ma tộc mà y đã ký khế ước ở kiếp trước.
Ô Nhược càng nhìn hắn càng cảm thấy giống. Cuối cùng, y chắc chắn đối phương chính là Ma tộc mà y đã ký kết khế ước ở đời trước - Kinh Hi.
Trong lòng Ô Nhược vô cùng vui vẻ, y rất muốn gọi tên đối phương nhưng lại nhớ rằng từ trước đến nay tính tình của hắn rất kiêu ngạo. Bởi vì cho dù y có nổi tiếng, hắn cũng không nhất định bắt tay với y mà ngược lại còn nghi ngờ mình. Đời trước cũng vậy, trải qua rất nhiều chuyện thì Kinh Hi mới miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý Bình Đẳng khế ước với Ô Nhược.
Ô Nhược nén vui sướng, lộ ra vẻ áy náy: “Thật có lỗi, có thể là trong mơ ta không cẩn thận triệu hoán ngươi ra”
“Trong mơ triệu hoán ta?” Kinh Hi nghi ngờ nheo lại mắt nhìn chằm chằm Ô Nhược, hiển nhiên là hắn không tin lời y nói.
Có điều, lúc hắn bị triệu tới, người này quả thật là đang ngủ, chung quanh cũng không có bố trí trận pháp triệu hoán, không lẽ thật sự là triệu hoán hắn trong mơ?
Ô Nhược tỏ thái độ thành khẩn: “Đúng vậy”
Kinh Hi hài hước nói: “Tiểu bàn tử, ngươi có từng nghe qua câu “Thỉnh ma thì dễ, đuổi ma thì khó” chưa?”
Tiểu tử kia thật sự đã triệu hoán hắn đến đây thì không dễ gì mà đuổi hắn đi đâu.
Ánh mắt Ô Nhược khẽ động, điều y muốn chính là Kinh Hi ở lại đây. Ma tộc này pháp lực rất cao, có sự trợ giúp của y giống như hổ mọc thêm cánh.
“Vậy ngươi muốn gì?”
Kinh Hi lạnh mắt nói: “Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”
Ô Nhược không lên tiếng.
Y biết rõ Ma tộc này, tuy rằng máu lạnh nhưng cũng rất kiêu ngạo. Kiêu ngạo đến nỗi coi thường việc sát hại nhân loại thấp kém.
Thấy sắc mặt của Ô Nhược vô cùng bình tĩnh, Kinh Hi cảm thấy được không còn hứng thú. Hắn vứt quả trứng trong tay vào ngực Ô Nhược: “Quả trứng này của ngươi, ta trả lại đây”
----- Hết chương 13 -----