Edit + Beta: Leslie
Mọi người tiến lên trước nhìn hai tờ chứng từ, trên đó ghi rõ ràng hai cái tên “Ô Thế” Và “Ô Bách”, bên cạnh còn ghi tên, dấu vân tay và con dấu Ô gia..
Sau khi xem xong, cả đám người đều ngẩn ra.
Trong lòng đám người Ô Huyền Nhiên thầm hô không ổn, việc bọn họ trộm sính lễ của Ô Nhược gần như đã bị bại lộ.
Sắc mặt Ô Tiền Thanh và Quản Đồng lạnh xuống ngay lập tức, trong lòng hai người đã lờ mờ đoán được là chuyện gì xảy ra.
Ô Bặc Phương cũng cực kỳ lúng túng. Kỳ thật vào ngày Hắc gia đưa sính lễ đến Ô gia, hắn cũng biết việc đám người Ô Huyền Nhiên trộm một phần sính lễ của Ô Nhược. thế nhưng, sở dĩ hắn không ra mặt ngăn lại là bởi vì bản thân cũng muốn một vài món đồ quý trong đó nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua. Có điều, hắn không ngờ rằng hiện giờ chuyện này lại bị người Hắc gia phát hiện.
Việc này chỉ có thể trách đám cháu kia làm việc không cẩn thận, lại để cho con trai mình có cơ hội trộm lấy pháp khí mang đi cầm cố, lại còn để cho người ta bắt được thóp.
Hiện giờ, nếu mọi việc đã đến nước này thì Ô Bặc Phương không thể không quản.
“Rầm...” - Hắn giận tím mặt vỗ lên mặt bàn một cái rồi nghiêm khắc hỏi:
- Rốt cuộc chứng từ này là sao?
Trái tim Ô Tiền Đồng không khỏi run lên, hắn cả giận nói:
- Ông nội, là giả, chứng từ này nhất định là giả.
Hắn không tin con trai mình lại là kẻ nghiện cờ bạc.
Phu nhân Đổng Trà Kỉ của hắn cũng mang vẻ mặt kích động mà nói:
- Đúng, nhất định chứng từ này là giả, Tiểu Bách nhà ta tuyệt đối không đánh bạc.
Bà biết Ô Bặc Phương rất không thích người Ô gia cờ bạc. Nếu để người Hắc gia tra ra được bởi vì đánh bạc mà trộm sính lễ của Ô Nhược thì ngoài việc con trai của bà ta sẽ bị xử phạt theo gia quy, địa vị của nó trong mắt của Ô Bặc Phương cũng sẽ xuống dốc không phanh. Vì vậy, tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này.
Ô Tiền Bân lạnh mặt nhìn phu nhân Liêu Liễu Yên nhà mình. Hắn dùng ánh mắt hỏi chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng pháp khí đặt ở mật thất trong khố phòng, vì sao lại bị con trai mang đi cầm cố cho khoản nợ đánh bạc?
Liêu Liễu Yên nhíu chặt mi tâm. Ngay lập tức, bà đã hiểu ra nguyên nhân hôm nay con trai xin mình vào khố phòng, không lẽ nó đã lén trộm pháp khí vào lúc đó?
- Giả? - Hắc Tín liếc nhìn hai vợ chồng Ô Tiền Đồng – Vậy không lẽ con dấu của Ô gia trên chứng từ cũng là giả? Nói như thế thì còn dấu nhà các người cũng dễ làm giả quá rồi.
Những lời này của ông chính là mỉa mai Ô gia thân là gia tộc đứng đầu tại thành Cao Lăng nhưng đến con dấu cũng có thể bị làm giả thì làm sao mà bảo vệ trị an nơi này được.
Nghe vậy, sắc mặt Ô Tiền Đồng vừa trắng vừa xanh như bị người ta vả đau điếng.
Không bàn đến việc hoa văn trên con dấu của Ô gia vô cùng phức tạp mà bên trong còn che giấu vân ấn mà người bình thường không thể mô phỏng theo. Chỉ có người Ô gia dùng đến công pháp bí truyền mới có thể thôi động ấn vân hiện ra để đóng trên giấy, còn người ngoài không ai có khả năng làm giả con dấu này được.
Hắc Tín lại nói:
- Dù cho con dấu có thể bị làm giả nhưng còn dấu vân tay trên đó thì sao? Không phải cũng là giả luôn chứ?
Ô Tiền Bân lên tiếng nói:
- Nói không chừng tiểu Thế và tiểu Bách bị người ta uy hiếp nên mới ký chứng từ này.
Ô Tiền Đồng vội vàng gật đầu:
- Đúng đúng, nhất định là có người uy hiếp tiểu Thế và tiểu Bách.
Đám người Ô Huyền Nhiên đứng bên cạnh bọn họ cũng lập tức gật đầu phụ hoạ, cả đám người đều cho rằng Ô Thế và Ô Bách không có bao giờ đi đánh bạc.
Đáy mắt Ô Nhược hiện lên một tia châm chọc nhanh đến không thể bắt giữ, y đã sớm dự đoán được đám người đó sẽ không thừa nhận chuyện này.
Hắc Tín lại hỏi lại:
- Tại thành Cao Lăng thành có ai dám uy hiếp người Ô gia các người?
Ô Tiền Bân giận tím mặt:
- Nói vậy, ý của Hắc quản gia chính là người Ô gia chúng ta trộm sính lễ của tiểu Nhược?
Hắc Tín thản nhiên nói:
- Lão nô không dám, nhưng Tứ gia đừng quên rằng có rất nhiều người tại Đổ Nhạc Phường biết chuyện hai vị công tử thiếu nợ rất nhiều ngân lượng. Hơn nữa, cũng có rất nhiều người tận mắt thấy Cửu công tử và Thập công tử tự tay mang pháp khí vào phòng chưởng quỹ của Đổ Nhạc phường để cầm cố. Đây là sự thật không thể chối cãi.
Ô Tiền Bân: “......”
Ô Tiền Đồng giận dữ:
- Ta đã nói uy hiếp là khẳng định chắc chắn có người uy hiếp hai đứa nó cầm cố pháp khí.
Hắc Tín mỉm cười:
- Ngũ gia, ngài đừng kích động, lão nô trình chứng từ là muốn cho các người biết hai pháp khí này từ đâu mà có chứ không phải để thảo luận với các ngườii chuyện chứng từ chứng từ này là thật hay giả.
Đám người đồng loạt im lặng. Ô Tiền Đồng lập tức ủ rũ như quả bóng xì hơi.
Ô Nhược rũ mắt che giấu ý cười. Y phát hiện Hắc Tín rất có bản lĩnh “tức chết người không đền mạng“.