Phế Thoại Tiên Sinh

Chương 14: Chương 14




Chương thứ năm: Điềm báo cẩu huyết 2

Phí tiên sinh làm một cơn ác mộng, thế là sáng sớm thứ bảy đã phá kỷ lục tỉnh dậy lúc sáu giờ.

Đến mức làm một cơn ác mộng như vậy ư? Phí tiên sinh ngồi phịch trên giường ngơ ngác tự hỏi, tỷ như có liên quan Mạc tiên sinh, có liên quan Tô Lạc. Theo ký ức dần dần trấn tĩnh, Phí tiên sinh rên một tiếng chôn đầu vào chăn, thần a, ngày hôm qua nói ô long cái gì!

Kỳ thực lúc bấy giờ trong đại não kỳ lạ của Phí tiên sinh này đang tự hỏi chính là nếu như cùng Mạc tiên sinh gặp gỡ, vậy chẳng phải sẽ 365 ngày từ sáng sớm xui xẻo đến tối khuya? Rất đáng sợ, vậy quả thực là ác mộng lớn nhất của nhân sinh!

Lăn lộn vài vòng trên giường, Phí tiên sinh tâm tư hoảng loạn đã quyết định vẫn là rèn sắt khi còn nóng, đem những ký ức liên quan Tô Lạc trong phòng thanh trừ ra ngoài. Người đàn ông tốt hệ ở nhà Phí Ngữ tiên sinh tìm ra quần áo chuyên dụng tổng vệ sinh rồi bắt đầu làm việc.

Sáng sớm tám giờ, chuông cửa vang lên: “Tiểu thỏ tử ngoan ngoãn, đem cánh cửa mở mở ra…” Phí tiên sinh chấn kinh trừng mắt nhìn chuông cửa, nắm chặt khăn lau trong cơn giận dữ, đồ hỗn đản Diệp Nghiêu! Phí tiên sinh nổi giận đùng đùng đi mở cửa, thừ ra luôn. Chỉ thấy Mạc tiên sinh mang theo bữa sáng đứng ngoài cửa, đang diện vô biểu tình ngắm nghía hắn. Phí tiên sinh theo đường nhìn của y nhìn nhìn chính mình, ách, quần jean mài, T-shirt rách nát cùng với tạp dề tiểu bạch thỏ không thể tha thứ… Yên tĩnh, sau đó Phí tiên sinh “phanh” một tiếng đóng cửa lại. Luống cuống tay chân thay đổi một thân quần áo, Phí tiên sinh thấp thỏm bất an ra mở cửa, phát hiện Mạc tiên sinh vẫn là duy trì tư thế kia, chẳng qua lúc này hiển nhiên là ánh mắt đã hiểu ra. Phí tiên sinh vừa quẫn vừa giận, ho một tiếng nói: “Mời vào.”

Mọi người đều biết rằng không phải là Mạc tiên sinh lần đầu tiên đến nhà Phí tiên sinh, thế là Mạc tổng giám Mạc đại nhân quen cửa quen đường mà đem bữa sáng vào nhà ăn. Từ nhà ăn đi ra, Mạc tiên sinh nhìn nhìn phòng khách được quét tước sạch sẽ, thoả mãn gật đầu: “Hoan hô công tác làm không tệ, chẳng qua lần sau phải chú ý ăn mặc.”

Phí tiên sinh 囧, đầy mặt hắc tuyến: “Tổng giám chắc anh nói đùa?”

Mạc tổng giám quay đầu, diện vô biểu tình gật đầu: “Nhận thức không tệ.”

Phí tiên sinh vỗ trán: “Tổng giám anh đừng tìm tôi đùa bỡn a, tôi cực kì yếu đuối.”

Mạc tiên sinh vô tội chớp chớp đôi mắt: “Tôi nghĩ cậu thích cái giọng điệu này.”

Phí tiên sinh vô lực gục đầu xuống: “Thế nhưng phong cách này một chút cũng không thích hợp tổng giám anh a. Ách, anh đã mang bữa sáng đến, liền cùng một chỗ ăn đi.”

Ngồi vào trước bàn ăn, Phí tiên sinh mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại, kỳ quái, làm sao liền tự nhiên như vậy cùng Mạc tổng giám ăn sáng? Hắn nhìn lén Mạc tiên sinh một khuôn mặt bình tĩnh, có chút gian nan mở miệng: “Tổng giám, tối hôm qua…”

“Ừ, tôi nhớ mà, ” Mạc tiên sinh vô cùng trơn tru mà cắt ngang hắn, “Cho nên ngày hôm nay tôi đến để cùng một chỗ qua cuối tuần với cậu.”

Phí tiên sinh xuất huyết bên trong rồi, nhức đầu ăn bữa sáng.

Thứ bảy sáng sớm chín giờ, Phí tiên sinh cùng Mạc tiên sinh xuất phát hướng về chợ nông sản gần khu dân cư. Đi trên con đường có ký ức đau thương này, Phí tiên sinh còn ở trong lòng nguyền rủa bánh trước xe đạp chết tiệt nọ.

“Tôi có hồi ức với con đường này, chúng ta từng gặp nhau ở chỗ này.” Mạc tiên sinh đột nhiên nói.

Phí tiên sinh mặt đỏ, nhìn trời: “Ách, ách, đúng vậy, không nghĩ tới nhà Mạc tiên sinh cũng ở gần đây.”

“Ừ, cũng không xa.”

Phí tiên sinh quay đầu nhìn nhìn sườn mặt Mạc tiên sinh vô cùng bình tĩnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là nắm chặt lòng bàn tay, không nói gì.

Hai người một mực trầm mặc cùng nhau đi vào chợ nông sản.

Sự thực chứng minh, hai người này thực là quân đoàn đường đột cực kỳ đáng sợ, quét ngang qua chợ nông sản nhỏ kia.

Phí tiên sinh hoàn toàn coi việc mặc cả như là sở thích hứng thú hạng nhất của nhân sinh, lúc này hắn khó có thể kiềm chế hưng phấn trong lòng mà nước miếng tung bay chiến đấu cùng với các bà các cô ở sạp đồ ăn. Rất có khí khái khẩu chiến đàn bà, khí thế chỉ điểm giang sơn huy xích phương tù, hơn nữa khuôn mặt tinh anh của hắn, không biết rõ còn tưởng rằng hắn là đàm phán cho cái xí nghiệp trứ danh nào kia.

Mà Mạc tiên sinh thì một khuôn mặt nghiêm túc đi TX* ông chủ sạp sát vách: “Dưa leo này bán thế nào?”

Ông chủ 囧: “Đây là quả mướp.”

“Thì ra không phải dưa leo à, ” Mạc tiên sinh nhíu mày, “Vậy quả hồng kia bán thế nào?”

Ông chủ 囧 hơn: “Đây là cà chua, cà chua anh hiểu không?”

“Thật xấu hổ, tôi nhìn lầm rồi, ” Mạc tiên sinh biết sai liền sửa, “Cái này rốt cuộc hẳn là khoai tây rồi đi?”

Ông chủ cực 囧: “Đây là khoai tây đỏ, nhũ danh khoai lang…”

Một bên kia Phí tiên sinh bớt thời gian dùng ánh mắt cực đồng tình quét qua đây.

Cơm trưa đương nhiên là Phí Ngữ tiên sinh hệ ở nhà của chúng ta dốc hết tình và lực, Mạc tiên sinh sau khi cơm no rượu say thì híp mắt nói: “Con mắt đầu tư của tôi luôn luôn vô cùng chuẩn.” Phí tiên sinh không lời, ra lệnh cưỡng chế Mạc tiên sinh đi rửa chén, mà Mạc tiên sinh tinh anh của chúng ta lại vượt chỉ tiêu hoàn thành một nhiệm vụ này, lần thứ hai hữu lực chứng minh y thật sự là tinh anh, chứ không phải bộ mặt tinh anh vô dụng. =.=

Buổi chiều mỹ hảo, Phí tiên sinh tiếp tục dọn dẹp nhà cửa, cho thú cưng ăn, chăm sóc thực vật. Mà Mạc tiên sinh thì đi thư phòng chọn sách, đến ghế nằm trên sân thượng bắt đầu chợp mắt. Phí tiên sinh bớt thời gian hướng quyển Harry Potter quét tới ánh mắt đồng cảm.

Ánh dương quang đầu mùa hạ bị mái che nắng sân thượng ngăn trở, gió thổi vào phòng khách, còn mang theo thanh hương của lá cây và mùi đất nhàn nhạt trên sân thượng. Bể cá khúc xạ lại ánh dương quang xuyên thấu qua rèm cửa sổ, đang quét nước sơn lên sàn gỗ trải ra một mảnh thủy quang trong suốt.

Phí tiên sinh đem cất đồ dùng Tô Lạc lưu lại và ảnh chụp chung của bọn họ vào hộp, có chút mờ mịt vô thố. Nhìn quanh căn phòng này, là năm ấy tốt nghiệp thì quyết định dùng số tiền nhiều năm tích góp lại còn mượn cha mẹ thật nhiều tiền mới mua được. Năm ấy mẹ hỏi hắn có thực sự nguyện ý vì người kia mà định cư tại cái thành phố xa cách quê nhà này hay không. Hắn nhớ kỹ chính mình cực kì kiên định đến mức ngốc nghếch. Vì Tô Lạc hắn đã mồm miệng liều lĩnh để tiếp tục, chỉ là muốn cho cậu ta một căn nhà. Đáng tiếc sau mới phát hiện bản thân ấu trĩ lợi hại. Phí tiên sinh tự giễu cười cười, thực là nợ ơn cha mẹ rất nhiều, cũng không biết khoản “tiền mượn” kia lúc nào mới trả cho hết, chắc là là suốt đời suốt kiếp đi.

Sân thượng truyền đến thanh âm kẽo kẹt của ghế nằm, Phí tiên sinh bỗng nhiên thần chí trở về, cất hộp vào, đứng lên thò đầu ra, phát hiện Mạc tiên sinh đã nhắm mắt lại rồi. Phí tiên sinh ôm ký ức thuộc về một người khác, đứng ở nơi đó nhẹ nhàng nở nụ cười, trong lòng không biết là ấm áp hay là chua xót.

Mạc tiên sinh sau khi ăn xong bữa tối liền chuẩn bị đi về, Phí tiên sinh tiễn y đến ngoài cổng khu nhà, chẳng biết vì sao cảm thấy có chút xấu hổ với không được tự nhiên.

Bọn họ dừng lại bên bồn hoa, cuối cùng, Mạc tiên sinh nói: “Trải qua khảo sát, tôi cũng có thể là kiểu ở nhà.”

Phí tiên sinh gật đầu.

“Cho nên, cậu yên tâm.” Mạc tiên sinh hơi hơi nhếch lên khóe miệng.

Phí tiên sinh ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong bóng đêm có hương hoa không biết tên. Nửa ngày. Hắn lại gật đầu, ngây ngốc cười.

===chap5 con’t===

* TX: đùa giỡn, nghịch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.