Chương thứ sáu: Sái cẩu huyết 2
Tô Lạc.
Phí tiên sinh nằm mơ cũng nghĩ không ra sẽ gặp cậu ta dưới tình huống như vậy.
“Phí tiên sinh, anh họ em nói buổi tối muốn mời anh ăn cơm, cảm ơn anh chiếu cố em.”
“Tiểu thỏ tử, giờ cơm chiều phải đi về ngoan ngoãn học thơ, nhớ điện thoại cho tôi.”
“Học trưởng, đã lâu không gặp, trông anh vẫn vậy.”
“Sư phụ, xin lỗi, là anh họ giúp em vào công ty K thực tập.”
Phí tiên sinh cắt thịt bò một cách máy móc, đầu một mảnh trống rỗng, nhìn Erkin đang hoảng sợ, nhìn Tô Lạc đang khí định thần nhàn. Phí tiên sinh không biết tại sao nhớ tới hoạt động “săn tin”, cười cười, thực là nhiệm vụ bất khả thi nha. Chẳng qua, Tô Lạc, tội gì mà cậu phải thế này?
Lúc này, Mạc tiên sinh còn đang tăng ca. Y dừng bút, nhu nhu mi tâm, thấy tập thơ Shakespeare mười bốn hàng ở góc bàn, hơi hơi nhấp khóe miệng một phát. Y không biết tại một xó xỉnh trong cái thành phố này, Phí tiểu thỏ tử của y đang trong Hồng Môn Yến*.
Vâng.
Cẩu huyết phủ xuống.
Nhà ăn. Trong góc. Ba người.
Một vị nam tử nghi ngờ là hỗn huyết ngoại quốc* đang giãy dụa bất an. Một vị nam tử nghi ngờ là công bảnh bao ưu chất* đang tản mát ra khí chất tà mị. Một vị nam tử ngụy tinh anh bề ngoài nhã nhặn anh tuấn đang diện vô biểu tình… cắt cái đĩa.
Erkin sau khi giãy dụa nửa ngày, rốt cục nói quanh co: “Sư phụ, anh họ, em đi nhà vệ sinh.”
Ưu chất nam tiếp tục tản mát ra khí chất tà mị. Ngụy tinh anh nam tiếp tục diện vô biểu tình… cắt cái đĩa.
Thế là đại gián điệp Erkin đầy cõi lòng thấp thỏm chi tâm, lặng lẽ lui về.
“A Ngữ học trưởng, gặp em anh thấy mất hứng sao?” Tô Lạc cười nói, khóe miệng cong đến hoàn hảo.
“Két” một tiếng, dao đè nặng cái đĩa một phát, ngừng lại động tác cắt kim loại máy móc. Phí Ngữ thản nhiên nói: “Tự nhiên là cao hứng rồi.”
“Ha ha, ” Tô Lạc tựa hồ thực sự thoải mái mà bật cười, “A Ngữ, em biết rõ anh hễ căng thẳng thì nói chuyện sẽ là loại giọng điệu kỳ quái này. Mặc dù có một đoạn thời gian không gặp rồi, cũng không đến mức khách khí như thế đi?”
Phí Ngữ Phí tiên sinh lúc này một đầu cháo nhão, chỉ cảm thấy tư tự hỗn loạn, chẳng biết trả lời làm sao, thế là cố gắng bình tĩnh lấy điện thoại cầm tay ra: “Thật ngại quá, trả lời cái tin nhắn đã.”
Tô Lạc không có lên tiếng, chỉ nhìn hắn. Phí Ngữ tận lực không run rẩy bấm ra một hàng chữ: Bệ hạ, mau tới cứu nô tì. Còn chưa gửi đi, chợt nghe Tô Lạc nói: “Lại muốn cầu cứu Diệp Nghiêu rồi sao?”
Phí Ngữ buông tay một hồi, tin nhắn không có gửi đi, chỉ là lặng lẽ bỏ điện thoại di động vào lại túi áo, cười gượng lắc đầu.
Một bữa cơm này ăn mà chịu đủ dằn vặt, Tô Lạc một bộ như không có việc gì, cứ như thể cái gọi là vứt bỏ và rời đi chưa bao giờ xảy ra vậy.
Phí Ngữ ngoài mặt thong dong tự tại cắt thịt bò, trái lại đang bắt đầu thần du đại pháp*. Tô Lạc hiện tại thăng tới chức phó quản lý bộ nghiệp vụ rồi, thực là tiền đồ vô lượng, phát triển mạnh mẽ a. Còn mình thì ngược lại, vẫn là một cái kế toán nhỏ nhoi. Bất quá, Mạc tiên sinh cũng là tuổi còn trẻ đã lên đến tổng giám tài vụ rồi. Thế nhưng, Mạc tiên sinh năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Á, nguy rồi, cái thơ mười bốn hàng chết tiệt này. Phí tiên sinh mạnh ngẩng đầu, phát hiện Tô Lạc đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn.
“Ách, Tô Lạc, sao vậy?” Phí tiên sinh cứng ngắc mở miệng.
“A Ngữ, em nhớ hồi trước anh thích nói chuyện phiếm lắm mà, hôm nay sao lại không thấy anh nói chuyện. Có tâm sự gì sao?” Ánh mắt Tô Lạc phức tạp.
Phí tiên sinh âm thầm thở dài, kỳ thực học đệ này vẫn tùy hứng như vậy a. Năm đó một bầu nhiệt huyết theo đuổi mình, đuổi tới liền ném ở một bên, lại một bầu nhiệt huyết đi phấn đấu sự nghiệp. Sự nghiệp được chút thành tựu, nhớ tới học trưởng lảm nhảm này, thế là lại có thể trở về như không có việc gì sao? Mình đợi lâu như vậy, lại đột nhiên phát hiện kết quả kỳ thực không có ý nghĩa gì. Tiểu Lạc, rất nhiều thứ đều chầm chậm tiêu tan hầu như không còn trong sự hối hận và tự ti tự chán rồi, mà cậu, lại không biết bản thân đã làm chuyện tàn nhẫn như thế nào.
Tô Lạc thấy Phí tiên sinh thật lâu không đáp, rốt cục không làm bộ nữa, đi thẳng vào vấn đề: “A Ngữ, anh đang giận em sao?”
Phí tiên sinh buông dao nĩa, có chút rối loạn thần kinh nắm chặt khăn tay: “Không, không có. Tôi làm gì phải giận cậu?”
Tô Lạc như thở dài một hơi: “Em biết ngay, A Ngữ tốt nhất mà.”
Kỳ thực Phí tiên sinh của các người trong lòng đang lặng lẽ quay đầu chảy lệ, mắng tiếng: Hứ, lẽ nào ta là bạch liên hoa tiện thụ sao!
Nhà ăn. Xó xỉnh sát vách. Ba người.
Một vị nam tử nghi ngờ là hỗn huyết ngoại quốc đang bất an giãy dụa. Một vị nữ tử nghi ngờ là bà dì quái gở đang nhịn cười dữ dội. Một vị thương vụ nam một khuôn mặt nhiều chuyện đang cố gắng bình tĩnh.
Không sai, đó là người bạn nhỏ Erkin với nhiệm vụ bất khả thi đáng sợ, cùng với nữ vương Hiệp hội bát quái, cùng với hội trưởng Hiệp hội chuyện tiếu lâm xuyên quốc gia. Mà những hành vi mà bọn họ làm lúc này, tục xưng “nghe góc tường”.
Tô Lạc đột nhiên buông dao nĩa, nghiêm túc nói: “A Ngữ, em lần này thăng chức điều về tổng bộ rồi. Đầu tiên là nói cho anh, muốn cho anh một kinh hỉ.”
“Ơ, kinh hỉ cái gì?” Phí tiên sinh ngây ngốc hỏi.
Tô Lạc nhíu mi: “Em trở về anh mất hứng sao?”
“Ồ, chúc mừng cậu.” Phí tiên sinh ngây ngốc nói.
“A Ngữ, em biết anh vẫn giận em hồi trước đã bỏ rơi anh, nhưng mà, em đã trở về rồi…”
Ba người nghe góc tường cứng ngắc, sau đó tung hoa, nhìn có chút hả hê.
Phí tiên sinh thạch hóa vài giây, bỏ dao ăn xuống lại cầm lên, lòng bàn tay đều là mồ hôi: “Cái này, Tô Lạc tiên sinh, chúng ta không phải đã chia tay rồi sao?”
Tô Lạc híp mắt lại: “A Ngữ, anh có ý gì?”
Phí tiên sinh mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp nói: “Thì, thì là chúng ta chia tay cũng đã hơn một năm rồi, cậu, cậu trở về công tác, ách, chúc mừng cậu.” Nhóm ba người nghe góc tường lặng lẽ bôi cụ* mà xoay đầu qua.
“Có phải anh qua lại với người khác rồi hay không?” Tô Lạc nhất châm kiến huyết*.
Phí tiên sinh nhớ tới Mạc tiên sinh, cười ngây ngô một cái: “Ách, đúng vậy.” Bát quái tiểu thư và Chuyện tiếu lâm tiên sinh nhớ tới Mạc tiên sinh, rất ăn ý nhìn nhau cười một cái. Erkin nhớ tới Cao Lãnh chi hoa tiểu thư tầng mười bốn, lắc đầu thở dài.
“Người đó là ai?”
“Ách, cái này…” Phí tiên sinh bứt rứt không yên, nhãn thần bay loạn, kết quả lại thấy được tình cảnh hắn không tưởng tượng nổi.
Một vị nam tử tinh anh nhã nhặn diện vô biểu tình dắt một vị nữ tử cao gầy đi đến, hai người mặc dù không có biểu tình ái muội gì, thế nhưng cử chỉ vô cùng thân thiết.
===chap6 con’t===
* Hồng Môn Yến: Bữa tiệc tại Hồng Môn đại điện có tính chất quyết định đối với vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa. Tóm lược mối quan hệ ngang trái giữu vị anh hùng Hạng Vũ và Hán Thái tổ Lưu Bang, là cuộc đấu trí quyết liệt giữa các vị quân sự, cũng như những kế hoạch thâm sâu ẩn đằng sau bữa tiệc Hồng môn.
* hỗn huyết ngoại quốc: dòng máu lai ngoại
* ưu chất: chất lượng tốt
* thần du đại pháp: phép xuất thần
* bạch liên hoa: hoa sen trắng
* nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu
* bôi cụ: cách nói hài hước của ‘bi kịch’