Chương thứ bảy: Hoàn thành tốt công tác 3
Kỳ thực Phí tiên sinh cũng không tính là uống say, chỉ là có chút bồng bồng bềnh bềnh, tửu kính* của hắn trước giờ khá chậm. Thế nhưng, chờ khi Mạc tiên sinh tắm rửa xong đi ra, tửu kính của Phí tiên sinh đã kéo lên không sai biệt lắm. Ách, biểu hiện cụ thể thì chúng ta đã từng giới thiệu qua, đó chính là, ngủ mất.
Lúc Mạc tiên sinh tắm rửa xong đi ra, liền thấy Phí tiểu thỏ tử ghé vào trên bàn cơm, chiếc đũa trong tay còn chọc vào bữa ăn khuya của hắn. Thế là, Mạc tiên sinh cười, chẳng biết vì cái gì, thấy trường cảnh này, Mạc tiên sinh cư nhiên nhịn không được nở nụ cười. Y đi qua đẩy đẩy Phí tiên sinh, chợt nghe Phí tiên sinh hàm hàm hồ hồ nói: “Ưm, thịt thỏ ăn ngon.” Mạc tiên sinh nhìn cái gáy trắng nõn của hắn mà ngẩn ngơ, lại khẽ cười: “Thằng cha ngu ngốc này là đang chào hàng mình sao?”
Nhìn xem thời gian, đã đêm khuya mười một giờ, ưm, giờ đi ngủ. Thế nhưng việc có cần gọi Phí tiên sinh dậy tắm rửa hay không khiến cho Mạc tiên sinh phạm vào chỗ khó. Đẩy hắn đi tắm rửa, thế nhưng hắn một khuôn mặt đang ngủ say; không đẩy hắn đi tắm rửa, một thân mùi rượu này thế nhưng khiến người không dám khen ngợi. Mạc tiên sinh nhu nhu thái dương, cảm thấy kế hoạch hôm nay của mình quả thực không quá chu toàn, quên dặn em gái đừng chuốc cho Phí tiên sinh quá lợi hại.
Càng nghĩ, Mạc tiên sinh vẫn là quyết định đẩy Phí tiên sinh dậy tắm rửa. Thế là, Phí tiên sinh ý chí mơ hồ bị thao túng cởi quần áo, sau đó ném vào bồn tắm. Một hồi, Phí tiên sinh lại ý chí mơ hồ bị người vớt lên từ trong bồn tắm, trùm áo tắm, ném lên giường. Hắn nghĩ, gì, là người hầu ma thuật sao, thực thần kỳ! Xem ra, hắn đã đem Mạc tiên sinh đang cùng tồn tại trong một căn phòng quên mất tiêu không còn một mảnh rồi. Tấm tắc, thực là không ý thức được nguy cơ. Mà Mạc tiên sinh chỉ là nghĩ, tấm tắc, có lẽ mình nên sửa họ Liễu?
Một đêm tương đối bình tĩnh trôi qua, rõ ràng dễ thấy, nghênh đón một cái sáng sớm thê thảm.
Khi Phí tiên sinh tỉnh lại theo thói quen cọ cọ gối đầu, cảm thấy đêm qua cư nhiên phá lệ ấm áp. Từ sau khi dòng nước lạnh đột kích, Phí tiên sinh đã không có được ổ chăn ấm áp như thế này. Chẳng qua rất nhanh, hắn liền cảm thấy không thích hợp, xúc cảm áo ngủ của mình thế nào kỳ quái như vậy? Hình như là áo tắm. Gì, tối hôm qua thế nào lại đem áo tắm mặc lên trên giường rồi? Phí tiên sinh mở mắt, thế là thảm kịch xảy ra.
Mạc tiên sinh là bị tiếng kêu thảm thiết của Phí tiên sinh đánh thức, y nhìn nhìn Phí tiên sinh một khuôn mặt chấn kinh tu phẫn, kéo lại chăn, lãnh tĩnh mà ngắn gọn nói: “Ngủ tiếp.”
Phí tiên sinh ngơ ngác nhìn y, sau đó nhúc nhích nhúc nhích, dùng chăn xây lên một đạo phòng tuyến ở giữa hai người, cảnh giác nói: “Anh, anh thế nào lại ngủ trên giường tôi?”
Mạc tiên sinh giả bộ ngủ.
Thế là Phí tiên sinh đành phải nỗ lực tự mình hồi ức hồi ức: tối hôm qua uống rượu, về nhà, gặp phải Mạc tiên sinh, bữa ăn khuya, tắm rửa, đi ngủ. Phí tiên sinh nhớ tới người hầu ma pháp nọ, mặt đốt lên, lỗ tai xì khói ra ngoài. Hắn lại nhúc nhích nhúc nhích, rời xa Mạc tiên sinh một chút: “Tối hôm qua là anh giúp tôi tắm?”
Mạc tiên sinh không giả bộ ngủ nữa, xoay người lại, diện vô biểu tình nhìn chằm chằm Phí tiên sinh.
Hơi nước trong tai Phí tiên sinh bốc lên lợi hại hơn, kêu lên như tiếng còi.
Mạc tiên sinh đột nhiên cười một phát, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, quần áo cũng là tôi giúp cậu cởi.”
Phí tiên sinh kêu thảm một tiếng, cả người rụt vào trong ổ chăn.
Mạc tiên sinh duỗi tay qua phòng tuyến, phi thường vô sỉ sờ loạn hai nhát, nói: “Uy, cậu sắp chín rồi đi?”
Hai người đang làm ầm ĩ, bên kia chuông cửa vang lên: “Tiểu thỏ tử ngoan ngoãn, đem cánh cửa mở mở ra ~ ”
Mạc tiên sinh nhấp khóe miệng, tiếng chuông nọ thì ra vẫn chưa đổi à? Y đẩy đẩy nửa chăn bên kia: “Mở cửa đi.” Không phản ứng. Mạc tiên sinh đành phải mang dép vải, tự mình đi mở cửa.
“Sinh mệnh mỹ hảo như thế, tiểu thỏ tử, để chúng ta cùng nhau chạy đi!” Người ngoài cửa bày ra tư thế ngốc nghếch kiện khang bệ vệ, trên mặt ánh nắng vạn lý không mây chiếu khắp.
“Sớm.” Mạc tiên sinh nói.
Diệp Nghiêu ngây ngốc, lấy tư thế cực ngốc mà thạch hóa ở ngoài cửa.
Kỳ thực vừa mới rồi Phí tiên sinh trốn trong ổ chăn căn bản không nghe được tiếng chuông cửa, nửa ngày không có động tĩnh gì của Mạc tiên sinh, hắn ló đầu ra, phát hiện Mạc tiên sinh người không thấy đâu. Đi ra phòng ngủ, Phí tiên sinh nhất thời cảm thấy bất hảo!
Bên kia Diệp Nghiêu nhìn thấy Phí tiên sinh mặc áo ngủ thùng thình xộc xệch, một khuôn mặt đỏ nhuận hồng nhuận đi ra từ phòng ngủ, trong nháy mắt thực sự đi qua đây.
Lúc này ba người lúng túng đứng ở nơi đó, trong đầu chẳng biết vì sao đồng thời xuất hiện bốn chữ: bắt gian tại trận.
Mạc tiên sinh ngắm nghía biểu tình hai thằng ngốc lăng, quyết định sống chết mặc bây. Phí tiên sinh giương giương miệng, chẳng biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ là cúi đầu kéo lại áo ngủ. Diệp Nghiêu thu hồi lại cái tư thế ngu muốn chết của hắn, đột nhiên kéo dài giọng khóc thét lên: “Khuê nữ của ta ơi, con cứ như vậy rời khỏi mẹ rồi, ai nha nha, khuê nữ gả ra ngoài như bát nước hắt đi ôi ~ phải thường về nhà mẹ đẻ nhìn xem nha ~ ”
Phí tiên sinh bụm mặt, lặng lẽ quay đầu đi, vì có người bạn xấu như thế này mà nước mắt đầy mặt.
Mạc tiên sinh quyết định mời Diệp Nghiêu vào cửa thật nhanh, để khỏi nhiễu dân.
Thế là, ba người ngồi xếp hàng ở phòng khách, ngu ngốc.
Rốt cục, Mạc tiên sinh nhẫn không nổi, đứng lên nói: “Thỏ tử, có cà phê không?”
Phí tiên sinh lắc lắc đầu: “Có sữa bò.”
Mạc tiên sinh sờ sờ đầu hắn : “Em cùng nhạc mẫu tâm sự, ta đi làm điểm tâm.”
Phí tiên sinh: “…”
Diệp Nghiêu cười nói: “Con rể ngoan, ta liền nói con ăn ý!”
Phí tiên sinh một phát nhào qua bóp cổ Diệp Nghiêu: “Ai là khuê nữ của ngươi, ai là khuê nữ của ngươi a!”
Mạc tiên sinh thân mang gánh nặng đi nhà bếp, Diệp Nghiêu liền mắt đi mày lại nói: “Thế nào thế nào?”
Phí tiên sinh đỏ mặt: “Loạn tưởng cái gì, chúng tôi là đơn thuần ngủ.”
Diệp Nghiêu nháy nháy mắt: “Còn không theo hắn luôn à?”
Phí tiên sinh nhấn giọng: “Chúng tôi muốn một bước một dấu chân, từ từ sẽ đến.”
Diệp Nghiêu cũng sờ sờ đầu hắn: “Khuê nữ, các con thật ngây thơ.”
Hai người đang cãi cọ, đã nghe thấy một cỗ mùi khét, Phí tiên sinh quát to một tiếng: “Không tốt, Mạc tiên sinh hắn không biết nấu cơm!”
Luống cuống tay chân cứu vớt nhà bếp rồi, ba người lặng lẽ không lời ăn xong điểm tâm, tên ăn chực Diệp Nghiêu rất có ánh mắt mà kết thúc lữ hành chực cơm thường lệ cuối tuần của hắn trước thời gian. Điều này làm cho Mạc tiên sinh rất là thưởng thức, trước khi Diệp Nghiêu đi nói: “Nhạc mẫu đi cẩn thận.” Diệp Nghiêu khoát khoát tay, tâm mãn ý túc ưỡn cái bụng đi mất. Phí tiên sinh nghiến răng nghiến lợi.
Khi mà Phí tiên sinh cùng Mạc tiên sinh rảnh rỗi đang lên kế hoạch cuối tuần hai người của bọn họ, một cái tin nhắn gửi đến: Học trưởng, em chờ anh ở đại học F, chỗ cũ không gặp không về.
Phí tiên sinh vò đầu, đáng thương hề hề mà nhìn Mạc tiên sinh.
Mạc tiên sinh nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Không cho đi.”
Phí tiên sinh tiếp tục đáng thương hề hề mà nhìn Mạc tiên sinh.
Mạc tiên sinh thở dài, sờ sờ đầu hắn: “Đi nói rõ ràng với cậu ta, chỉ cho phép một lần triệt để hạ gục.”
Phí tiên sinh hất tay y, trừng: “Anh thật xem tôi là con thỏ à!”
===chap7 end===
* tửu kính: (hình như là) tác dụng của rượu