Phế Thoại Tiên Sinh

Chương 23: Chương 23




Chương thứ tám: Giai đoạn sống thử 2

Về đến nhà, Phí tiên sinh đi nhà bếp rửa tay làm canh, Mạc tiên sinh thì xem báo trong phòng khách. Phí tiên sinh một mình bận rộn ở nhà bếp, thế nhưng khi xoay người nhìn xuyên qua khe kính mờ thấy được Mạc tiên sinh còn đó, thì có một loại cảm giác an tâm nói không nên lời, cảm giác gia đình.

Thức ăn bình dân, ba món ăn một canh. Mạc tiên sinh tự phát tự động bày chén đĩa bưng thức ăn, Phí tiên sinh buộc lại tạp dề mang ra món canh cuối cùng sau đó ăn cơm. Một bữa cơm ăn tương đối an tĩnh, Mạc tiên sinh chỉ là theo thói quen ít lời, Phí tiên sinh thì bởi vì sự kiện ghen tuông có chút dào dạt đắc ý mà kiêu căng. Ăn cơm xong Mạc tiên sinh lại phi thường chủ động đi rửa chén, Phí tiên sinh ở một bên cắt trái cây.

“Kỳ thực anh thực sự có thể là hệ ở nhà, tôi trước đây đều cảm thấy anh có điểm không ăn khói lửa nhân gian.” Phí tiên sinh gợi chuyện.

Mạc tiên sinh vừa lau đĩa vừa hỏi: “Cái gì gọi không ăn khói lửa nhân gian?”

Phí tiên sinh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Chính là cảm giác mỗi ngày đều có xã giao, ra vào các nhà hàng lớn, rất khó tưởng tượng anh ở nhà thổi lửa nấu cơm.”

Mạc tiên sinh gật đầu: “Cậu nghĩ đúng rồi.”

“Ể?” Phí tiên sinh buông dao gọt trái cây xuống, quay đầu nhìn y.

Mạc tiên sinh phơi đĩa lên trên cái giá, nói: “Nhà tôi không có nhà bếp.”

Phí tiên sinh nghĩ lại cũng phải, cười hì hì nói: “Anh quả thực là sát thủ nhà bếp.”

Mạc tiên sinh rửa tay, giúp Phí tiên sinh đem đĩa trái cây đến phòng khách, sau đó xoay người khinh miêu đạm tả nói: “Cho nên, Phí Ngữ, chúng ta ở chung đi.”

Phí tiên sinh =口=, ngao một tiếng nhảy lên quay về nhà bếp, mặt đỏ rồi.

Mạc tiên sinh phi thường không nể tình đi trở lại, niết niết lỗ tai đỏ bừng của hắn, nói: “Phí Ngữ, chúng ta ở chung đi.”

Phí tiên sinh ngồi xổm xuống, chôn mặt vào trong khuỷu tay, ầm lên: “Mở công năng tự động loại bỏ rồi.”

Mạc tiên sinh nhấp nhấp khóe môi, cũng ngồi xổm xuống, chọt chọt hắn: “Phí Ngữ, chúng ta ở chung đi.”

Phí tiên sinh giả chết, xê a xê, đưa lưng về phía Mạc tiên sinh.

Mạc tiên sinh nhẹ cười lên, nhìn cái lỗ tai đỏ đến không thể lại đỏ kia nói: “Phế tiểu thỏ tử, cậu lại chín rồi đi?”

Phí tiên sinh cảm thấy chính mình càng sống càng đi lùi, ban đầu không nói hai lời mua một căn phòng cùng Tiểu Lạc cùng một chỗ sống, thế nhưng bây giờ chỉ là một câu nói của Mạc tiên sinh mà thẹn quẫn đến không chịu nổi. Rề rề rà rà nửa ngày, hắn ló đầu ra, phát hiện Mạc tiên sinh đang rất nghiêm túc xem xét căn hộ này.

“Ê, anh muốn làm gì!” Phí tiên sinh bị ánh mắt chính trực vô cùng của Mạc tiên sinh dọa sợ.

“Nếu như tôi chuyển qua đây, gia cụ hẳn có thay đổi.” Mạc tiên sinh rất chính trực nói.

Phí tiên sinh xù lông: “Ê, tôi còn không có đồng ý đâu.”

Mạc tiên sinh đi tới ngoài cửa phòng ngủ, phi thường tà ác mà ngoảnh đầu nhướng mày với Phí tiên sinh: “Đầu tiên, giường phải đổi một cái.”

Phí tiên sinh lần thứ hai mặt đỏ: “Mạc tiên sinh, anh bây giờ thoạt nhìn phi thường tà ác.”

Mạc tiên sinh sờ sờ cằm, khẽ nhếch khóe miệng: “Tôi vẫn chưa có nói XX đâu.”

Phí tiên sinh nhào qua, muốn che miệng y: “Tiêu âm tiêu âm.”

Mạc tiên sinh trái lại ôm cổ Phí tiểu thỏ tử, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Chúng ta ở chung đi, ở chung đi.”

Phí tiên sinh xì một phát cười ra: “Mạc tiên sinh, anh bây giờ giống như là đang làm nũng ấy.”

Mạc tiên sinh ngoạm lấy vành tai Phí tiên sinh, hàm hàm hồ hồ nói: “Tôi chính là làm nũng lại thế nào?”

Phí tiên sinh đẩy y ra, bưng vành tai ngấn lệ nói: “Đồng ý anh còn không được, xem như tôi nhìn lầm anh rồi!”

Mạc tiên sinh vuốt vuốt tóc Phí tiên sinh, trong đôi mắt viết lên tràn đầy xuân phong đắc ý.

Phí tiên sinh mặt ủ mày chau ngồi trên sô pha phòng khách ăn trái cây, nhìn Mạc tiên sinh lần lượt từng bước đem đồ đạc trong túi hành lý nhỏ đặt vào từng chỗ một.

“Anh tuyệt đối là có dự mưu!” Phí tiên sinh nhìn hồi lâu, nhịn không được lên án.

Mạc tiên sinh một khuôn mặt nghiêm túc: “Cậu nói đúng.”

Mạc tiên sinh = =, tiếp tục suy sụp trên sô pha ăn trái cây.

Thực ra thì Phí tiên sinh không muốn bị động như vậy, nhưng mới dọn sạch đồ của một người khác ở trong phòng này không được bao lâu, liền lại có người khác dọn vào, khiến Phí tiên sinh có chút cự nự.

Mạc tiên sinh thu dọn đồ đạc xong, đi tới đẩy đẩy Phí tiên sinh: “Đi tắm rửa đi.”

“Ơ?” Phí tiên sinh kinh hãi, “Anh sẽ không là cả cái kia cũng muốn…”

Mạc tiên sinh nhìn Phí tiên sinh một khuôn mặt kinh khủng, đột nhiên cảm thấy có chút thất bại. Y thở dài một hơi, nói: “Phí Ngữ, tôi từng nói rồi, chúng ta từ từ sẽ đến.”

Phí tiên sinh nhìn y có chút không hiểu.

Mạc tiên sinh vỗ vỗ đầu Phí tiên sinh, ôm hắn vào trong lòng: “Cậu thực sự không biết tôi để ý cậu bao lâu, khát vọng cậu đã bao lâu, thế nhưng không sao cả, tôi vẫn có thể đợi thêm. Cậu cái tên đại ngốc này, tôi không có muốn nhanh như vậy đã chuyển đến cùng một chỗ sống với cậu. Tôi đến ở cuối tuần với cậu, đem đồ của tôi đặt trong phòng cậu, là hi vọng cậu chầm chậm tiếp nhận tôi, chầm chậm thích ứng tôi.”

Phí tiên sinh chôn mặt vào trong lòng Mạc tiên sinh, ôm lấy y, rầu rĩ nói: “Thật có lỗi, Mạc Ngôn.”

Tắm rửa xong, Mạc tiên sinh bắt đầu xem tạp chí kinh tế nhạt nhẽo, Phí tiên sinh mang tai phone bắt đầu hành trình võng du của hắn. Cả phòng an tĩnh, hai người tự tiến vào hình thức cá nhân của mình.

Khi Phí tiên sinh đang chơi đến vui vẻ quên mình, nhìn thấy trên mặt bàn bên cạnh điện thoại di động nháy như điên, sau đó bắt đầu rung. Cầm lại nhìn thử, là một cái tin nhắn, người gửi: Thân ái. Phí tiên sinh 囧, ngoảnh đầu ngó Mạc tiên sinh đang một bộ trịnh trọng xem tạp chí kinh tế, cúi đầu nhấn mở tin nhắn. Nội dung tin: Hỏi, ăn con thỏ có mấy giai đoạn. Phí tiên sinh đại 囧, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, viết rằng: Bốn giai đoạn – mở tủ lạnh, lấy thỏ ra, cắt, ăn. Trả lời xong tin nhắn, Phí tiên sinh thoát khỏi trò chơi, chờ Mạc tiên sinh trả lời tin nhắn, để xem xem y muốn làm gì.

Quả nhiên, Mạc tiên sinh bên đó cũng bắt đầu rung rồi. Phí tiên sinh quay đầu nhìn lén, phát hiện Mạc tiên sinh vẫn là một bộ trịnh trọng đang hồi tin nhắn. Không lâu sau, tin nhắn của Mạc tiên sinh đến rồi: Ba giai đoạn – ném lên giường, lột, ăn. Phí tiên sinh hoảng hốt, trả lời: Anh giở trò lưu manh! Mạc tiên sinh hồi: Suy nghĩ một phát? Phí tiên sinh hồi: Lưu manh! Mạc tiên sinh: Thực là dễ thẹn thùng = = Phí tiên sinh rơi lệ.

Kỳ thực Mạc tiên sinh cũng là một kẻ 囧 bất động thanh sắc, có đủ muộn tao.

Thế là Phí tiên sinh liền chuẩn bị trả thù, ôn ngôn nhuyễn ngữ nói với Mạc tiên sinh đang xem tạp chí rằng: “Mạc Ngôn, muốn ăn trái cây không?”

“Không cần.”

“Vậy muốn cà phê không?”

“Không cần.”

“Sữa bò thì sao?”

“Không cần.”

“Bánh quy?”

“…”

“Vậy muốn xem TV không?”

“…”

“Không thì chúng ta đến nói chuyện phiếm đi?”

“…”

“Anh sao đều không nói lời nào, là ghét bỏ tôi dong dài rồi sao?”

“…”

“Quả nhiên, mạng của tôi hảo khổ a… Tôi muốn về nhà mẹ đẻ, chúng ta ly hôn!”

Mạc tiên sinh vẫn là không nói gì, y dùng hành động biểu thị, đó chính là —— bắt, ném, phác.

Phí tiên sinh chui thẳng vào trong chăn, cười đến hai gò má đều đỏ, lại còn ồn ào: “Đừng thế này mà, dừng tay dừng tay, tôi sợ nhột!”

Không có việc gì thì TX một phen, phác phác hồ điệp, đều là tình thú a. Cái khác? Ờ thì, tạm thời nhịn đi. Chậc chậc, Mạc tiên sinh có lẽ thật nên sửa họ Liễu?

Nửa đêm, Diệp Nghiêu đang ngồi trước máy vi tính điên cuồng gõ chữ nhận được tin nhắn, rằng: Mẹ, bạo lực gia đình a T T con muốn về nhà mẹ đẻ!

Diệp Nghiêu mừng rỡ, hồi: Khuê nữ à, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, yên nghỉ đi!

Rất nhanh, tin nhắn lại đến rồi: Nhạc mẫu ăn ý!

Diệp Nghiêu cười to.

Bên này, Mạc tiên sinh rạng rỡ, Phí tiên sinh cắn góc chăn rơi lệ.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Mạc tiên sinh đầu tiên là bồi Phí tiên sinh đi mua đồ ăn, sau đó sẽ giúp cho thú cưng ăn. Buổi chiều thì vô cùng không có sáng ý mà đi ngủ trưa và hoạt động cá nhân. Buổi tối, hai người cùng nhau xem một bộ phim kinh dị Diệp Nghiêu cường liệt đề cử. Phí tiên sinh tương đối bình tĩnh, Mạc tiên sinh tương đối làm bộ bình tĩnh, thế là Phí tiên sinh trộm vui vẻ rất lâu.

Cái cuối tuần này, Phí tiên sinh nhìn bàn chải bày cùng một chỗ ở phòng tắm đều sẽ có chút xấu hổ rồi vui vẻ lên, Mạc tiên sinh tuy rằng một mực thao túng đại cục, thế nhưng cũng vì luân phiên thắng lợi mà thoả thuê mãn nguyện xuân phong đắc ý.

Hai người sinh hoạt ở cùng một chỗ, vẫn là phải tự mình tìm chút việc vui. Tính cách khác biệt không sao cả, hứng thú sở thích bất đồng cũng không có ảnh hưởng gì lớn, then chốt là yêu nhau và bao dung tâm.

Được rồi, ta cũng hiểu được thật chua chát. Ờ thì, giai đoạn sống thử của Mạc tiên sinh thoạt nhìn vẫn là biểu hiện không tệ.

Thế nhưng, bọn họ không biết rằng tuần mới vừa bắt đầu, nghênh tiếp bọn họ lại là phong ba tái khởi.

===chap8 end===

* phác hồ điệp: mình ko biết ý gì nữa, chắc là “vờn bướm” quá, cụm từ này trên web TQ có, nhưng mà ko thấy giải thích nghĩa ám chỉ của nó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.