Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 146: Chương 146: Buồn cười, nói tha thứ gì




Editor: Luna Huang

Sắc trời còn sớm, dương quang như sái kim, từ cửa sổ chảy vào, trải trên giường lớn.

Thiên hạ nho nhỏ, thân thể co ro, chiếm cứ một góc nhỏ của giường lớn, Mộ Quân Tà ôm eo của nàng, hô hấp đều đặn, hiển nhiên cũng là tiến nhập trong giấc ngủ.

“Ngô…” Cố Khuynh Thành giật thân thể, lông mi hơi vỗ, không bao lâu mở ra hai tròng mắt, mang theo một tia vừa tỉnh ngủ đặc hữu mơ hồ, khi thấy rõ mình là ở trong phòng, Cố Khuynh Thành thoáng cái bắn ra.

Nhưng nàng vừa dậy, lập tức bị một đôi tay lôi trở lại, cái trán trực tiếp đụng phải trong ngực kiên cố như sắt, đau đến nàng khẽ hô một tiếng. Đang nghĩ ngợi đưa tay xoa xoa cái trán bị đụng đỏ, một bàn tay lại sớm lên cái trán của nàng, lực đạo đều đều xoa xoa.

“Ngủ đủ rồi?” Thanh âm khàn khàn, lộ ra mỉm cười, Mộ Quân Tà lúc Cố Khuynh Thành mở mâu tử, cũng đã tỉnh lại, thấy nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên, liền kéo người lại, đặt tại trong lòng. Tám phần mười nha đầu này nhất thời còn chưa có phản ứng kịp, không biết mình trở về lúc nào.

“Tại sao ta lại ở chỗ này?” Cố Khuynh Thành trừng mắt nhìn, gương mặt mờ mịt, chính như Mộ Quân Tà nghĩ một dạng, nàng hiện tại chưa phản ứng kịp, nàng nhớ rõ ràng bản thân nên ở trong phòng học chờ lên lớp mới đúng, hơn nữa nàng còn dặn dò Cố Thiếu Dương, nhóm lão sư tới, gọi nàng một tiếng.

Thế nào nàng tỉnh dậy, chạy trở về tiểu viện, cái này cũng thật là quỷ dị đi?

Mộ Quân Tà nhìn vẻ mặt mê man của Cố Khuynh Thành, chậm rãi mở miệng: “Thấy nàng ngủ ngon như vậy, ta liền mang nàng trở về.”

Ngữ tốc của Mộ Quân Tà bằng phẳng, xen lẫn tiếu ý mơ hồ, giống như là mạn bất kinh tâm, lơ đễnh mở miệng, nhưng Cố Khuynh Thành lại trước mắt sáng ngời.

Cảm tình hắn là viện trưởng linh sư viện, lấy quyền làm việc riêng a!

Cố Khuynh Thành cười, vươn tay, hoàn lên hông của Mộ Quân Tà, “Ngươi sẽ không sợ ngươi làm như vậy, người của học viện Thanh Minh người ta, không phục ngươi?”

“Bọn họ dám sao.” Mộ Quân Tà nhẹ nhàng xoa cái trán của Cố Khuynh Thành, thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ, nhưng chỉ có bốn chữ này, đưa kiêu ngạo quyến cuồng của hắn triển lộ không thể nghi ngờ.

Đúng vậy, chỉ bằng thân phận cùng thực lực của hắn, dù cho giết người phóng hỏa trong học viện Thanh Minh, cũng không có ai dám nói chữ không.

Thực lực ở Linh Huyễn đại lục, vĩnh viễn là quyền lợi lớn nhất, có thực lực, thì có tư cách cao hơn người, được người tôn trọng, cũng có tư bản bễ nghễ thiên hạ.

Mà nam nhân Mộ Quân Tà này, chính là trời ở Linh Huyễn đại lục.

Ngoại nhân có câu cửa miệng: Mộ Quân Tà giậm chân một cái, toàn bộ Linh Huyễn đại lục, cũng run lên.

Nam nhân như vậy, quả thực đủ cuồng, cũng đủ để bễ nghễ thiên hạ. Cố Khuynh Thành đối với thực lực của hắn, vẫn nhìn không thấu, liền mở miệng hỏi: “Thực lực của ngươi vẫn còn trên Tu Văn sao?”

“Lão thất phu kia, còn chưa đủ tư cách đánh đồng với bổn tôn.” Mộ Quân Tà nhàn nhạt đáp trả, ngước mắt liếc Cố Khuynh Thành một mắt.

Ngạch…

Tu Văn dầu gì cũng là thất tinh linh tôn, đương đương là cường giả nhất phương, thế nhân văn kỳ danh, đều cuồng nhiệt truy phủng, hơn nữa hắn là tổng phó viện trưởng của học viện Thanh Minh, mà viện trưởng của học viện Thanh Minh, trống chỗ hồi lâu, Tu Văn sớm được xem là người đệ nhất của học viện Thanh Minh, vẫn chưa có người nào dám nói hắn như vậy.

Nhưng người bên ngoài không dám, Mộ Quân Tà lại dám, hơn nữa nói thì thôi, trong giọng nói còn mang theo chẳng thèm, làm như Cố Khuynh Thành so sánh đưa hắn với Tu Văn, biểu đạt bất mãn.

Cố Khuynh Thành đầu đầy hắc tuyến, vẻ mặt kinh ngạc, “Vậy thực lực của ngươi…” Sẽ không phải là linh thần chứ?

Phải biết rằng, trên linh tôn, chỉ có linh thần.

Nhìn hình dạng tràn đầy khinh thường của Mộ Quân Tà đối với Tu Văn, cấp bậc của hắn không thể nào là linh tôn cao giai hơn Tu Văn một chút, tối thiểu phải làm linh thần.

Còn không phải, linh thần sẽ phi thăng lên thượng vị diện sao?

Dù cho bản thân không muốn, giới diện nhân cũng sẽ không đồng ý linh thần tiếp tục ở lại hạ vị diện, vậy Mộ Quân Tà lại vì sao?

Cố Khuynh Thành đánh giá Mộ Quân Tà, chỉ thấy sắc mặt Mộ Quân Tà bình tĩnh, hai tròng mắt khép hờ, bàn tay từ cái trán của nàng, trượt xuống thắt lưng, nhẹ nhàng vuốt, có lẽ là ánh mắt của Cố Khuynh Thành quá mức nóng rực, Mộ Quân Tà hoắc mắt mở mắt ra, “Nàng muốn biết như vậy, thực lực chân chính của bổn tôn?”

“Ân!” Cố Khuynh Thành đầu như giã tỏi mà gật, mắt to thủy uông uông, chữa hai chữ hưng phấn.

“Giống như nàng nghĩ.” Mộ Quân Tà liếc nàng một mắt, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ cùng cưng chìu, nhưng vẫn là đại đả thái cực với Cố Khuynh Thành.

Vậy cái gì, chính như nàng suy nghĩ?

Nàng còn nghĩ, nếu như Mộ Quân Tà là cường giả linh thần, vì sao không có phi thăng lên thượng vị diện.

Căn cứ ký ức vốn có của cổ thân thể này, phàm là cường giả linh thần, đều phải trong thời gian quy định, phi thăng lên thượng vị diện, nếu như trong thời gian quy định, chưa hoàn thành yêu cầu, sẽ phải chịu áp chế của giới diện.

Có người nói, áp chế của giới diện là một loại nghiêm phạt phi thường thống khổ, trong địa lý khái thuật từng đề cập tới, áp chế là nhằm vào cá nhân, nhẹ thì làm giảm một nửa thực lực, nặng thì phế bỏ một thân tu vi, biến thành một phế nhân triệt đầu triệt đuôi.

Nhưng trạng huống của Mộ Quân Tà bây giờ, rõ ràng không phải là phế nhân, suy yếu một nửa thực lực, điều này trên người của Mộ Quân Tà, cũng không có thể hiện bất luận cái gì, tối thiểu, Cố Khuynh Thành cảm thấy Mộ Quân Tà vẫn là rất lợi hại, nhất là thời gian diệt Tần gia, quả thực không thể lợi hại hơn nữa, được không?

Nàng thực sự rất muốn hỏi rõ, Mộ Quân Tà vì sao không có bị giới diện áp chế, nhưng chuyện của Linh Huyễn đại lục, hiểu biết của nàng thực sự không nhiều lắm, cũng không biết có tình huống ngoại lệ hay không, nếu đột nhiên đặt câu hỏi, chẳng phải là bằng nói cho Mộ Quân Tà, nàng không phải là người trên Linh Huyễn đại lục sao, nên chuyện này, chỉ có thể ngăn ở trong bụng, không có biện pháp nói ra miệng.

Bất quá, không đợi nàng hỏim chợt nghe Mộ Quân Tà mở miệng: “Áp chế của giới diện có ngoại lệ, đối với bổn tôn mà nói, đó chính là không khí, không có bất cứ tác dụng gì.”

Ngạch… Không đến mức cuồng như thế chứ?

(Luna: Khoan, nếu là giỏi như thế sao lần trước trọng thương?)

Đường đường thủ vệ giả của giới diện, đều không có cách nào với Mộ Quân Tà, thực lực của hắn nên là rất cao a!

Cố Khuynh Thành bĩu bĩu môi, hỏi hồi lâu, vẫn là không có trong miệng Mộ Quân Tà, hỏi là chút tin tức hữu dụng gì, thật không biết là phòng bị tâm của Mộ Quân Tà quá nặng, hay câu hỏi của nàng, quá mức trắng ra, bị phát hiện rồi.

Suy nghĩ một chút, Cố Khuynh Thành vẫn cảm thấy phần sau có khả năng tương đối cao, dù sao Mộ Quân Tà không phải là thông minh bình thường, chỉ cần hơi có chút kẽ hở, cũng sẽ bị hắn nhìn ra.

Ai…

Thở dài, Cố Khuynh Thành di chuyển thân thể, nằm úp sấp trên ngực Mộ Quân Tà, lẳng lặng nghe tiết tấu khiêu động hữu lực của trái tim trong lồng ngực Mộ Quân Tà truyền đến, trong lòng bị đè nén, cũng quét sạch.

Hiện tại, nàng chỉ hy vọng, Mộ Quân Tà thật không có gạt nàng, bằng không…

Cười khổ một tiếng, nàng lại không biết bản thân còn có thể làm gì Mộ Quân Tà.

Giết, không nói đến nàng luyến tiếc, dù cho nàng không luyến tiếc, thực lực của Mộ Quân Tà cao hơn nàng, còn có thể tùy ý nàng động thủ sao? Giữ lại, trong lòng không qua được, có lẽ thực sự chỉ có thể đến lúc đó, mới biết được đáp án cuối cùng nàng lựa chọn đi?

Tâm tư của Mộ Quân Tà, có thể nói là thất khiếu lung linh tâm, Cố Khuynh Thành hơi có chút biểu hiện khác thường, liền bị hắn nhìn ở trong mắt, đang nghĩ ngợi nói cái gì đó với Cố Khuynh Thành, thử ra nghĩ cách ở đáy lòng nàng, đồng thời bỏ đi sự bất an của nàng, chợt nghe thấy ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, một giây kế tiếp thanh âm của Lâu Thiều Hàn, liền vang lên bên ngoài viện.

“Khuynh Thành, Khuynh Thành! Ngươi ở đâu?”

Lâu Thiều Hàn, hắn tới làm gì?

Đột nhiên Lâu Thiều Hàn đến, để sắc mặt của Cố Khuynh Thành trầm xuống, Mộ Quân Tà ôm lấy Cố Khuynh Thành, cũng là sắc mặt sảo chìm, đối với Lâu Thiều Hàn đột nhiên đến thăm, biểu thị rất bất mãn, nhất là thân phận của Lâu Thiều Hàn, hơn nữa chọn lúc này, thật là làm cho Mộ Quân Tà, có lòng của giết hắn.

“Khuynh Thành! Khuynh Thành!” Nghe không được có động tĩnh trong viện, Lâu Thiều Hàn kiên nhẫn đấm vào cửa, nếu không phải sợ Cố Khuynh Thành tức giận, hắn sớm đã phá cửa.

Bên tai đều là tiếng đập cửa bạo lực bang bang bang, Cố Khuynh Thành nhìn trời, đối với Lâu Thiều Hàn rất là không có gì để nói, người này, tới đúng lúc như thế, đơn giản là tiết tấu tìm đường chết a!

Cố Khuynh Thành nhìn Mộ Quân Tà một mắt, đã thấy sắc mặt hắn mặc dù sảo chìm, bàn tay vuốt ve thắt lưng nàng, cũng dừng lại bất động, nhưng thần sắc coi như bình thường, không có đến sát biên giới bùng nổ.

(Luna: Ta có thắc mắc, rõ ràng Cố Văn Mãn không học ở linh sư viện, sao tự nhiên học chung?)

Bang bang bang…

“Khuynh Thành, Khuynh Thành, Khuynh Thành!” Liên tục không ngừng la lên, vẫn là lấy xưng hô thân mật như vậy, sắc mặt của Mộ Quân Tà càng ngày càng chìm.

Cố Khuynh Thành thấy thế, khóe miệng cuồng rút, Lâu Thiều Hàn chết tiệt, chân chính ở không đi gây sự!

Rất sợ Mộ Quân Tà nổi giận, Cố Khuynh Thành rất nhanh tuột xuống giường, mang hài của mình vào, bỏ lại một câu: “Ta giải quyết một cái.” Liền hỏa cấp hỏa liệu chạy ra ngoài. Lưu lại Mộ Quân Tà một mặt âm trầm, nhìn bính một tiếng, cửa phòng đóng chặt, thần sắc đen tối bất minh.

“Tam vương gia, ngươi rất rỗi rãnh có đúng hay không!” Cố Khuynh Thành một đường chạy đến cửa viện, chi nha một tiếng, viện môn bị mở ra, mặt Cố Khuynh Thành như sương lạnh, khoanh tay, lạnh lùng đi ra.

Lâu Thiều Hàn nắm lấy tay của Cố Khuynh Thành, trong con ngươi tràn đầy lo lắng, “Ta nghe nói ngươi đánh nhau với người của linh sư viện, liền chạy tới. Khuynh Thành, ngươi không sao chứ?” Vai phải của hắn bị Mộ Quân Tà bất động thanh sắc bẻ gãy, ngày hôm nay liền ở lại trong túc xá dưỡng thương, không nhìn thấy tràng diện Cố Khuynh Thành cùng đám người Dương Nguy động thủ, nhưng nghe được có người nói, liền bất chấp vết thương trên người, thẳng chạy tới.

“Không có việc gì, làm phiền tam vương gia phí tâm.” Cố Khuynh Thành tránh tay của Lâu Thiều Hàn, bất dĩ vi nhiên nói.

Nàng làm việc từ trước đến nay có chừng mực, tuy rằng sự tình hôm nay, thực tại ném mặt mũi của linh sư viện, nhưng tốt xấu nàng coi như là để lại dư địa sau cùng cho linh sư viện, cũng không có động thủ giết đám người Dương Nguy, càng không có phế đi.

Nếu là người của Nếu là viện còn biết tốt xấu một chút, nên hiểu, nàng đã là thủ hạ lưu tình, tự nhiên không nên tìm tới cửa, đòi công đạo gì.

Dù sao học viện Thanh Minh sớm có quy định, giữa học sinh có thể tỷ thí với nhau, chỉ cần song phương đồng ý, có thể, nhưng không thể thương tính mạng đối phương. Nàng tự nhận là, cũng không có vượt quá quy định này, cũng không sợ người của linh sư viện tìm đến nàng đòi công đạo, càng không cần Lâu Thiều Hàn vị tiền hôn phu này, đến lo lắng nàng quan tâm nàng.

Thấy Cố Khuynh Thành lạnh lùng như vậy, sắc mặt Lâu Thiều Hàn buồn bã: “Khuynh Thành,, ngươi ngươi còn đang là tức giận chuyện năm đó, vô pháp tha thứ ta sao?”

“Ta đã nói rồi, không có gì tha thứ hay không tha thứ. Bởi vì ta căn bản chưa từng cho ngươi vào mắt, ngươi làm như thế nào, cùng ta không quan hệ.” Giọng nói của Cố Khuynh Thành lãnh nhiên, quyết tuyệt, không hề chuyển.

Lâu Thiều Hàn gây thương tích làm hại nguyên chủ, lúc đầu làm tất cả, bất quá là vì thay nguyên chủ báo thù, không có quan hệ với nàng, càng không nói đến vấn đề tha thứ hay không.

Nếu nói tha thứ, là để hắn vào trong mắt, trong lòng, đối với tất cả hắn đã làm, vô pháp lượng giải, vậy chỉ có trong lòng còn có hắn, mới có phản ứng.

Đối với nàng mà nói, Lâu Thiều Hàn hôm nay bất quá là một người lạ, nói gì đến hai chữ tha thứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.