Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 152: Chương 152: Chất vấn, ai động tay chân




Editor: Luna Huang

Thời gian từng giờ trôi qua, thái dương càng lúc càng lớn, ánh dương quang dần dần sáng.

Địa phương Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt đứng, lại là không hề che, mấy chỗ đường giao nhau, ánh dương quang càng thêm oi bức, nhưng rơi vào giữa hai người, không có một chút xíu phản ứng, tùy ý dương quang oi bức, chiếu lên trên người.

Cố Khuynh Thành thấy thế, ngẩng đầu nhìn bầu trời, quang chói mắt, để cho nàng nhịn không được híp mắt một cái, trái lại trời đẹp, thích hợp thư gân động cốt, luyện quyền cước một chút.

Quên đi, đến lúc này, Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương đều không nói ra lời gì có giá trị, hiển nhiên thời gian kế tiếp, cũng không quá khả năng, nàng vẫn là đến phòng làm việc của Tu Văn xem trước, giải quyết vấn đề của cống hiến tạp, mới là chính đạo.

Thở dài, Cố Khuynh Thành rút lực lượng của quang minh châu về, thân ảnh của nàng và Đản Đản, lập tức xuất hiện ở bên góc tường, không đợi nghe được hội báo của Đản Đản, liền đem nó đưa vào túi càn khôn, sau đó cất bước, đi vào giáo hối viện.

Sau khi Cố Khuynh Thành rời đi, bên góc tường bỗng nhiên xuất hiện một đạo bóng đen mơ hồ, bất quá dừng lại chỉ chốc lát, thân ảnh kia liền đột nhiên biến mất, chỉ để lại trống rỗng, thật giống như chưa từng xuất hiện qua.

Mà Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt hai người vẫn còn giằng co, một người không chịu buông tay, một người không chịu nói rõ.

Đang lúc bọn hắn giằng co, Cố Khuynh Thành đã vào phòng làm việc của Tu Văn.

Trong phòng làm việc, Tu Văn tựa ở bên án thư, cầm trong tay một quyển sách, đưa lưng về phía cửa mà đứng, ánh mắt không có ngừng trên trang sách, mà là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngay cả Cố Khuynh Thành tiến đến, hắn cũng không có phát hiện.

Gõ gõ… Cố Khuynh Thành đẩy cửa ra, thấy Tu Văn không có bất kỳ phản ứng nào, không thể làm gì khác hơn là lại gõ gõ cửa, lúc này mới kéo được chú ý của Tu Văn.

“A? Nha đầu, là ngươi a, vào đi.” Tu Văn bị tiếng gõ cửa gọi thần trí trở về, vừa quay đầu lại thấy là Cố Khuynh Thành, liền cười hô.

Cố Khuynh Thành nâng bước chân, đi tới bên án thư, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tổng phó viện trưởng, ta muốn hỏi chuyện cống hiến tạp là dựa theo tiêu chuẩn gì để phát?” Nếu như Tu Văn nói, là dựa theo tiêu chuẩn mà phát, nàng thực sự sẽ nhịn không được một nắm tay đánh tới.

Nhưng hiển nhiên, Tu Văn không nói như vậy, “Từng học sinh nhập viện, cũng sẽ nhận được, cống hiến tạp, ngoại trừ điều này, không có tiêu chuẩn khác.”

“Vậy vì sao ta nhưng không có nhận được cống hiến tạp?” Đối với trả lời của Tu Văn, Cố Khuynh Thành sớm có liệu trước, đổi thành bất kỳ một người có đầu óc nào, cũng sẽ không trả lời như nàng nghĩ, phải biết rằng trả lời như vậy, chỉ do kéo chiêu bài của mình, tốt xấu học viện Thanh Minh cũng là đệ nhất học phủ của Linh Huyễn đại lục, nếu như đến cống hiến tạp đều phát tùy tâm như thế, cũng sẽ không có người tước đầu nhọn, chui vào học viện Thanh Minh.

Cũng biết thì biết, nhưng trong lòng Cố Khuynh Thành vẫn là có bất mãn, nhất là sáng sớm bị Lâu Thiều Hàn ác tâm, nàng giống như là thùng thuốc nổ được đựng đầy thuốc nổ, thoáng châm lửa, nàng sẽ bạo tạc.

“Cái gì, ngươi không có lấy được cống hiến tạp?” Đầu mày của Tu Văn hung hăng đánh kết, để sách trong tay xuống, nghiêm mặt nói.

Cố Khuynh Thành ngăn chặn bất mãn trong lòng, gật đầu, “Đúng vậy, nếu không ngày hôm nay ta đến tàng thư lâu, bị người ta từ bên trong đuổi ra, ta còn không biết có chuyện cống hiến tạp như vậy.”

Khụ khụ… Vậy, nàng thừa nhận, nàng là cố ý nói như vậy.

Bị ủy khuất, liền phải nói ra, bị khi dễ, coi như màn đi tới, đây là thói quen của nàng.

Nhưng nàng nói ra, cũng không phải muốn Tu Văn đồng tình mình, sau đó giúp mình xuất đầu, mà là nói cho Tu Văn, nàng bị ủy khuất, nhưng nể mặt mũi của hắn mà nhịn xuống, không có cho hắn khó coi, nói trắng ra là: Ta không để cho ngươi khó coi, lần tới lại xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng trách ta.

Lúc ở tàng thư lâu, mặc dù không có như nàng nói vậy, bị đuổi ra ngoài, nhưng cũng không khá hơn chút nào, mà nàng hủy diệt một cái bàn, cũng không có làm ra chuyện quá phận gì, xem như là nàng khắc chế nhất từ trước tới nay.

Thật là rất nể tình rồi, được không?

“Ngươi bị đuổi ra ngoài? Ngươi động thủ chưa?” Tu Văn nghe được lời của Cố Khuynh Thành, trong đầu lóe lên ý niệm đầu tiên, chính là Cố Khuynh Thành có động thủ hay không, chỉ bằng tính tình có thù tất báo của Cố Khuynh Thành, nếu như bị nếu như bị trước mặt mọi người đuổi đi, vậy còn không nổ?

Nhưng kỳ quái là, hắn đến bây giờ cư nhiên cũng không có nghe được tin tức.

“Thế nào, tổng phó viện trưởng thật cao hứng thấy ta động thủ?” Cố Khuynh Thành đạm đạm nhất tiếu, không đáp phản vấn. Xú lão đầu nhi, vừa mở miệng liền hỏi nàng có động thủ không, làm như nàng cuồng bạo lực vậy!

Nếu là bị Tu Văn nghe được ý nghĩ trong lòng nàng, nhất định sẽ vỗ án: Cũng không biết là ai, lần đầu gặp mặt, liền đánh viện trưởng của vũ sư viện. Đến thực đường ăn một bữa cơm, phế đi phân nửa phân nửa của Đàm Na, ngày thứ hai vào linh sư viện, một người một thú, khiêu chiến chừng mười Dương Nguy, còn lột sạch nhân gia, treo trên cửa học viện.

“Không phải, ta là quan tâm ngươi, quan tâm ngươi.” Bị đâm xuyên tâm tư, Tu Văn cười, ngay tối hôm qua, đám người Dương Nguy bị treo suốt đêm, sau khi được thả xuống, tìm hắn khóc lóc kể lể, hắn thật vất vả mới trấn an xong.

Hiện tại chỉ cần hắn vừa nghĩ tới, trong đám người cả nam lẫn nữ, đều bị lột sạch, treo trên cửa học viện, hắn một trận nhức đầu, nha đầu này xem như là ném mặt mũi của học viện Thanh Minh xuống đất, ngoan cuồng chà đạp a!

Học viện Thanh Minh thành lập mấy trăm năm qua, vẫn là lần đầu tiên bị một tiểu nha đầu, vũ nhục như thế, chân chính lúc thành lập tới nay, là điểm đen lớn nhất.

Mà tạo nên cái điểm đen này, chính là nha đầu trước mắt này, đồ đệ cùng hảo hữu của đại ca hắn! Càng gây họa, hắn trừng phạt không được chửi không được, đáng thương nhất chính là, còn phải phí tâm cố sức thu thập cục diện rối rắm cho nàng.

thời gian ba ngày ngắn ngủi, hắn xử lý học viện Thanh Minh mười năm, trăm năm đều sẽ không xuất hiện nhiễu loạn, hắn quả thực đều phải bị ngược khóc!

Đảm nhiệm tổng phó viện trưởng lâu như vậy, đây là hắn lần đầu tiên cảm thấy, thật tình không dễ dàng!

Chân chính khóc không ra nước mắt...

“Tổng phó viện trưởng đại nhân, ngươi cần là thật quan tâm ta, có phải nên cho ta một lời giải thích hay không, cống hiến cắm ở của ta ở đâu?” Cố Khuynh Thành không nhìn dáng dấp nhất phó muốn khóc của Tu Văn, mở tay ra, đòi cống hiến tạp của mình.

Lúc này, cống hiến tạp mới là trọng yếu nhất, bởi vì không có cống hiến tạp không thể vào tàng thư lâu, mà tàng thư lâu của học viện Thanh Minh, là kế Đoạn Thiên tháp, nơi tuyệt hảo thứ hai, bên trong để vô số linh kỹ cùng tư liệu, có thể nói là, thiên đường của học sinh.

Một ngày không có lấy cống hiến tạp, chẳng khác nào lãng phí một ngày, đối với nàng khoảng cách bế quan kỳ này, chỉ còn lại có nửa năm, thật tình là không thể nhẫn. Huống chi, nàng còn dự định lấy thời gian nhanh nhất tiến nhập Đoạn Thiên tháp, cái ý nghĩa này để thời gian nàng ở bên ngoài càng ngày càng ít, không khỏi để nàng không nóng nảy.

Thấy Cố Khuynh Thành truy cần cống hiến tạp, Tu Văn lần thứ hai nhíu mày: “Hồng Âm đã nói, cống hiến tạp của ngươi cùng đám tân sinh mấy người bọn hắn, đều đã phái người cho các ngươi rồi, thế nào ngươi chưa lấy được?”

“Không có.” Cố Khuynh Thành quả đoán lắc đầu, nếu là có, nàng còn cần chạy đến phòng làm việc này, cùng Tu Văn nháo sao? Nàng cũng không phải ăn no không việc làm.

Bất quá, một câu nói này của Tu Văn, cũng đã nói lên, quả thật có người đang động tay động chân, đem cống hiến tạp vốn đã đưa đến trên tay nàng, giấu đi. Nhưng người này là ai, rốt cuộc là ai nhàm chán như thế, lấy cống hiến tạp của nàng, lại muốn làm gì?

Tuy nói tác dụng của cống hiến tạp không nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể ngăn cản nàng không thể vào tàng thư lâu, hơn nữa chỉ có cơ hội một lần, dù sao lần đầu tiên bị cự, nàng nhất định sẽ tìm đến Tu Văn, vậy đến lúc đó, chuyện này cũng liền xuyên bang.

Nàng không tin, người kia không biết những thứ này, nhưng người nọ mạo hiểm lớn như vậy, cũng muốn chế trụ cống hiến tạp của nàng, là đơn thuần thầm nghĩ muốn đùa, hay có mưu đồ khác?

Đây có phải đại biểu, nàng lại bị cừu gia vô hình, theo dõi?

Ngạch... Không có xui xẻo như vậy chứ?

Cố Khuynh Thành đỡ trán than thở, nếu quả thật là như nàng nghĩ, thật tình hết chỗ nói rồi...

Giữa lúc Cố Khuynh Thành biểu tình im lặng, dự định nói cái gì nữa, Tu Văn bỗng nhiên lấy truyền âm thạch ra: “Hồng Âm, ngươi đến chỗ ta một chuyến, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

“Hảo.” Truyền âm thạch lóe ra hai cái, thanh âm của Hồng Âm truyền đến, quang mang trên truyền âm thạch liền ảm đạm xuống.

Không bao lâu, Hồng Âm liền gõ cửa, đạp bước tiến ưu nhã, đi đến, thấy Cố Khuynh Thành đã ở, Hồng Âm hướng nàng gật đầu, xem như là lên tiếng chào, mới nhìn hướng Tu Văn, nói: “Tổng phó viện trưởng, ngươi gọi ta có chuyện gì không?”

“Ngày hôm qua lúc ta hỏi ngươi, ngươi không phải nói cống hiến tạp của nha đầu này cùng mấy người kia, đều phái người đưa đi rồi sao? Nhưng vì cái gì, Khuynh Thành nàng không có nhận được?” Tu Văn mặt lộ vẻ bất mãn, lúc đó là hắn phân phó, còn cố ý dặn dò Hồng Âm, không nên quên chuyện của cống hiến tạp.

Bây giờ bị Cố Khuynh Thành tìm tới cửa, đòi cống hiến tạp, đây chẳng khác nào đang đánh mặt của hắn, hắn có thể không tức giận sao?

Bất quá, hắn cũng biết Cố Khuynh Thành không biết chuyện này là nàng an bài, cũng không có giận Cố Khuynh Thành, khôn khéo như, sớm đoán ra, nhất định có mờ ám, hắn tức giận người gian lận ở sau lưng.

“Làm sao có thể? Ngày hôm qua tổng phó viện trưởng ngươi phân phó ta, vừa lúc có đồng học của linh sư viện đến đổi giá trị của cống hiến tạp, ta liền đem cống hiến tạp của mấy người tân sinh bọn hắn, cho đồng học kia, để hắn hỗ trợ giao cho mấy người Cố Khuynh Thành, theo lý thuyết, nên đến trên tay mấy người bọn hắn mới phải.” Giọng nói của Hồng Âm bình tĩnh, đâu vào đấy, không có bất kỳ ý tứ thiên vị nào, bằng trần thuật trực quan, giải hết sự tình.

“Đồng học nào?”

“Ngươi nói đồng học nào?” Cố Khuynh Thành cùng Tu Văn, đều phát hiện nhân vật then chốt của phương diện này, trong lời của Hồng Âm, nếu nói đồng học này, xuất hiện thời cơ đặc biệt trùng hợp, vừa lúc ở thời gian Hồng Âm chuẩn bị cống hiến tạp, hơn nữa người này lại là người của linh sư viện.

Nói như vậy, vô hình trung đã nói lên, hắn và Cố Khuynh Thành mấy người là tử đệ của một phân viện, cự ly hơi gần, sau đó đi qua ám chỉ, dẫn đạo Hồng Âm đem cống hiến tạp, giao cho hắn thay chuyển giao.

Người tiện đường, đổi lại người khác cũng sẽ không lại chủ động đi xem, dù sao Hồng Âm thân là đốc xử trưởng, công việc hàng ngày cũng rất bận rộn, đặc biệt Tu Văn tổng phó viện trưởng trên cơ bản mặc kệ, học viện Thanh Minh này từ trên xuống dưới, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, đều do Hồng Âm một tay lo liệu, nào có nhiều thời gian như vậy, vì đưa cống hiến tạp mà cố ý đi một chuyến?

Điều này cũng không thể trách được, Hồng Âm khi biết vị đồng học kia là người của linh sư viện, đem cống hiến tạp giao phó.

“Đồng học kia tên Lý Nhạc, là đồ đệ của bát trưởng lão, bình thường cũng thật đàng hoàng.” Nói cách khác chính là, đồ đệ trưởng lão của học viện Thanh Minh, hơn nữa bình thường trung thực, sẽ không làm sẽ không làm chuyện giam cống hiến cống hiến của mấy người Cố Khuynh Thành.

Nhưng đây bất quá là nghĩ cách của một mình Hồng Âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.