Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 121: Chương 121: Lai khách, chúng gia chủ tới cửa




Editor: Luna Huang

Trở lại Cố gia, cũng không biết là Mộ Quân Tà ôm ấp qua thoải mái, hay mấy ngày này cũng không có ngủ ngon, Cố Khuynh Thành lại đang ngủ trong lòng Mộ Quân Tà.

Vì không oanh động, Mộ Quân Tà để cho hắc long rơi xuống trong rừng cây nhỏ.

Khi hắc long rớt xuống, thấy Cố Khuynh Thành ngủ say, Mộ Quân Tà không đành lòng đánh thức, cuối cùng tôn thượng đại nhân tôn quý, liền ôm Cố Khuynh Thành, đi trở về Cố gia.

Dọc theo đường đi, bao nhiêu ánh mắt người nhìn, tôn thượng đại nhân cũng không cảm thấy mất mặt, đưa tới vô số người vô số người nghẹn họng nhìn trân trối.

Bất quá, đây hết thảy phát sinh lúc Cố Khuynh Thành ngủ say, nàng cũng không có phát hiện, nhưng cũng không phải nàng ngủ như chết, mà là tôn thượng đại nhân rất xấu, dĩ nhiên dùng linh lực, ngăn cách liên hệ của nàng và ngoại giới.

Bên ngoài chuyện gì xảy ra, nàng tự nhiên nghe không được.

Nhưng cũng là lấy phúc của tôn thượng đại nhân, mới để cho nàng mỹ mỹ ngủ một giấc ngon.

Đợi được Cố Khuynh Thành tỉnh lại, đã là lúc nửa đêm.

Ở trên giường lộn mấy vòng, ở trong chăn nằm một hồi, cuối cùng Cố Khuynh Thành mở hai mắt ra, xoay người ngồi dậy, dụi dụi con mắt, đầu tiên mắt liền thấy Mộ Quân Tà ngồi ở trước cửa sổ, đang xem một quyển sách.

Tên sách là bản nhỏ, Cố Khuynh Thành trừng mắt, nhìn một hồi, mới nhận ra bốn chũ《Tinh Yếu Mưu Lược 》.

Quyển sách này, rất quen thuộc a?

Cố Khuynh Thành dẩu môi, mang theo mơ hồ vừa tỉnh lại, chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới, đúng rồi, đây là một quyển sách dạy đánh cờ!

Lại nói tiếp, quyển sách này vẫn là bản thân nhàm chán, từ thư phòng Cố Nhân Nghị lấy về, chỉ bất quá bởi vì mặt trên viết đều là vị trí quân cờ, nàng chỉ nhìn thoáng qua, liền vứt sang một bên.

Lúc nào, Mộ Quân Tà lấy qua?

Thấy hắn nhìn chăm chú, Cố Khuynh Thành thì càng buồn bực, gia hỏa này thấy thế nào cũng không giống như là một người thích đánh cờ a, trong ảnh hưởng của nàng, người thích đánh cờ, đều là người lớn tuổi, dù cho nàng sinh ở gia tộc lánh đời, từ nhỏ tiếp xúc tất cả, toàn bộ là cổ kính, nhưng chơi cờ đối với nàng vẫn là không yêu nỗi.

Không có biện pháp, nàng là người nóng tính, để cho nàng ngồi ở đó cả ngày, chậm rì rì liền vì tổng thể, quả thực so với lấy mạng của nàng còn khó chịu hơn.

“Tỉnh. Đói bụng sao?” Giữa lúc Cố Khuynh Thành buồn bực, Mộ Quân Tà đã đặt sách xuống, đi tới đầu giường ngồi xuống, lấy chăn trên người nàng xuống, ôm vào trong ngực.

“A? Đúng vậy, đều sắp chết đói.” Nàng căn bản là đói mà tỉnh, được không!

Cố Khuynh Thành bĩu môi, xoa xoa cái bụng đói, còn không có phản ứng kịp, mình bây giờ là đang ngồi ở trong lòng Mộ Quân Tà.

Đây là mao bệnh là của nàng, kiếp trước người quen thuộc của nàng đều biết.

Một khi không có nhiệm vụ, hoặc xác nhận bản thân chưa gặp nguy hiểm, Cố Khuynh Thành cũng có thể ngủ, nhất là vừa tỉnh ngủ, chỉ số thông minh, phản ứng cơ bản là số không, có thể không đáng kể, cũng bởi vì điểm này, nàng không ít bị người trong gia tộc mắng.

Thế nhưng, bọn họ mắng là chuyện của bản thân bọn họ, căn bản không trở ngại Cố Khuynh Thành tiếp tục như vậy.

Bất quá, thấy Cố Khuynh Thành trên chính sự, không có vì vậy làm lỡ, càng tới lúc có người ám sát nàng, cũng có thể phản ứng, bọn họ cũng sẽ không tính toán nữa.

Thẳng đến nàng là gia chủ cuối cùng, suốt ngày vội vàng đều không có thời gian ngủ, tật xấu này cũng từ từ tiêu thất.

Thế nhưng, đi tới Linh Huyễn đại lục, chỉ cần nàng và Mộ Quân Tà ở chung, thói hư tật xấu này của nàng, lại bộc phát.

Ngay cả chính nàng, đều không khỏi thầm than: Nhân gia đều là càng sống càng tốt, nhưng nàng càng sống càng thụt lùi…

“Người đến, dọn cơm.” Ngay khi Cố Khuynh Thành mơ hồ, ‘Khách nhân’ Mộ Quân Tà, đã đảo khách thành chủ, chỉ huy các nha hoàn của nàng, đem cơm nước nóng, dọn lên bàn.

“Mộ Quân Tà, ta thế nào cảm giác, người của ta, hình như đều biến thành của ngươi?” Nhìn Tương Tú cùng Xuân Oánh thập phần thuận theo bày cơm nước, Cố Khuynh Thành chắt lưỡi.

Quả nhiên địa vị, thực lực mới là trọng yếu nhất, nhìn tôn thượng đại nhân nhân gia, phân phút phút liền có được nha hoàn của nàng, muốn để những nha hoàn này giám thị nàng.

Ai. Quả nhiên là…

Người so với người, tức chết người!

“Tiểu thư, không phải như thế!” Tương Tú vội vã giải thích: “Kỳ thực những thức ăn này, đều là…”

“Lui ra.” Mộ Quân Tà lãnh đạm cắt đứt lời của Tương Tú.

Nhưng Tương Tú chính nói đến chỗ mấu chốt, mạnh bị Mộ Quân Tà đánh đoạn như vậy, thật sự là chuyện chưng hửng!

“Vâng.” Tương Tú cùng Xuân Oánh lập tức đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của của Xuân Oánh, Cố Khuynh Thành suy nghĩ muốn giữ lại a, chí ít nói hết lời mới đi chứ, nhưng nàng còn chưa há mồm, liền bị Mộ Quân Tà chặn ngang ôm lấy, đi đến bàn ăn.

“Uy, Mộ Quân Tà, ngươi làm như vậy không phải là quá không phúc hậu không?” Tốt xấu trên danh nghĩa Tương Tú cùng Xuân Oánh cũng là người của nàng, cứ như vậy bị Mộ Quân Tà ‘tuyển dụng’ rồi, nàng làm chủ nhân, cư nhiên cũng không biết, đơn giản là mất mặt.

Nhưng Mộ Quân Tà lại hoàn toàn không coi ra gì, ôm nàng thẳng đi tới bên bàn cơm, để nàng xuống, lại đi lấy một cái khăn sạch.

Nhún khăn vào chậy nước, sau nó vắt khô, lúc này mới xoay người đi trở về, đưa tới trước mặt của Cố Khuynh Thành: “Lau mặt, chuẩn bị ăn.”

Ngơ ngác tiếp nhận khăn ẩm, trong lòng Cố Khuynh Thành nhất thời có nghìn vạn nhánh thảo nê mãn bay qua.

Mộ Quân Tà đây là đang… Hầu hạ nàng rửa mặt?

Nàng thế nào cảm giác, bức tranh phong cảnh này quỷ dị như thế?

Tôn thượng cao cao tại thượng, hầu hạ tiểu nhân vật như nàng rửa mặt ăn cơm, đây thật bất khả tư nghị…

Nhất định là nàng ngủ tỉnh lại sai phương thức, nhất định là như vậy!

Cố Khuynh Thành dùng sức nhắm mắt lại, cách vài giây lại mở, mắt đầu tiên liền vẻ mặt Mộ Quân Tà Mộ Quân Tà bất đắc dĩ cộng thêm tiếu ý dung túng.

Lão Thiên!

Cố Khuynh Thành âm thầm rơi lệ trong lòng, mở khăn ra, hung hăng lau mặt, thẳng đến lau đến đỏ bừng, làm đau, nàng cũng chưa phản ứng kịp, cuối cùng vẫn là Mộ Quân Tà nhìn không được, đưa tay tới, đoạt lại khăn.

“Tốt với nàng một chút, nàng cũng không biết đông tây nam bắc?” Giọng nói của Mộ Quân Tà cứng rắn, kỳ thực cũng khó trách, đổi thành bất luận kẻ nào tự hạ thấp địa vị mình xuống chiếu cố nữ nhân nhà mình, nhưng lại bị đối xử như Cố Khuynh Thành, cũng đều sẽ bùng nổ.

“a? Ta làm sao?” Cũng không biết là thật không có phản ứng kịp hay không, hay giả vờ ngây ngốc, Cố Khuynh Thành giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong con ngươi tràn đầy mê man nhìn Mộ Quân Tà, tựa hồ không biết hắn vì sao tức giận.

Quên đi, “Ăn cơm đi.” Hắn là đã định trước thua trong tay Cố Khuynh Thành, còn có cái gì dễ nói.

Bên môi Mộ Quân Tà tràn ra một tiếu ý, trong lòng như là đổ ngũ vị bình, bất đắc dĩ lại vui vẻ chịu đựng, thật đúng là một loại bệnh, mà hắn đã là thời kỳ cuối, không chữa được nữa.

khăn bị Cố Khuynh Thành nắm đến không còn hình dáng, Mộ Quân Tà xoay người, thả khăn về chỗ cũ.

Hắn lại không phát hiện, khi hắn xoay người sang chỗ khác, trên mặt của Cố Khuynh Thành lộ ra một tiếu ý mưu kế được như ý.

Hừ hừ! Nam nhân liền phải điều giáo, bằng không còn tưởng rằng nàng là bánh bao mềm tùy ý hắn bóp làm thịt viên.

Đoạt địa bàn của nàng, cộng thêm người của nàng, thì nên trả giá cao, đừng tưởng rằng nàng trong mơ mơ màng màng, bị người ta bán, còn thay người ta kiếm tiền.

“Ăn cơm đi.” Mộ Quân Tà cất xong khăn, liền ngồi ở bên người Cố Khuynh Thành, tuy rằng hắn không thấy được tiểu dáng cười trộm của Cố Khuynh Thành, nhưng hắn vẫn từ quang mang đáy mắt của Cố Khuynh Thành, nhìn thấu một tia dị dạng.

Bất quá, nhìn phân thượng nàng đói bụng một ngày, liền không có tính toán với nàng nữa.

Đều nói tâm tình tốt, ăn cũng ngon miệng, Cố Khuynh Thành tự nhiên cũng là như vậy, tâm tình tốt lại thêm thức ăn nàng thích, nên trên cơ bản nàng ăn chưa từng ngừng.

Đúng rồi, “Những thức ăn này sẽ không phải là ngươi làm chứ?” Thần trí trở lại quỹ đạo, Cố Khuynh Thành cảm thấy lời của Tương Tú rất khả nghi, nhất là nhìn trên bàn cơm, đều là thức ăn nàng thích ăn, nàng càng phát giác khả nghi.

Bởi vì Tương Tú cùng Xuân Oánh là Cố Nhân Nghị phái tới giám thị nàng, nàng cũng không có trước mặt hai tiểu nha đầu lộ ra thích hay ghét, hai người bọn họ tự nhiên cũng không biết, nàng thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì.

Những thức ăn này, chỉ có nàng và Mộ Quân Tà đi ra ngoài ăn vài lần, nàng đã từng chọn qua, dù cho không phải là hắn tự mình làm, tám phần mười cũng là hắn phân phó.

“Nàng cứ nơi đi?”

Lời này…

“Chẳng lẽ thật là ngươi làm sao?” Ngụm thức ăn nghẹn cổ họng, Cố Khuynh Thành thiếu chút nữa sặc, hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng, hình dạng rửa tay nấu cơm của tôn thượng đại nhân.

Trong trí nhớ, cổ nhân không phải đều là rất bảo thủ sao?? Nam tử phải rời xa nhà bếp, nhưng tôn thượng đại nhân cư nhiên biết làm cơm?

Hơn nữa, một bàn thức ăn, thật tình rất ngon, nàng cũng sắp cắn rơi đầu lưỡi của mình, có thể thấy được công lực làm cơm của tôn thượng đại nhân, thật tình cùng thực lực tự thân có liều mạng!

“Nếu không nàng cho là thế nào?” Mộ Quân Tà thay nàng gắp một đũa thịt cá, phản vấn.

Cố Khuynh Thành bĩu bĩu môi, nhưng không biết nói cái gì.

“Tiểu thư, gia chủ phái người truyền lời, thỉnh ngươi đến đại sảnh một chuyến.” Ngay thời gian hai người tương đối không nói, Tương Tú bước nhanh đi đến.

Cố Nhân Nghị tìm nàng?’

“Có nói là chuyện gì không?” Cố Khuynh Thành mới không tin tưởng, Cố Nhân Nghị vô duyên vô cớ tìm nàng, lúc này, hưng sư động chúng phái người thỉnh nàng đến đại sảnh, nhất định có điều cầu.

“Người đến chỉ nói là ngũ đại gia tộc tới cửa, gia chủ liền phái người đến thỉnh tiểu thư, nói là hiện đang ở đại sảnh chờ.” Quả nhiên, một phen lời của Tương Tú, ấn chứng nghĩ cách của Cố Khuynh Thành.

Nàng hãy nói đi, nhân tinh như Cố Nhân Nghị, tìm nàng khẳng định không có chuyện tốt.

“Ngươi cứ nói đi?” Cố Khuynh Thành bĩu môi, nhìn về phía Mộ Quân Tà, trong mắt ý tứ hỏi rõ ràng.

Mộ Quân Tà không mặn không lạt ném ra một câu: “Chờ.” Sau đó tiếp tục gắp thức ăn cho Cố Khuynh Thành, bất động thanh sắc thực hành kế hoạch nuôi dưỡng của mình.

“Để bọn họ chờ đi.” Thích chờ thì cứ chờ, không chờ thì thôi!

Nàng mới sẽ không vì mấy tao lão đầu tử đó, có lỗi với ngũ tạng của mình!

“Vâng.” Tương Tú khổ sở nhìn Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà một chút, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ lên tiếng, liền đi ra ngoài, hướng người tới hồi báo một tiếng.

Người tới chính là Phú Quý thúc, nghe được hồi báo của Tương Tú, Phú Quý thúc có vẻ rất bình tĩnh, cũng không có hỏi tới, liền chạy về đại sảnh.

“Gia chủ, thất tiểu thư bên kia truyền ra một chữ: Chờ.” Phú Quý thúc trực tiếp đem nguyên thoại của Cố Khuynh Thành ném ra ngoài, tuy nói hắn vốn có thể nói uyển chuyển chút, nhưng nhìn một đám người của mấy đại gia tộc như thế, nguyên bản cùng Cố gia hắn như là kẻ thù truyền kiếp, hắn liền không có sắc mặt tốt.

Cố Nhân Nghị ngồi ở vị trí đầu, nhắm hai mắt, nghe được đáp lời của Phú Quý thúc, chỉ là hời hợt ‘Ân’ một tiếng.

Còn dư lại gia chủ của ngũ đại gia tộc, thấy thế không khỏi hai mặt nhìn nhau một phen, trong lòng hồ nghi bất định, có mấy gia chủ cơn tức quá vượng, thậm chí là vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Cố Nhân Nghị, trong lòng âm thầm nói.

Cố gia này là làm cái quỷ gì, bọn họ dầu gì cũng là người của mấy đại gia tộc, để bọn họ chờ như thế, toán đạo đãi khách gì?

“Cố gia chủ, ngươi như vậy rốt cuộc là ý gì?” Gia chủ Nguyễn gia tuổi còn trẻ chút, Nguyễn Văn Uyên vẫn không thể nào nhịn xuống được, thoáng cái ngồi dậy, hướng về phía Cố Nhân Nghị chất vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.