Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 142: Chương 142: Ngạo kiều, không đi thì không đi




Editor: Luna Huang

“Không đi.”

Cố Khuynh Thành thập phần kiên cường khoanh tay, chính là không đi, nhưng ngoài miệng kiên cường, trong lòng đã có điểm không biết ý vị.

Phải biết rằng, tôn thượng đại nhân vẫn là rất kinh khủng, nàng cũng không muốn bởi vì loại chuyện nhỏ này, bị ‘Nghiêm phạt’ đặc biệt một phen, cùng với nói đó là nghiêm phạt, không bằng nói tôn thượng đại nhân nhân cơ hội chiếm tiện nghi, cái khổ này nàng vẫn không thể kêu oan.

Thật tình là…quá đáng thương!

“Ân?” Mộ Quân Tà nhàn nhạt hừ một tiếng, nhìn không ra tâm tình.

“Hắc hắc, ta đây không phải là tới rồi sao.” Chống lại tròng mắt của hắn, nhìn nhau thập phần bất túc, Cố Khuynh Thành cũng rất nhanh thua trận, bồi cười, đi tới.

Trời xanh a, đại địa a, thu yêu nghiệt này đi!

Nhưng mà, sự thực chứng minh, thời gian Cố Khuynh Thành cầu khẩn, lão thiên gia không phải là đang ngủ chính là xuất môn, căn bản nghe không được tố cầu của Cố Khuynh Thành.

“Nhìn thấy Cung Khanh Nguyệt rồi?” Cố Khuynh Thành đi tới, người liền bị Mộ Quân Tà cuốn vào trong lòng, trên vai trầm xuống, Mộ Quân Tà đem cằm, để ở hõm cổ của nàng, khí tức mạn đà la, nhất thời cuốn tới.

Cố Khuynh Thành bỗng nhiên một trận trắng bệch trước mắt, trong đầu càng một mảnh trắng xóa, cái mùi này lại để cho nàng nhớ lại, cổ mai hương nhàn nhạt trên người Đế Thương Minh, thời điểm đó Đế Thương Minh, chắc là Đế Thương Minh giả đi?

Nghĩ điều này, Cố Khuynh Thành không đầu không đuôi hỏi: “Ngươi biết Đế Thương Minh thực sự, ba năm trước đây cũng đã mất tích không?”

“Ai nói cho nàng biết?” Mộ Quân Tà vung tay áo lên, thu bàn cờ vào, thần sắc bình thường, nhưng không có trả lời Cố Khuynh Thành.

“Ngươi biết, đúng hay không!” Nhìn Mộ Quân Tà không hề có thần sắc kinh ngạc, thần kinh của Cố Khuynh Thành bỗng nhiên căng thẳng, nét mặt như trước bất động thanh sắc, phi thường đốc định nói.

Nếu như Mộ Quân Tà không biết chuyện này, kiên quyết không biết là loại biểu hiện này, đây chỉ có thể nói rõ, hắn là biết đến, hơn nữa còn rất am hiêur nữa, so với nàng càng biết nhiều hơn, kỹ lưỡng hơn.

“Ân.” Như trước nhàn nhạt một tiếng, không nói nguyên nhân, không biện hắc bạch.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Trong lúc nhất thời, Cố Khuynh Thành đoán không ra tâm tư của Mộ Quân Tà, có lẽ nói, nàng cho tới bây giờ nhìn không rõ Mộ Quân Tà.

“Vậy chuyện của Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương, ngươi lại biết bao nhiêu?” Có lẽ, có phải là ngươi từ bố cục đó tính toán hay không?

Cố Khuynh Thành nhìn Mộ Quân Tà, nửa câu sau nói, cũng vô luận như thế nào cũng nói không nên lời, chuẩn xác mà nói, nàng sợ hỏi lên, sợ hơn chính là trả lời của Mộ Quân Tà.

Sự tình hôm nay, quá mức kỳ hoặc, không đạo lý nàng vừa lên phố, vừa lúc đụng phải Ngọc Vô Thương, hơn nữa Cung Khanh Nguyệt lại vào lúc đó bị Mộ Quân Tà sai sử, bảo hộ nàng, lại vừa mới đụng phải Ngọc Vô Thương, vạch trần một đoạn bí tân.

Không biết tính sao, nàng càng muốn tin tưởng, xuất hiện của Ngọc Vô Thương cùng Cung Khanh Nguyệt, là bị tận lực an bài, tựu như cùng Đế Thương Minh giả, đã từng tận lực an bài Minh Trường Phong cùng Huyên nhi, tới gần nàng, vì chính là để cho nàng chữa cho tốt thân thể của Huyên nhi, thu được ủng hộ của Minh gia.

Có thể nói, Đế Thương Minh giả làm như vậy, là trải đường cho tương lai sau này của nàng.

Thế nhưng, Đế Thương Minh kia nếu là giả, lại vì sao phải làm như vậy, tại sao muốn tốt với nàng như vậy?

Nếu như sự kiện lần này, cũng là cố ý an bài, vậy nguyên nhân chính là cái gì? Không nên nói cho nàng biết, là vì để cho nàng tác hợp hai người, cuối cùng thành lập hữu nghị giữa ba người, bởi vì nàng căn bản sẽ không tin tưởng!

Một lúc lâu, Mộ Quân Tà mới chậm rãi nói: “Nàng đến cùng muốn hỏi cái gì? Là chuyện của Cung Khanh Nguyệt cùng Ngọc Vô Thương, hay chuyện của Đế Thương Minh?”

“Quên đi, ta không hỏi.” Trong lòng không hiểu bất an, Cố Khuynh Thành đẩy Mộ Quân Tà ra, bước nhanh đi ra ngoài.

Giờ khắc này, nàng sợ, rất sợ biết một ít tin tức không tốt, nhưng mà mấy tin tức này đến cùng có bao nhiêu không tốt, nàng cũng không biết.

Ra khỏi phòng, thuận lợi đóng cửa lại, tựa ở trên ván cửa, bên môi của Cố Khuynh Thành tràn ra một nụ cười tự giễu, phục mà lại biến mất, tốc độ tức thệ, hình như mới vừa tất cả đều là ảo tưởng.

Mang theo cạn tiếu thích hợp, Cố Khuynh Thành gọi Đản Đản trốn ở góc phòng ra, cùng nhau lắc mình vào túi càn khôn.

“Nói đi, ngày hôm nay ngươi nhìn thấy gì?” Cố Khuynh Thành ôm Đản Đản, chui vào trong phòng trúc, xuất ra áo bào sạch sẽ, vừa thay vừa nói.

Đản Đản nhăn nhó một chút, hồi tưởng lại giao phó của Mộ Quân Tà, lập tức trả lời nói: “Cha che giấu nói chuyện của hai người, ta không có nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ biết là càng về sau, cha xuất thủ, đả thương nữ nhân kia.”

“Ân, ngươi đi ra ngoài đi.” Cố Khuynh Thành không có dây dưa, trực tiếp ném Đản Đản ra khỏi gian phòng.

Thay xong y phục, Cố Khuynh Thành phất tay lấy linh lực làm lá chắn, bao vây lấy trúc phòng, lúc này mới lấy Tử Vong quyền trượng ra, đem Tử Vong quyền trượng nâng cao trên không trung, nhắm hai mắt lại, yên lặng điều động tinh thần lực che ở hai mắt, một tay giơ lên, đem linh lực tiến quang minh châu, ngay sau đó cảnh tượng liền xuất hiện ở trong đầu Cố Khuynh Thành…

Một lúc lâu, Cố Khuynh Thành mở mắt ra, không nói hai lời thu hồi Tử Vong quyền trượng, lộ vẻ tiếu ý nhợt nhạt, lắc mình ra túi càn khôn, đi xuống lầu, chuẩn bị làm bữa trưa.

Mà khi nàng vừa đi xuống, liền thấy Ngọc Vô Thương ngốc lăng đứng ở đại sảnh, Cung Khanh Nguyệt từ lâu mất bóng, nhưng nàng vừa xuất hiện, Cung Khanh Nguyệt cũng lập tức từ bên ngoài đi vào.

“Hắn làm sao vậy?” Cố Khuynh Thành nắn nắn cằm, chỉ vào Ngọc Vô Thương hỏi.

Cung Khanh Nguyệt cực kỳ lương bạc phun ra ba chữ: “Không chết được.”

Mồ hôi…

Khóe miệng của Cố Khuynh Thành cuồng rút, đây là yêu mà không được, phản sinh hận sao?

Thầm than một tiếng, Cố Khuynh Thành đi tới bên người Ngọc Vô Thương, phát hiện Ngọc Vô Thương là bị người thi hạ định thân chú, miết hướng Cung Khanh Nguyệt, không cần nghĩ cũng biết, đây là kiệt tác của Cung Khanh Nguyệt.

Phất tay khẽ động, định thân chú giải, Ngọc Vô Thương lập tức khôi phục năng lực hành động, chỉ là bị định thân lâu, cả người đều có chút cứng lên.

Nhìn động tác cứng ngắc của hắn, Cố Khuynh Thành buồn cười lắc đầu: “Ngọc sư huynh, ngươi không sao chứ?”

“Không có gì, đa tạ Cố sư muội xuất thủ cứu giúp.” Ngọc Vô Thương tiếp tục làm công tử ôn nhuận, hơi chắp tay, biểu đạt cám ơn của mình, tuy rằng động tác rất khó nhìn, nhưng bộ mặt đẹp, nhìn qua vẫn là soái!

Cố Khuynh Thành phốc thử cười một tiếng, khoát khoát tay, xoay người tiến nhập trù phòng, đi ngang qua bên người Cung Khanh Nguyệt, Cố Khuynh Thành nói: “Ngươi lưu lại, giúp ta chiếu cố Ngọc công tử, nhớ kỹ đây là mệnh lệnh.”

Khẩu khí không cho cự tuyệt, lệnh thần sắc của Cung Khanh Nguyệt đông lại, ngược lại gật đầu: “Vâng, ta nhớ kỹ.”

Đây là kim khoa ngọc luật phục mệnh chủ, lời của Cố Khuynh Thành, Cung Khanh Nguyệt không cãi được, trừ phi nàng muốn bị Mộ Quân Tà ném về chỗ cũ.

Cố Khuynh Thành chính là thấy rõ điểm ấy, mới lấy phương thức mệnh lệnh, để Cung Khanh Nguyệt không được cự tuyệt.

Thấy Cung Khanh Nguyệt xoay người, đi tới bên người Ngọc Vô Thương, chủ động bưng trà rót nước, lúc này Cố Khuynh Thành mới vào trù phòng, động thủ làm bữa trưa, một bên làm bữa trưa, Cố Khuynh Thành còn ở một bên dùng tinh thần lực, quan sát động tĩnh trong phòng khách.

Thấy người trong lòng, nhất phó biết vâng lời, trong thần sắc của Ngọc Vô Thương, hiện lên một tia đau lòng, nhưng đây so với Cung Khanh Nguyệt hạ định thân chú cho hắn mà nói, hắn tình nguyện thấy Cung Khanh Nguyệt ở bên cạnh hắn, có thể tiếp xúc gần gũi như vậy, là tâm nguyện nhiều năm của hắn.

Hai người nhìn nhau không lời, Cung Khanh Nguyệt một phen chiếu cố, Cố Khuynh Thành đã thu hồi tinh thần lực thả ra ngoài.

Bởi vì, nàng biết, tiếp tục giám thị như vậy không hữu dụng. Nàng muốn biết đáp án mọi chuyện, chỉ có thể ở ba năm sau, đêsn Hắc Ám Chi Sâm của Trung Châu đại lục, tìm kiếm đáp án.

Ba năm, thời gian lưu cho nàng không nhiều lắm!

Cố Khuynh Thành nhắm hai mắt, lại mở ra, bên mép đã mang theo tia tia tiếu ý, tiếp tục công tác trên tay, thuận tiện gọi Tiểu Bạch ra.

“Tỷ tỷ!” Tiểu Bạch vừa ra tới, nhảy tới trên vai Cố Khuynh Thành, cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Khuynh Thành, làm nũng nói.

“Ngoan, ngươi giúp ta đi một chuyến, gọi Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn qua, mọi người cùng ăn một bữa cơm.” Trên tay Cố Khuynh Thành thái rau, không có biện pháp ôm ôm Tiểu Bạch, chỉ có thể dùng gương mặt cà cà bộ lông của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cười khanh khách: “Được rồi, tỷ tỷ yên tâm, Tiểu Bạch nhất định làm được!” Nói. Liền hóa thành một đạo lưu quang. Từ trước cửa sổ vọt ra ngoài/

Bởi thời gian đã muộn, hơn nữa có sáu người, bốn con tiểu thú, cộng thêm một cái trứng, nên Cố Khuynh Thành trực tiếp lấy một cái lẩu, chuẩn bị các loại rau xanh cùng loại thịt, làm canh xương hầm, liền bưng lên bàn.

Lúc này, vừa lúc Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn dưới sự thúc giục của Tiểu Bạch, cũng chạy tới.

Thấy một bàn thức ăn lớn, cùng một nồi nước canh thật to, phía dưới còn đốt hỏa thạch, Thất tiểu thư vẻ mặt tân kỳ hỏi: “Thất tiểu thư, đây là cái gì nha, thế nào phía dưới còn có hỏa diễm?”

“Cái này kêu là lẩu, về phần những thứ khác, tạm thời bảo mật.” Cố Khuynh Thành giả vờ thần bí cười, hỏa diễm phía dưới nồi đun nước, là cồn nàng từ trong rượu luyện chế ra, giải thích không rõ với cổ nhân, đơn giản nàng sẽ không giải thích.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Ngửi rất thơm.” Cố Thiếu Dương cho một đánh giá trọn điểm.

Cố Khuynh Thành đắc ý cười: “Đó là đương nhiên! Được rồi, các ngươi ngồi xuống trước đã, lấy món mình thích ăn, thả vào trong nồi chín là có thể ăn, nếu thích ăn cay hay chua, ta chỗ này đều chuẩn bị, chính các ngươi cầm chén lấy chiếc đũa, có thể bắt đầu rồi!”

Nói, Cố Khuynh Thành để hai hộp hình vuông nho nhỏ ở giữa bàn, liền xoay người đi lên lầu.

Cố Văn Mãn cầm chén đũa lên, nhìn một bàn ăn, thèm nhỏ dãi, lại thấy Cố Khuynh Thành lên lầu, vội vã hướng về phía bóng lưng của Cố Khuynh Thành, hỏi: “Thất tiểu thư, ngươi sao lại đi a, không ăn cơm sao?”

“Trên lầu còn có một tôn đại thần, ta đi gọi hắn xuống dùng cơm.” Cước bộ của Cố Khuynh Thành không ngừng, vừa đi vừa. Nghĩ đến đại thần trong phòng kia, nàng một trận nhức đầu, hy vọng đại thần lần này có thể dễ nói chuyện chút, có thể người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cùng mọi người ăn cơm, dù sao cái lẩu này phải nhiều người mới náo nhiệt.

Đi tới cửa phòng ngủ, Cố Khuynh Thành xoa xoa khuôn mặt, lộ vẻ khuôn mặt tươi cười cực kỳ rực rỡ, vào phòng, đã thấy Mộ Quân Tà không thấy tung tích.

Nàng đi vào, phía sau truyền đến một hương khí mạn đà la, bên hông trầm xuống, một đôi tay như vách sắt vây quanh, cằm trực tiếp đặt ở đầu vai của Cố Khuynh Thành, trong giọng nói xen lẫn tiếu ý nhàn nhạt: “Thế nào, nhìn không thấy bổn tôn, khó chịu? Lo lắng?”

“Thiết, ít tự cho là đúng!” Cố Khuynh Thành giận dữ mắng một câu, khóe miệng lại cong lên.

“Nữ nhân luôn luôn khẩu thị tâm phi, lần này, bổn tôn tha thứ nàng.” Mộ Quân Tà cúi người, trên môi Cố Khuynh Thành hôn một cái, nắm tay của Cố Khuynh Thành, một giây kế tiếp, liền ngồi xuống ghế nằm trên ban công, thích ý hưởng thụ ánh dương quang.

Hai tay Cố Khuynh Thành chống trên ngực Mộ Quân Tà, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mộ Quân Tà, cười nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”

“Không đi.”

“Đây chính là ta tự mình làm, ngươi lại còn nói không đi?” Cố Khuynh Thành thoáng cái ngồi dậy, kháp thắt lưng, nhất phó bát phụ ‘Ngươi không đi không được’.

Mộ Quân Tà bị dáng dấp của nàng, chọc cười, trong lòng dâng lên tâm tư đùa, liền cố ý nói: “Không đi, đó là không đi.”

“Ngươi…” Cố Khuynh Thành chán nản, trong lòng biết Mộ Quân Tà là cố ý, tức giận: “Quên đi, không đi liền không đi, ai hiếm lạ ngươi đi a! Không có phong độ nam nhân, thật tình đáng ghét!”

Nói, liền đứng lên, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.