Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 106: Chương 106: Tìm chết, nữ nhân của bổn tôn




Editor: Luna Huang

Cố Khuynh Thành liếc mắt, tự hành chọn bỏ qua ái muội đáy mắt của Tương Tú, ngã xuống trên giường, nghiêng người bên trong, liền ngủ thật say.

Trời biết, tinh thần lực cùng linh lực của nàng tiêu hao thành cái dạng gì? Sớm không cho nàng hảo hảo ngủ thêm mấy ngày, nàng thành luyện dược sư bởi vì tinh thần lực tiêu hao mà chết.

Nhìn thân thể nho nhỏ của Cố Khuynh Thành cuộn thành một đoàn, Mộ Quân Tà bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chìu kéo Cố Khuynh Thành vào trong lòng, một tay túm hông của Cố Khuynh Thành, một tay cầm cầm quyển tạp ký rơi ở đầu giường, chậm rãi lật ra.

Chính như lời Cố Khuynh Thành, nàng lúc này thực sự ngủ chừng mấy ngày, sau khi nàng tỉnh lại, đã là buổi trưa ba ngày sau. Mà trong lúc này, Cố Như Ý bởi vì cứu kịp thời, không có chết, theo lời luyện dược sư, độc trong người Cố Như Ý, đã thẩm thấu vào ngũ tạng lục phủ, nên dù cho sống lại, cũng là phế nhân.

Nguyên bản đại trưởng lão nghe nói như thế nên tìm Cố Khuynh Thành liều mạng mới phải, nhưng ai biết Cố Nhân Nghị lúc này dẫn theo người lục soát căn phòng của Cố Như Ý. Đồng thời trong ngăn kéo bàn trang điểm ở gian phòng Cố Như Ý, tìm được rồi gói thuốc đoạn trường tán.

Giá hạ tử, đại trưởng lão không lời nào để nói, ai bảo trọng tôn nữ của mình ở không đi gây sự, hạ độc Cố Khuynh Thành, dù cho hại bản thân, đó cũng là tự làm tự chịu, hắn làm trưởng bối, cũng chỉ có thể nhìn.

Bất quá, thời gian phát sinh đây hết thảy, Cố Khuynh Thành đều đang ngủ, căn bản một điểm tin tức đều không nghe được.

“Ngô…” Ngủ ba ngày, Cố Khuynh Thành rốt cục ngủ đủ, ở trong chăn ngây ngô một hồi, lúc này mới lười biếng mở mắt ra, ai biết lần này mở mắt ra, lại một chút của cái bóng Mộ Quân Tà cũng không có.

Cố Khuynh Thành một cái giật mình, xoay người ngồi dậy, sờ sờ giường chiếu bên người, là lạnh, có thể thấy được Mộ Quân Tà ly khai đã lâu, người này sẽ không phải lại dùng chiêu đi không từ giã chứ?

Cố Khuynh Thành cau mày, đẩy chăn, dời đến bên giường, rất nhanh mặc vào áo khoác cùng hài, liền đi ra ngoài.

“Di, tiểu thư ngươi rốt cục tỉnh!” Ngay khi Cố Khuynh Thành vừa đi tới cửa, Tương Tú như cũ mỗi ngày bưng nước rửa mặt vào phòng, cũng đẩy cửa ra, đi đến, vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành y phục chỉnh tề, tóc lại loạn tao tao, Tương Tú liền nhịn không được nói: “Tiểu thư, ngươi cũng nên chú ý hình tượng cá nhân một chút!”

Một mái tóc dài đến thắt lưng nhu thuận đẹp mắt, bị Cố Khuynh Thành làm đến cái dạng này, đến Tương Tú làm nha hoàn, cũng không nỡ nhìn thẳng. Liền không nói lời gì, lôi kéo Cố Khuynh Thành đi tới trước bàn trang điểm, ấn nàng xuống ghế, cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ biết ngươi là đang tìm tôn thượng đại nhân, có câu nói, nữ vi duyệt kỷ giả dung, ngươi phải vì tôn thượng đại nhân, hảo hảo trang điểm trang phục đi?”



Nữ vi duyệt kỷ giả dung, phải không?

Cố Khuynh Thành nhìn trong gương đồng, chỉa vào bản thân một đầu ổ gà, còn muốn lấy phúc tôn vinh hiện tại này, tràng cảnh nhìn thấy Mộ Quân Tà, không khỏi cảm thấy quả thực nên hảo hảo trang phục một phen, liền mặc cho Tương Tú trang phục cho mình.

Tiện thể hỏi thăm tin tức: “Tương Tú, ngươi biết hắn ở đâu?” Ban nãy nghe Tương Tú nói chuyện, hẳn là biết Mộ Quân Tà đi nơi nào.

Nhưng ai biết, Tương Tú nha đầu này cùng mình ở chung lâu, cũng không sợ mình, trái lại trêu ghẹo nói: “Nô tỳ không biết tiểu thư nói hắn là ai, còn thỉnh tiểu thư nói rõ.”

“Tương Tú, ngươi biết rõ, chớ đánh trống lảng với ta!” Cố Khuynh Thành dương giận sừng sộ lên, khiển trách nha đầu cả gan làm loạn này, Tương Tú biết rõ nàng nói là Mộ Quân Tà, vẫn còn đang cố ý trêu ghẹo nàng, xem ra là biểu hiện của nàng gần đầy quá dễ nói chuyện, để lá gan của Tương Tú lớn lên rồi.

Nghe vậy, Tương Tú phốc cười, trực tiếp nói: “Tiểu thư, ngươi nói sớm ngươi muốn tìm tôn thượng, không phải tốt sao? Cần gì phải bắt nô tỳ đoán đi đoán lại?”

Ý tứ này, còn là trách nàng?

Cố Khuynh Thành ngửa mặt lên trời liếc mắt, thầm nghĩ, xem ra nàng cần tìm thời gian lập một chút uy rồi, bằng không những nha đầu này, suốt ngày đều cho là nàng dễ khi dễ. Thế nhưng, hiện tại nàng còn có việc muốn hỏi Tương Tú, trước tha nàng một hồi.

Nghĩ như vậy, Cố Khuynh Thành liền hỏi: “Xú nha đầu, ngươi đến cùng nói hay không?”

“Nói nói nói, nô tỳ nói còn không được sao!” Tương Tú một bên thay Cố Khuynh Thành chải búi tóc, vừa nói: “Tôn thượng trước khi đi sợ ngươi tỉnh lại, liền phân phó nô tỳ, thay hắn chuyện một câu với tiểu thư.”

“Nói cái gì?” Cố Khuynh Thành nhíu mi lại truy vấn.

Tương Tú cũng không thừa nước đục thả câu nữa, cười nói: “Tôn thượng nói, hắn bất quá là đi ra ngoài một chuyến, để tiểu thư không cần nhớ hắn, buổi chiều, hắn sẽ trở về.”

Thiết, thối nam nhân, ai nói nàng sẽ nhớ hắn? Thực sự là không biết xấu hổ!

Cố Khuynh Thành âm thầm mắng người,. Chờ Tương Tú chải xong tóc, liền đứng lên, đi ra phía ngoài.

Nhìn bóng lưng của Cố Khuynh Thành, Tương Tú liền vội vàng hỏi: “Tiểu thư, ngươi đây là muốn đi đâu?”

“Đi dạo phố một chút.” Phản chính Mộ Quân Tà đều đi ra ngoài, nàng không muốn hảo hảo ở nhà đợi! Huống chi, đã nhiều ngày chưa ra dược phô, cũng là thời gian đi xem tình huống tiêu thụ của đan dược.

Chỉ là, Cố Khuynh Thành vừa ra tới, mới vừa đi tới trường nhai, gặp người quen, người này không là người lạ, chính là cầm thú Tần gia.

Không, sai, là Tần Thọ, nàng luôn luôn niệm sai.

“Tần Thọ, ngươi đây là muốn làm gì?” Cố Khuynh Thành tà liếc nhìn Tần Thọ, cười lạnh hỏi.

“Hừ, Ngươi tiểu nựu này trái lại có chút tư sắc, tuy nói đã làm nhiều chuyện khiến Tần gia chúng ta mất mặt, nhưng tiểu gia không so đo với ngươi, chỉ cần ngươi đi cùng tiểu gia, hầu hạ tiểu gia, tiểu gia khoan hồng độ lượng buông tha ngươi.” Tần Thọ chẳng những không trả lời nàng, trái lại ngôn ngữ ngả ngớn, mâu quang mang theo vũ nhục tính, nhìn về phía gương mặt của nàng.

Cố Khuynh Thành híp mắt lại, nhìn lướt qua chiến trận sau lưng Tần Thọ, ngày hôm nay Tần Thọ mang theo hơn mười gia bộc, còn có hai nam tử trung niên nhìn qua thực lực cao thâm, hiển nhiên đến có chuẩn bị, cố ý ở chỗ này chận nàng.

“Chỉ bằng ngươi? Còn không xứng bổn tiểu thư hầu hạ.” Cố Khuynh Thành cười lạnh, đầu ngón tay thưởng thức mấy cây ngân châm, chuẩn bị tùy thời xuất thủ.

“U a, ngươi đây là dự định rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt? Hai vị trưởng lão khách khanh, các ngươi lên, bắt tiểu nựu này cho tiểu gia.” Tần Thọ không có sợ hãi chống nạnh cười lớn.

Nam tử trung niên tuy rằng mặt lộ vẻ có chút bất mãn, nhưng vẫn là mang theo gia bộc đi tới, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn tự mình động thủ, mà là muốn lấy bọn họ áp bách, buộc Cố Khuynh Thành thúc thủ chịu trói.

Ai biết, bọn họ vừa đi hai bước, Cố Khuynh Thành liền cười lạnh, ngón tay giữa rót linh lực hỏa hệ lên ngân châm, bắn về phía mọi người.

Hai nam tử trung niên thực lực rất cao, phản ứng kịp, lập tức hữu kinh vô hiểm tránh ra, mà gia bộc phía sau bọn họ không có may mắn như vậy, đều kêu rên lên.

Hai người nhìn lại, chỉ thấy trên đầu gối mỗi gia bộc, đều đã bị lửa tổn thương, một mảnh huyết nhục không rõ.

“Tiểu nha đầu tuổi không lớn lắm, lại thủ đoạn độc ác như vậy! Ngày hôm nay, ta lưu ngươi không được!” Một trong hai người trong đó, quát lên một tiếng lớn, vung nắm tay lên, mang theo khí tức cường đại, hướng Cố Khuynh Thành vọt tới.

Cố Khuynh Thành híp mắt, rất nhanh phân biệt ra được nam nhân cao gầy là vũ sư, tuy rằng cấp bậc không rõ ràng lắm nhưng xác định không phải là linh sư, ánh mắt nàng trầm xuống, ngân châm trong tay hình như dùng không hết vậy, liên tục bắn ra ngoài, hơn nữa bắn thẳng đến ánh mắt của nam nhân cao gầy.

Nam nhân cao gầy luân phiên né tránh, kẽ hở càng ngày càng nhiều, Cố Khuynh Thành chờ đúng thời cơ, lại một lần nữa liên tiếp bắn ra mấy cây ngân châm, thành công bắn trúng ánh mắt của nam nhân cao gầy.

“A! Con mắt của ta, con mắt của ta! Đau chết ra! Tần Lục ngươi đứng đó làm gì, nhanh lên giúp ta giết nàng, giết nàng!” Nam nhân cao gầy che mắt, đau đến kêu thảm, sai sử trung niên nam nhân Tần Lục thay hắn báo thù.

Tần Lục vừa muốn động thủ, cũng đã bị ngân châm của Cố Khuynh Thành ngăn gân mạch, không thể động đậy.

Cố Khuynh Thành cười lạnh đi tới trước mặt nam nhân cao gầy, bàn tay ngưng tụ linh lực, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, trực tiếp mạng môn phía sau lưng hắn, thoáng cái tu vi hoàn toàn biến mất, thổ một búng máu, liền hôn mê.

Mà Tần Lục một bên, thấy như vậy một màn, nổi gân xanh, khóe mắt như muốn nổ, thế nhưng trong lòng càng nhiều hơn chính là sợ.

Tần Lục là linh sư, thực lực của hắn càng dễ phế, không cần tìm được mạng môn, Cố Khuynh Thành ở trên chân rót đầy linh lực, quay Linh Hải của bụng hắn, hung hăng đạp một cước, liền phế bỏ linh lực của hắn.

Một trước một sau, hai vị trưởng lão khách khanh đồng thời thiệt trong tay của Cố Khuynh Thành, Tần Thọ sợ đến sắc mặt tái nhợt, hai chân run, muốn chạy trốn, lại chân té ngã xuống đất.

Nhìn Cố Khuynh Thành đi từng bước một đến gần, Tần Thọ liều mạng bò ra sau: “Ngươi... Ngươi đừng tới đây, ta là Tần gia đại thiếu Tần gia đại thiếu, đắc tội ta, ngươi nhất định sẽ chịu không nổi!”

“Phải không? Đáng tiếc, ngươi sắp chết, dù cho sau này ta xui xẻo, ngươi cũng nhìn không thấy.” Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Tiểu Bạch, nhàn nhạt cười.

Nhìn qua, khuôn mặt giảo hảo đắm chìm trong tia nắng ban mai, dường như cửu thiên tiên tử, nàng hiện tại, vẫn đứng ở vẫn đứng ở trên một mảnh tiên huyết.

Thiên sứ, ác ma, chỉ là cách một con đường, mà Cố Khuynh Thành hiện tại lại đứng giữa hai cái.

Mọi người nguyên bản đứng ở trên đường phố, tự giác vây quanh ở một mảnh, đằng xuất lô hổng, để Tần Thọ dường như thú bị nhốt, giãy giụa vô dụng sau cùng.

Lúc này, mọi người nhìn về phía Cố Khuynh Thành ánh mắt đã phát sinh biến hóa.

Một nữ hài nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, trước sau giải quyết hai vị trưởng lão Tần gia cùng đông đảo gia bộc, vậy thực lực của nàng, nên kinh khủng cỡ nào?

Nhưng mà, lại không ai không biết, thực lực của Cố Khuynh Thành chỉ là tam tinh linh tướng, tuy rằng thực lực này đã là nổi tiếng trong cùng tuổi, tuyệt vô cận hữu, nhưng ở trước mặt những trưởng lão thành danh đã lâu này, dựa vào duy nhất của nàng chính là mình xuất thần nhập hóa của mình, ám khí mắt thường không thể nhận ra... Ngân châm.

“Hoàng khẩu tiểu nhi các ngươi, dám phế trưởng lão Tần gia ta, đả thương nhi tử ta, thực sự là thật to gan!”

Ngay thời gian Cố Khuynh Thành đang định giáo huấn Tần Thọ một chút, mấy ngày hôm trước Tần Hán Dương chật vật đào tẩu, lại vào lúc này đi ra.

Khi thấy Cố Khuynh Thành, gia chủ Tần gia Tần Hán Dương lập tức quát lớn nói: “Tiểu súc sinh, nguyên lai là ngươi! Ngày hôm nay không ai giúp đỡ ngươi, ngươi dám ra đây thương người Tần gia ta! Ta thấy ngươi thật là chán sống!”

“Nữ nhân của bổn tôn, muốn làm cái gì thì làm cái đó, Tần gia nho nhỏ của ngươi cũng dám kêu gào!”

Thanh âm của nam nhân nặng nề, mang theo bá đạo quyến cuồng đặc hữu, lãnh ngạo kiêu ngạo, cho người dường như bị vây trong sơn cốc, hồi âm phảng phất từ bốn phương tám hướng mà đến, nổ vang trong không trung.

“Là ai đang nói chuyện, đi ra cho lão phu!” Tần Hán Dương mạnh ngẩng đầu, kinh ngạc trừng mắt, trong lòng cũng đã sợ, loại lực lượng này quá mức quen thuộc, phân minh chính là nam tử trong luyện võ trường Cố gia ngày đó, đột nhiên xuất hiện.

Nhưng hắn làm sao sẽ, xuất hiện ở nơi này? Tần Hán Dương không giải thích được, ngay cả Cố Khuynh Thành đều liếc mắt, nam nhân này mỗi lần xuất hiện, đều đúng mức như thế!

Dưới quang mang tia nắng ban mai đạm kim sắc, từ từ dâng lên, rạng rỡ sinh huy, Mộ Quân Tà từ đằng xa mà đến, thân ảnh thon dài, tóc dài theo sau, như vũ điệu yên vụ.

Từ từ đến gần, cả người tản ra khí vương giả càng sâu, phảng phất quân lâm thiên hạ vậy, nhìn như chậm rãi đi tới, kì thực trong nháy mắt, liền đi tới bên người Cố Khuynh Thành, dường như thượng cổ thần phủ xuống, bảo vệ tất cả hắn muốn bảo vệ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.