Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 162: Chương 162: Vô ngôn, đây là thân nương sao




Editor: Luna Huang

Đản Đản cũng không biết sẽ biến thành như vậy, ủy ủy khuất khuất đi theo phía sau Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Khuynh Thành lại xem như nhìn không thấy, thẳng lắc mình ra túi càn khôn, Đản Đản còn tưởng rằng Cố Khuynh Thành sinh khí, chán ghét mình, trong lòng khó chịu không được, cũng không dám đi tìm Cố Khuynh Thành.

Nhưng Cố Khuynh Thành lại là bởi vì Hoa Huyên, lúc này mới vội vàng đi ra túi càn khôn.

Hiện tại, tình huống của Hoa Huyên, còn chưa có ổn định lại nàng trì hoãn trong túi càn khôn lâu như vậy, mới không có công phu tức giận một tiểu hài tử xấu xa còn chưa xuất thế.

Xuất hiện lần nữa Cố Khuynh Thành ở trong phòng ngủ, khí sắc của Hoa Huyên đã không phải là thảm bạch như vậy, nhưng hô hấp yếu ớt như trước, Cố Khuynh Thành không đành lòng, vài bước đi tới bên giường, lấy hồi hoàn đan cùng chỉ huyết đan, phục nguyên đan lần lượt uy Hoa Huyên ăn vào.

Quả nhiên ăn những đan dược này vào, Hoa Huyên rõ ràng có khởi sắc, mạch đập không hề yếu ớt cùng hấp nữa, hô hấp tuy rằng yếu ớt, nhưng coi như là ổn định

Cố Khuynh Thành thở dài một hơi, lấy kim châm ra, ở đại huyệt cách thú đàm trung huyệt quanh thân Hoa Huyên, dùng kim châm dược hiệu hợp với đan dược, ổn định tình huống của Hoa Huyên. Giữ nửa canh giờ, đợi dược hiệu kim châm có tác dụng, liền thấy tình huống của Hoa Huyên, từ từ bình ổn.

Hô… Cuối cùng cũng không sao. Cố Khuynh Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này thả tim trở vào lòng, thay Hoa Huyên đắp kín chăn, xoay người đi ra khỏi phòng, hồi đại sảnh.

Nàng vừa đến đại sảnh, Minh Trường Phong liền nhào tới, dùng sức nắm cánh tay của nàng, sắc mặt sợ hãi, “Biểu muội, nàng, tình huống của nàng thế nào? Tình huống của Huyên nhi thế nào, ngươi trái lại nói a!”

Minh Trường Phong không ngừng lắc cánh tay của Cố Khuynh Thành, khí lực trên tay cũng càng lúc càng lớn, hầu như bóp trong thịt cánh tay của Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành nhíu mày, đang muốn, nói đã thấy Mộ Quân Tà bỗng nhiên khẽ động, một giây kế tiếp một đạo cắt hình liền di động đến bên cạnh mình, mà nàng cũng từ ma trảo của Minh Trường Phong, bị cuốn vào trong lòng Mộ Quân Tà.

“Dám đả thương một cọng tóc gáy của nàng, cái mạng này của ngươi, phải giao ra ngay nơi này.” Mộ Quân Tà diện vô biểu tình, bàn tay ôm hông của Cố Khuynh Thành, tay kia xoa cánh tay của Cố Khuynh Thành, chậm rãi xoa nắn, miết Minh Trường Phong ngoan lệ một mắt.

Thấy Minh Trường Phong đờ đẫn, Cố Khuynh Thành bĩu bĩu môi, trấn an Mộ Quân Tà một chút, “Được rồi, Quân Tà, ngươi cũng đừng so đo với hắn nữa.” Hắn, chỉ là lo lắng Hoa Huyên mà thôi.

Nửa câu sau, Cố Khuynh Thành không có nói ra, không biết tính sao, bỗng nhiên có chút nói không nên lời, ngược lại nói với Minh Trường Phong rằng: “Nàng không sao, ngươi bây giờ có thể lên nhìn một chút, nhưng động tác nhẹ chút, không nên kinh động nàng. Sau đó xuống đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ân, ta đã biết.” Minh Trường Phong xoay người đi lên lầu, mọi người ở chỗ này, hầu như trong nháy mắt minh bạch, chuyện của Cố Khuynh Thành muốn hỏi, là cái gì.

Minh gia cùng Hoa gia đều là thế gia nổi danh Noãn thành, trên đời này người dám quang minh chính đại đối kháng hai nhà này, làm ra chuyện như vậy, còn không có mấy người! Nhất là, phía sau Minh gia, còn có đệ nhất đại thế gia của Thanh Long quốc, Cố gia.

Bối cảnh như vậy, đều có người dám tới cửa khiêu khích, vũ nhục Hoa Huyên, đả thương Minh Trường Phong, nàng thấy những người đó chán sống rồi!

Cố Khuynh Thành được Mộ Quân Tà ôm, đi tới cái ghế ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo, lộ ra khí tức vật tiến, Mộ Quân Tà thấy thế, lại không nói gì thêm, chỉ là ôm Cố Khuynh Thành không buông tay.

“Thiếu Dương, ngươi đi kêu Ngọc Vô Thương đến, nói ta có việc muốn hỏi hắn.” Cố Khuynh Thành nghĩ tới trước tiên, chính là muốn tìm Ngọc Vô Thương để hỏi tình huống, tốt xấu Ngọc Vô Thương cũng là thiếu thành chủ của Noãn thành, đích hệ tử tôn của hai đại thế gia, đồng thời Minh Trường Phong còn là gia chủ tương lại được Minh gia chọn, hắn và Hoa Huyên đồng thời đã bị tập kích, Ngọc Vô Thương sao lại đến một điểm tin tức cũng không có thu được?

Dù cho hắn dám nói không có, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp cạy cái miệng của hắn ra!

“Khuynh Thành, ngươi yên tâm, ta đây đi ngay.” Cố Thiếu Dương không chần chờ, thẳng ra tiểu viện, đến chỗ Ngọc Vô Thương.

Cùng Cố Khuynh Thành một dạng, thân là đệ tử quan môn của tổng phó viện trưởng Tu Văn, lại là thiếu thành chủ của Noãn thành, Ngọc Vô Thương cũng có nơi ở riêng, cũng không cùng những học sinh khác khuấy một chỗ, nhưng vì Cung Khanh Nguyệt, Cố Khuynh Thành cùng Ngọc Vô Thương coi như là “Có chút giao tình”, đến Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn cũng biết nơi ở của Ngọc Vô Thương, có khi buổi trưa còn đến chỗ Ngọc Vô Thương chơi.

Nên, nghe được lời của Cố Khuynh Thành, Cố Thiếu Dương không có ngừng lại, ra roi thúc ngựa chạy đến chỗ Ngọc Vô Thương.

Cố Thiếu Dương vừa đi, trong đại sảnh lớn như vậy, chỉ còn sót Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành có chút có chút tựa ở trong lòng Mộ Quân Tà chợp mắt, chợt nhớ tới, từ lúc nàng xuống đã không nhìn thấy Cung Khanh Nguyệt, liền hỏi: “Cung Khanh Nguyệt đâu?”

“Đi rồi.” Mộ Quân Tà luôn luôn đối với câu hỏi của người khác, lời ít mà ý nhiều, lần này cũng không ngoại lệ.

Cố Khuynh Thành ‘ân’ một tiếng, bỗng nhiên có chút buồn ngủ, nhưng vẫn là chống không để cho mình ngủ, chuyện của Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, một ngày chưa biết rõ ràng, nàng một ngày không thể an tâm.

Phải biết rằng, dưới tình huống đến đối thủ của mình, là ai cũng không biết rõ, sẽ biến thành bị động, mà bị động từ xưa đến nay cũng chỉ có phần bị đánh.

Huống chi, lấy thực lực linh tướng của Minh Trường Phong, người có thể trên tay hắn, để hắn cùng Hoa Huyên thương thành như vậy, thực lực nhất định không kém, những thứ này đều là sự tình Cố Khuynh Thành cần suy tính, cũng muốn biết rõ ràng sự kiện Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên bị tập kích mới là tất yếu.

Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành không thể làm gì khác hơn là cường chống tinh thần, cùng Mộ Quân Tà nói chuyện phiếm, “Đúng rồi, sáng sớm, Cung Khanh Nguyệt không phải là cùng Ngọc Vô Thương cùng một chỗ sao, nàng làm sao sẽ nhận được tin tức của ngươi, nói cho ta biết?”

“Thuộc hạ của ta, tự nhiên có biện pháp tìm nàng.” Bàn tay to của Mộ Quân Tà, từng chút vỗ nhẹ hông của Cố Khuynh Thành, có chút ngạo kiều nói.

Cố Khuynh Thành phì cười, nhất thời tinh thần tỉnh táo, “Nàng thuộc hạ của ngươi, theo ngươi bao lâu?”

Nghe vậy, Mộ Quân Tà không có lấp tức trả lời, tựa hồ là suy nghĩ một hồi, mới phun ra hai chữ không rõ ràng, “Thật lâu.”

“Vậy nàng theo lâu ngươi như vậy, ngươi biết quan hệ của nàng và Ngọc Vô Thương không?” Đối với trả lời của Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành không có tiếp tục truy vấn, bởi vì nàng biết, phàm là Mộ Quân Tà không muốn nói, cho dù hỏi tới cũng vô ích, thẳng thắn thay đổi đề tài.

Nhưng Mộ Quân Tà tiếp tục đánh thái cực với nàng, “Đây là chuyện của nàng, ta sẽ không hỏi đến.” Nói cách khác, chuyện của người ta, ngươi cũng chớ để ý, nhanh nghỉ ngơi đi.

Cố Khuynh Thành bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ, đang muốn đổii lại đề tài, đã thấy Cố Thiếu Dương mang theo Ngọc Vô Thương đi vào đại sảnh, mà nhân vật trung tâm bọn họ ban nãy đàm luận, Cung Khanh Nguyệt dĩ nhiên cũng đến.

A, đây là mua một tặng một sao?

Cố Khuynh Thành cười cười, hướng về Ngọc Vô Thương chào hỏi, “Ngọc sư huynh, ngồi.” Nói, hất cằm sang cái ghế một bên.

Ngọc Vô Thương cà một chút, mở mười hai ngọc cốt phiến ra, lay động lay động ngồi xuống, tiếu ý ôn nhuận không giảm, “Không biết Cố sư muội, tới tìm ta có chuyện gì.”

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu.” Cố Khuynh Thành kéo môi, trong con ngươi xinh đẹp ám quang lưu động, “Biểu ca ta, cũng chính là chuyện gia chủ tương lai của lưu thương Minh gia Noãn thành các ngươi, cùng đích hệ tử tôn của Hoa gia bị tập kích, ngươi có nghe được tin tức hay không.”

Cố Khuynh Thành không có nói quá đầy đủ, mà là trực tiếp hỏi, Ngọc Vô Thương có nghe được tin tức hay không, không có một mực chắc chắn Ngọc Vô Thương nhất định biết chút ít gì, nhưng là lấy thân phận của Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên ra, nhất trọng bảo đảm, nàng không tin Ngọc Vô Thương không nói thật.

Quả nhiên, Ngọc Vô Thương do dự, lời của Cố Khuynh Thành đã nói rõ như thế, đây cũng không phải là hỏi đơn giản, mà là đưa lên đến mấy đại gia tộc.

Noãn thành tuy rằng thuộc về quản lý của phủ thành chủ, nhưng lưu thương Minh gia cũng là nguyên lão cùng nhân tài kiệt xuất trong đó, ngay cả phụ thân của hắn, thành chủ hiện giữ đều không thể không để cho Minh gia ba phần mặt mỏng, còn nhấc lên đệ nhị đại thế gia Hoa gia của Noãn thành.

Hôm nay, Ngọc Vô Thương không muốn nói, cũng phải nói, “Không sai, ta quả thực nghe được chút tin tức. Nhưng ngươi xác định, muốn ta nói ra sao?”

Cố Khuynh Thành nghe vậy, bỗng nhiên có chút chần chờ, lời ngầm của Ngọc Vô Thương, chính là bên trong này có một số việc, không nói vẫn là tốt nhất, nhưng này chuyện liên quan đến Minh Trường Phong cùng Minh gia, Cố gia nàng cùng Minh gia lại là quan hệ thông gia, hơn nữa dù cho nàng không hỏi, Minh Trường Phong cũng nhất định sẽ tra rõ, cùng với chờ Minh Trường Phong tự biết rõ ràng, đan thương thất mã chiến đấu, còn không bằng nàng hỏi rõ.

Hạ quyết tâm xong, Cố Khuynh Thành xác định nói, “Ngọc thiếu thành chủ, có cái gì ngươi cứ nói đi.”

Một câu nói, kéo ra khoảng cách của hai người, cũng minh xác vị trí mỗi người, trong lòng Ngọc Vô Thương cười khổ, nha đầu này quá biết tính toán.

Hắn chỉ lắc đầu, thở dài, “Kỳ thực chuyện này, chính là đại phu nhân của Hoa gia gây nên. Lần trước, không biết làm sao, Hoa Hiên về tới Hoa gia, lấy tư thái cường ngạnh, từ trong tay phu nhân đoạt vật gì, nói rõ mình là thân nữ nhi. Lúc Hoa gia chủ biết được chuyện này, rất thất vọng với đại phu nhân, cho đại phu nhân một tờ hưu thư, nhưng Hoa Hiên dù sao cũng là hài tử của mình, Hoa gia chủ cũng không có làm khó Hoa Hiên, thả Hoa Hiên đi tìm Minh Trường Phong, nhưng Hoa phu nhân sau khi biết chuyện, len lén bán cho Hoa Hiên cho một lão gia bảy mươi đại hộ nhân gia, làm tiểu thiếp. Sau đó lão gia kia, phái chặn Hoa Hiên lại, lúc này mới để Minh Trường Phong cùng Hoa Hiên song song bị tập kích.”

Nói đến đây, Ngọc Vô Thương cũng thở dài, Hoa Hiên trong miệng hắn, chính là Hoa Huyên bây giờ, ai có thể nghĩ đến Hoa phu nhân, đối đãi nữ nhi ruột thịt của mình, có thể làm ra chuyện như vậy, may là hắn thấm nhuần đất thị phi của phủ thành chủ nhiều năm như trước cảm thấy nhìn thấy mà giật mình.

“Vậy vết thương trên người Hoa Huyên…” Biết được Hoa phu nhân làm hại Minh Trường Phong cùng Hoa Huyên, Cố Khuynh Thành đối với mẫu thân như vậy, chân chính hết chỗ nói rồi, nhưng bây giờ không phải là thời gian xoi mói chuyện Hoa phu nhân làm, kết quả là, nàng thử tính mở miệng.

Cố Khuynh Thành cũng biết không nên hỏi cái này, nhưng nàng nghĩ không có nữ hài tử nào không quan tâm danh tiết của mình chứ? Hơn nữa Hoa Huyên một thân thương vậy, …

Ngọc Vô Thương vuốt tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Cố sư muội, ta không phải là vạn sự thông, chuyện này ta cũng chỉ là chiếm được một chút tin tức mà thôi, về phần lúc bọn hắn bị tập kích, ngay cả cha ta đều không có được tin tức, ta làm sao biết được?”

“Lão yêu bà kia, ta sẽ đi giết nàng!” Thanh âm của Minh Trường Phong, bỗng nhiên truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy hắn đang đứng trên cầu thang, trên mặt treo thương, tràn đầy quang mang hung ác nham hiểm, hai mắt huyết hồng, nổi gân xanh, hình như tùy thời muốn đi ăn thịt người.

Mọi người thấy hắn bộ dáng này, đều không khỏi nhất tề rùng mình một cái.

Nhưng Cố Khuynh Thành lại quan tâm đến những điểm khác, “Ý của ngươi là, ngươi từ vừa mới bắt đầu cũng biết là lão hàng động tay chân?”

“Đúng.” Minh Trường Phong nhắm mắt, hồi ức thống khổ tùy ý lan tràn, “Huyên nhi từng truyền tin cầu cứu ta, nên ta mới vội vàng trở về. Nhưng ai biết chạy trở về vẫn là chậm một bước, Huyên nhi đã lão yêu bà kia cùng lão thất phu phái người tới bắt trở lại, không cho phụ thân của Huyên nhi khả nghi, nàng len lén gả Huyên nhi cho lão thất phu kia, ta chạy về, bọn họ đã bái đường, Huyên nhi cũng đã bị thương thành như vậy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.