Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 140: Chương 140: Yêu nghiệt, tóc bạc lam đồng




Editor: Luna Huang

Bởi vì, hiện tại có nàng…

Trong đầu của Cung Khanh Nguyệt, không ngừng lẩn quẩn một câu nói này, sắc mặt tái nhợt, khóe môi nhếch lên tiên huyết, dáng dấp vô cùng chật vật, nhưng lúc này lại nói không nên một câu.

Thấy Mộ Quân Tà tiếp tục vào trong phòng, Cung Khanh Nguyệt giãy giụa một lúc lâu, lấy can đảm, hỏi: “Vậy vì sao…”

“Cút!” Như là biết Cung Khanh Nguyệt muốn hỏi gì, thanh sắc câu lệ thanh sắc câu lệ a xích, huy tụ linh lực đánh tới chỗ Cung Khanh Nguyệt, thẳng tắp tước rơi dúm tóc bên tai Cung Khanh Nguyệt, sau đó đánh vào trên cây bên ngoài viện.

Răng rắc…

Cay lập tức bị linh lực, chặt đứt.

“Nếu có lần sau, đây cũng là kết quả của ngươi.” Mộ Quân Tà lạnh lùng đảo qua Cung Khanh Nguyệt một mắt, liền xoay người vào phòng, loảng xoảng một tiếng, cửa phòng đóng kín.

Về đến phòng, Mộ Quân Tà quét một vòng, cũng không có phát hiện Cố Khuynh Thành, sắc mặt đông lạnh: “Đi ra.”

“Cha…” Đản Đản hôi lưu lưu từ trong góc phòng bay ra, nhăn nhó rơi xuống trước mặt Mộ Quân Tà, giống như một hài tử làm chuyện xấu bị người lớn phát hiện, sợ trừng phạt.

Mộ Quân Tà thưởng thức chiếc nhẫn hắc sắc trên ngón trỏ, bán liễm đôi mắt: “Nàng để ngươi lưu lại làm cái gì?”

“Ngô…” Đản Đản có chút hơi khó, nhưng cuối cùng vẫn là khuất phục khí tràng cường đại của Mộ Quân Tà: “Mẫu thân nói, để ta giúp nàng giám thị các ngươi. Cha, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm như mẫu thân, nói chuyện ta thấy!”

Rất sợ Mộ Quân Tà tức giận, Đản Đản vội vã biểu lộ trung tâm, trong lòng thay Cố Khuynh Thành mặc niệm, mẫu thân oa, chớ trách ta, mấu chốt là khí tràng của cha quá cường đại!

“Nói cho nàng biết tình hình thực tế.” Mộ Quân Tà ngồi ở trên giường, dựa nghiêng ở đầu giường, chợp mắt.

“A?” Đản Đản sửng sốt, loại chuyện này không phải là nên gạt mẫu thân sao? Cha, ngươi và nữ nhân phía ngoài có một chân, còn muốn ta nói cho mẫu thân biết tình hình thực tế, như vậy thực sự tốt sao?

“Làm theo lời bổn tôn, ngươi chỉ cần nói cho nàng biết, nữ nhân này đã tới, về phần nội dung, ngươi không có nghe được.” Có lẽ là nghĩ tới điều gì, Mộ Quân Tà bỗng nhiên sửa miệng. Như trước dựa ở đầu giường, thanh âm nhẹ nhàng nhàn nhạt, mang theo mệt mỏi trầm thấp.

Đản Đản nghe xong sửng sốt, phản ứng kịp, lập tức thí điên thí điên bảo đảm nói: “Cha, ngươi yên tâm, ta nhất định làm được.” Nói xong, tựa như một trận gió, chạy ra ngoài, rất sợ Mộ Quân Tà lật lọng.

Cảm giác được bên trong gian phòng quy về một mảnh yên tĩnh, Mộ Quân Tà nhẹ nhàng khoát tay, cửa phòng tự động đóng.

Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Ảnh Nhất xuất hiện ở trong phòng, cung kính quỳ một gối xuống bên giường, thấp giọng nói: “Chủ thượng, Cung Khanh Nguyệt không có ly khai. Nàng nói, nhiệm vụ vị gia kia giao cho nàng, còn chưa hoàn thành, không thể ly khai.”

“Cũng biết nhiệm vụ gì?” Mộ Quân Tà bỗng nhiên mở mắt ra, hắc quang trong con ngươi đang không ngừng tụ lại.

“Thuộc hạ hỏi thăm qua, Cung Khanh Nguyệt chỉ nói là, vị gia kia nói, nếu không thể giết, liền lưu lại bảo hộ. Cung Khanh Nguyệt nhận thức điều thứ nhất tất nhiên là không làm được, cũng chỉ có thể lưu lại bảo hộ người nàng phải bảo vệ.” Ảnh Nhất hồi tưởng lại Cung Khanh Nguyệt mang theo một thân vết thương, biểu hiện ra cổ khí cứng nhắc, chợt cảm thấy một trận đau đầu.

Chủ tử gia nhà mình, đơn giản sẽ bị người uy hiếp? Như vậy không biết trời cao đất rộng, chủ tử không có muốn mạng của nàng, quả nhiên là cho đủ mặt mũi.

“Nếu muốn lưu, liền để cho nàng lưu lại đi.” Mộ Quân Tà lần thứ hai nhắm mắt lại, trên nét mặt mơ hồ có chút uể oải, cái loại cảm giác vạn vật thoát ly khỏi bàn tay này, chân chính thật không tốt.

“Vâng.” Ảnh Nhất liền ôm quyền hành lễ, sau đó liền đứng lên, dự định đi ra ngoài an bài Cung Khanh Nguyệt một chút, lại nghe được thanh âm của Mộ Quân Tà, từ phía sau truyền đến: “An bài một chút, mười ngày sau bổn tôn trở về, tự gặp hắn một chuyến.”

Ảnh Nhất mạnh xoay người lại, trong thanh âm dính vào một tia bất khả tư nghị: “Chủ thượng, ngươi muốn một mình chủ mẫu ở tại chỗ này?”

“Không ngại, có Bạch Nguyệt Yêu Cơ ở, nàng không có việc gì.” Bạch Nguyệt Yêu Cơ, là xưng hào tại ngoại của Cung Khanh Nguyệt.

“Thế nhưng chủ thượng, ngươi cũng biết nghĩ cách của vị gia kia, không phải là...”

“Hắn tuy rằng muốn cứu bổn tôn, nhưng cũng muốn nghe ý tứ của bổn tôn. Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi đi an bài đi.” Ảnh Nhất vẫn còn nỗ lực thuyết phục, lại bị một câu nói của Mộ Quân Tà chận trở lại, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng vâng theo, xoay người biến thành một trận yên vụ, tiêu thất ở trong phòng.

Mà lúc này, chủ chủ trong miệng bọn họ, đang ở trên đường cái của Thanh Minh thành, ý hưng lan san đi dạo.

Lần này đi ra, vốn định mua chút nguyên liệu nấu ăn cùng vật dụng hàng ngày, dù sao hiện tại thêm một người,, thế nhưng nửa ngày, Cố Khuynh Thành phát hiện trên đường phố, an tĩnh dị thường, mỗi người nhìn thấy nàng cũng như nhìn thấy quỷ, bỏ lại vật trong tay, chạy trối chết.

Cố Khuynh Thành nhíu mày, đây là có chuyện gì?

“Mau! Nàng ở đó, mau bắt nàng!” Giữa lúc Cố Khuynh Thành nghi hoặc không giải thích được, một đội người ăn mặc quân trang, cấp tốc vây nàng lại.

Mà người dẫn đầu, chính là hộ vệ bị nàng đánh một trận, lúc vào thành ngày hôm qua.

“Hắc hắc, tiểu tiện nhân, còn nhận được đại gia ta không? Ta sớm nói với ngươi, Vương Hổ ta không phải là dễ trêu như vậy, đắc tội ta, ngươi chịu không nổi trách nhiệm.” Ngày hôm qua vừa bị đá, hôm nay trên người Vương Hổ còn mang theo không ít vết thương, nhất là gương mặt càng sưng thành đầu heo, nhưng hết lần này tới lần khác hắn còn chống nạng cuồng tiếu, hợp với mặt đầu heo, quả thực không đành lòng nhìn thẳng!

Cố Khuynh Thành bật cười một tiếng, khoanh tay, dường như xem xiếc khỉ, nhìn Vương Hổ, đáy mắt trào phúng không thể che giấu: “Thế nào, ngày hôm qua còn đánh chưa đủ, ngày hôm nay lại cố ý dẫn theo một nhóm người, tới xem ngươi bị đánh?”

“Ngươi! Tiểu tiện nhân, ngươi không nên mạnh miệng! Hôm nay đại gia đến có chuẩn bị, ngươi bây giờ quỳ xuống nhận sai với bổn đại gia, bổn đại gia vui vẻ, cố gắng còn có thể lưu ngươi toàn thây.” Vương Hổ bị khí thế của Cố Khuynh Thành dọa sợ, nhưng nhìn người phía sau mình nhiều như vậy, nhất thời lại trở nên to gan, quay Cố Khuynh Thành, một trận đắc ý.

“Muốn tìm cái chết? Ta thành toàn ngươi!” Cố Khuynh Thành xụ mặt xuống, đưa Tiểu Bạch vào túi càn khôn, phấn thần nhẹ nhàng câu dẫn ra, trong thu đồng hiện lên một tia hàn quang, quanh thân càng bắn ra một trận hàn khí.

Vương Hổ bị dọa đến cái cổ co rụt lại, lui về sau hai bước, nuốt nước bọt một cái: “Ngươi, ngươi không nên tại đây giả bộ, đại gia, ta ta cũng không sợ ngươi, ta có nhiều người như vậy, định cho ngươi chịu không nổi!”

“Vậy nhìn ngươi đến cùng có bản lãnh này hay không.” Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, dính vào một tia sương sắc không dễ phát giác, lại giấu ở dưới cạn nụ cười mê ly lừa dối thế nhân.

Linh lực điều động, ba nghìn sợi tóc đen như mực, không gió tự động, ở sau người thành võng, theo linh lực cấp tốc điều động, làn váy cũng theo vũ động, Cố Khuynh Thành lạnh lùng câu, linh lực cường đại thuộc về cấp bậc linh tướng, đột nhiên phụt ra, giống như một bức tường, chận ở trước mặt mọi người, vây mọi người ở trong đó.

“Đây, đây là chuyện gì xảy ra...”

Người theo Vương Hổ, biến thành hoảng sợ, nhất thời có người chỉ trích Vương Hổ: “Ngươi con mẹ nó, không phải nói là nữ nhân sao không có tu vi sao? Linh lực mạnh như vậy, ngươi còn nói không có tu vi! Vương Hổ, ngươi sẽ không phải là cố ý hãm hại chúng ta chứ?”

Trước kia, Vương Hổ vì lừa bọn họ, nói Cố Khuynh Thành là một người thường không có tu vi, tuy nói hắn bị Cố Khuynh Thành đánh ngất xỉu, nhưng lại không nhìn ra thực lực của Cố Khuynh Thành, vì gạt bọn họ làm chỗ dựa cho mình, không thể làm gì khác hơn là nói dối.

Hiện nay bị phơi bày, Vương Hổ nhanh lên cầu xin tha thứ: “Các vị đại ca, ta dầu gì cũng là một danh hộ vệ, các ngươi thấy ta bị một nữ nhân đánh thành như vậy, cũng không có thể ngồi yên không lo a! Hơn nữa, hiện tại đã biến thành như vậy, coi như các ngươi không động thủ, tiện nhân này cũng sẽ không bỏ qua các ngươi!”

“Cúng phải! Con mẹ nó, vì mạng sống, các huynh đệ lên a! Thị vệ ăn mặc quân trang, rút loan đao bên hông ra, thét to, lập tức nhào tới chỗ Cố Khuynh Thành.

Thế nhưng, Cố Khuynh Thành mắt không nháy mà cười, cười đến cực kỳ đẹp, hợp với dung mạo làm mọi người điên đảo, lệnh những người đó hơi bị ngẩn ra.

Không có cho bọn hắn cơ hội phản ứng, thần tình của Cố Khuynh Thành điều biến đổi, hai tay giơ lên, mạn bất kinh tâm vỗ tay một cái, mỉm cười: “Các ngươi đều là nan huynh nan đệ, liềng cùng nhau lưu lại đi.”

Lời còn chưa dứt, liên tiếp mấy tiếng nổ mạnh vang lên.

Chỉ thấy tường linh lực Cố Khuynh Thành bố trí chung quanh mọi người, bỗng nhiên nhất tề nổ lên, xen lẫn linh lực hãi nhân, kéo tới chỗ bọn họ, thẳng tắp làm đưa bọn họ ngã trên mặt đất.

“Linh tướng nho nhỏ, cũng dám làm càn ở Thanh Minh thành của ta!” Giữa lúc mọi người tuyệt vọng, một đạo tiếng nói ôn nhuận.

Cố Khuynh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ thấy có một nam tử tóc trắng xoá, gương mặt oa oa giữa không trung phiêu nhiên hạ xuống.

“Ngọc, Ngọc công tử, ngươi nhất định phải cứu cứu chúng ta a...” Nhìn thấy hắn, người nằm trên mặt đất, lập tức bò dậy, phảng phất bắt được cái phao cứu mạng cuối cùng, chạy đến bên cạnh hắn.

Ngọc Vô Thương nhìn những thị vệ kia một mắt, trong con ngươi lam sắc dị dạng, lướt qua một tia chẳng thèm, chỉ là một cái thoáng mà qua, nhưng lại bị Cố Khuynh Thành nhìn ở trong mắt.

“Ngươi vì sao phải thương bọn họ?” Có lẽ là tiếp thu được ánh mắt quan sát của Cố Khuynh Thành, Ngọc Vô Thương nhìn về phía Cố Khuynh Thành.

Lúc này Ngọc Vô Thương ăn mặc một bộ trường bào đạm lam, tóc bạch sắc đầy đầu dừng một dây bảo lam sắc buộc lên, trong mắt xếch hẹp dài, tương khảm mâu tử như ngọc bích, màu da trắng nõn như ngọc, cũng không hiển nữ khí, quanh thân tản ra khí tức ôn hòa rồi lại đạm mạc, dưới sóng mũi cao, là môi đỏ mọng yêu dã độ dày thoả đáng, phiến môi vẫn lộ ra một tia tiếu ý chiêu bài thanh nhã.

Nhìn ngũ quan, có thể làm cho người một mắt nhớ con ngươi lam sắc khác thường kia, tổ hợp cùng một chỗ, rồi lại tuấn mỹ chết, đặc biệt cặp mắt kia, phảng phất như nụ cười vĩnh viễn, ôn nhuận cho người không thể tin được, nhưng Cố Khuynh Thành thấy, nụ cười kia thủy chung không đến đáy mắt.

Ôn nhuận lại đạm mạc, nhìn như dễ thân cận, lại trong nháy mắt chận người ngoài cửa.

Gần trong gang tấc, xa tận chân trời, không ngoài như vậy.

Đối với Ngọc Vô Thương, Cố Khuynh Thành chỉ có một câu nói đánh giá: “Tóc bạc lam đồng, dị thường yêu nghiệt.

Nghe được câu hỏi của Ngọc Vô Thương, Cố Khuynh Thành cong thần, tựa hồ không nghĩ tới Ngọc Vô Thương chỉ là một người ngu ngốc có mạo vô tài, thảng nếu không phải những người này, tìm tới nàng, nàng còn có thể chạy đến trong nhà những người này, bắt đưa bọn họ đánh một trận?

Cái gì công tử ôn nhuận, thực sự buồn cười.

“Xú, xú nữ nhân, ngươi đó là cái biểu tình gì! Ta nói cho ngươi biết, vị Ngọc công tử này, là thiếu chủ Noãn thành, đệ tử quan môn đóng cửa viện trưởng học viện Thanh Minh. Đắc tội hắn, ngươi chẳng khác nào đắc tội Noãn thành cùng học viện Thanh Minh, ta xem ngươi còn kiêu ngạo thế nào!” Vương Hổ đứng ở bên người Ngọc Vô Thương, dương dương đắc ý nói.

Cố Khuynh Thành nguấy nguấy tai, đạm đạm nhất tiếu: “Nga, nguyên lai là thiếu thành chủ của Noãn thành a, chỉ bất quá, Thanh Minh thành này khi nào biến thành địa bàn của Noãn thành, xảy ra chuyện còn cần thiếu thành chủ bênh vực kẻ yếu?”

“Ngươi đã biết đây là Thanh Minh thành, phải biết thế lực sau lưng Thanh Minh thành, vì sao ở đây nháo sự?” Ngọc Vô Thương cà một chút, mở phiến mười hai ngọc cốt trong tay ra, mỗi phiến cốt trong suốt, trắng như ngọc thạch.

“Những lời này của thiếu thành chủ, thực sự là buồn cười. Nếu không phải bọn họ ở không đi gây sự, ta sẽ cùng đám người như bọn họ động thủ? Ta van ngươi, chớ kéo ta vào.” Cố Khuynh Thành cười nhạo, quét những người phía sau Ngọc Vô Thương một mắt, tràn đầy chẳng thèm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.