Hừ dám động vào nàng? Nàng không hại người làm đâu! Chỉ giết người giật dây thôi, hừ một kiều phi bé nhỏ mà muốn đụng vào nàng chờ chết! Sau đó mọi người lại về phòng nghỉ ngơi, đến sáng, nàng bảo họ ở nhà tu luyện nàng đi chuẩn bị lễ phục, nàng vào Mộng giới xem có đồ mặc không, đến cuối chọn được 4 bộ không tệ, đều màu tím trắng rất đẹp Ăc vài trang sức cho mình, * mik ko biết tả nên cho hình vậy nghen *
*Của chị nhà *=Thiên Hoa
Các chàng:
Lưu Ý tấm này mang tính chất ngoài lề
Vừa vào cổng, nàng đã nhận ra những ánh mắt ghen tị, ganh ghét, thèm thuồng,... đủ loại ánh mắt, nhưng Thiên Hoa vẫn không quan tâm mà bước vào, được nửa đường, một vị nữ tử lam y trên đầu đeo rất nhiều trang sức* giống vậy nè*
Như cố khoe giàu có, chống nạnh, mặt kiêu ngạo lên tiếng:
“ thấy bổn công chúa còn không mau quỳ! “- nàng ta chanh chua noi
“ kệ ngươi!”- nàng lạnh nó
“ ngươi ngươi dám phạm thượng? “- nàng nói
“ ngươi làm gì được ta?”
“ ta là Ngũ công chúa Thanh Lam Mặc Tuyết, là con của Thiên Quý Phi! Mau hành lễ!”
“ kệ ngươi! “- nàng không quan tâm nói
“ hừ! Ta dậy dỗ ngươi! “- mọi người xung quanh thấy nàng như vậy, chỉ cảm thám rồi thầm thương cho nàng, ai trong kinh thành cũng biết ngũ công chúa 15 tuổi linh sư cấp 6 là thiên tài, nàng ta giơ tay chuẩn bị tát nàng, đã bị nàng tán cho một cái trước, nằm dưới đất mặt đỏ sưng lên, mọi người xung quanh trố mắt nhìn nàng ta gặp nạn mà thấy vui trông lòng, đột nhiên “ thái tử đến!”- Thanh Lam Mặc Thần đến thấy tình cảnh đến chỗ nàng hỏi:
“ chuyện gì vậy?”- hắn bỏi
“ đại huynh nàng ta vào cũng thấy ta không biết hành lễ còn đánh ta! “- nàng ta giả vờ nói
“ chuyên gì vậy Thiên Hoa? “- hắn quay sang hỏi nàng
“ nàng ta tự nhiên vọt tới đòi đánh ta ta chỉ tự vệ thôi! “- nàng nói
“ à quên nói với muội đây là Thiên Hoa Quận Chúa nên không cần gần lễ với muội, còn là triệu hồi sư song hệ?”
“Hả? Nàng..nàng ta là quận chúa? Còn..còn là triệu hồi sư? “- Mặc Tuyết hỏi
“ ừ!”
“ ta...ta xin lỗi!”- nàng ta đỏ mặt nói
“ không sao “- nàng nói
“ cảm ơn nhaaaa”- Mặc Tuyết ôm lấy nàng nói, nàng nghĩ Mặc Tuyết cũng dễ thương, rồi cùng họ vào trong yến hội, vừa thấy nhóm nàng vào, nam lẫn nữ đều bị làm cho mê mẫn vì vẻ đẹp của các nàng, nam thì thèm thuồn, nữ thì ganh ghét, nàng vẫn không quan tâm đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống thưởng trà
Vào yến hội...
Yến hội bắt đầu, thì tiếng của Lý Công công vang lên:
“Hoàng thượng chọi dép lộn hoàng thượng giá lâm! Thái hậu giá lâm “- ngoài cửa bước vào, Thanh Lam Thụy Mặc diều Thái Hậu Triệu Liên, người ta nói thái hậu rất phúc hậu, rất thương chúng phi tần trong cung, hai người cùng bước vào, tiến lên vị trí cao nhất rồi Hoàng đế mới nói:
“ các Khanh bình thân! Hôm nay là yến hội mừng ngày thái hậu 60 tuổi, các Khanh cứ từ từ nhập tiệc!”
“ tạ ơn hoàng thượng “- mọi người cùng hô
Yến tiệc bắt đầu, thì vị công chúa hóng hách nào kia cũng lại bắt chuyện với nàng, nàng ta rõ ràng rất dễ thương nhưng ghét ai kiêu ngạo nên mới bắt nàng hành lễ lúc vào cửa cung,nàng ta nghĩ Thiên Hoa vì vẻ đẹp mà hóng hách ( t/g: ừ thì v mà) từ từ lại bên nàng ngượng ngừng hỏi:
“ khi nãy ta tưởng ngươi nóng hách nên mới làm vậy nên...”
“ ta không để bụng đâu “- nàng bình tĩnh nói
“Thiệt hả? Vậy ta làm bằng hữu với ngươi được không?”- Mặc Tuyết ríu rít hỏi
“ được, ta cũng thích kết bằng hữu “- nàng cười nhẹ nói
“ yêu ngươi quá nhaaaaaaa”- Mặc Tuyết ôm chặt Thiên Hoa nói
Nói chuyện một lúc thì tiếng cồn công lại vang lên:
“ Hoa Phi đến!”- Hoa Phi sủng phi của hoàng đế, mẫu thân của tam hoàng tử ( biến thái), nàng ta bước vào diện bộ y phục rực rỡ, hành lễ rồi nhẹ nhàng nói:
“ hoàng thượng,hôm nay là ngày sinh thần của thái hậu thần thiếp muốn dâng một chút tài mọn mong hoàng thượng đồng ý “
“ được, được, ái phi cứ biểu diễn!”- Thanh Lam Thụy Mặc vui vẻ nói
Nhân đem vào một cây đàn tranh, nàng ta ngồi xuống bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn vang lên, bài rất quen thuộc với mọi người, những nốt cao rồi lại trầm, du dương, một lâu rồi dừng lại, tiếng vỗ tay vang lên, hoàng thượng khen:
“ khúc đàn của ái phi thật quả xứng Thiên Âm!”
“ thần thiếp không dám, thần thiếp cũng nghe nói tài của Thiên Hoa quận chúa cũng không tồi có thể chỉ giáo không a?”- nàng ra hỏi
“ chuyện này....”- Thanh Lam Thụy Mặc nói
“ được”- nàng ta bình tĩnh nói mà không biết bao nhiêu người đang cười thầm
Nàng bắt đầu gảy đàn, nhớ đến những ngày của kiếp trước, vui có, buồn có, đau có, chỉ là nàng chỉ cảm nhận được đau và buồn thể hiện qua những nốt trầm, nốt cao, những ngày bên ả và hắn người yêu, tri kỉ, cho đến một ngày hơn phản bội nàng được nàng biểu diễn qua những lúc nhanh, chậm của bài, nhớ lại những khoảng khắc huy hoàng, khoảng khắc giết người không gớm tay, tiếng đàn du dương trầm bổng, đưa người ta đang từ thiên đàng xuống địa ngục một cách bất ngờ, làm cho ai nghe cũng biết nỗi buồn mà người đàn đang cất giữ, tiếng đàn dừng lại, mọi người ngưng đọng một khắc rồi hoàng thượng mới lên tiếng:
“ hay, hay, hay khúc đàn này hơn cả thiên âm ấy chứ “
“ đúng! Đúng! Hay thật!”- lúc này tiếng vỗ tay mới vang lên, mà không biết những người cười thầm lúc hãy đang cắn răng chịu đựng, nàng vẫn thản nhiên về chỗ ngồi cho đến hết yến tiệc, trên đường về, nàng bảo đám người kia về trước nàng đi nơi này một lúc, nàng lên một khu rừng gần đó....