Phế Vật Nhị Tiểu Thư

Chương 1: Chương 1: Họa Quốc




Trong tiểu viện cũ nát tồi tàn, nằm biệt lập phía sau Tướng Quân Phủ. Nhìn dáng vẻ tiêu điều hoang vắng ấy, ai có thể nghĩ rằng, đường đường là đích nữ nhị tiểu thư lại phải ở một nơi như thế này.

Âu Dương Băng Tâm, ngồi nhìn cánh tay mảnh nhỏ của mình đến ngẩn người. Thật lâu sau nàng mới ngẩn đầu lên, trong đôi mắt trong trẻo lại lạnh lùng như băng tuyết,ánh lên vẻ hiểu rõ.

Nàng, một bác sĩ đến từ thế kỷ 21. Năm 23 tuổi được trường đại học HARVARD bình chọn là một trong những bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ. Trong một lần tình cờ,nàng bái vị sư phụ chuyên chế độc dược.

Lúc đầu,nàng cũng không hứng thú lắm với môn tà đạo này. Nhưng theo học một thời gian dài, nàng lại say mê,đắm chìm luyện chế. Thậm chí còn điên cuồng tới mức nhiều lần thử độc lên chính cơ thể của mình. Cũng vì vậy mà khi thử Tán Hồn Chi Độc, tác dụng vượt ngoài tầm kiểm soát, nàng chết vì trúng độc do chính tay mình chế tạo ra.

Dựa theo trí nhớ của thân thể này, thì Nàng chính là nhị tiểu thư,nữ nhi thân sinh của Âu Dương tướng quân. Nhưng khi vừa ra đời, có một chuyện hết sức kỳ lạ đã xảy ra. Một đàn quạ không biết từ đâu bay tới,đậu đầy trước sân lẫn trên mái nhà.

Mọi người đều nói đây là điềm xấu,rằng nàng là tai tinh, sẽ đem lại tai họa đến cho cả gia tộc. Có người còn muốn đem nàng dìm xuống sông cho chết. Sau đó không biết vì lý do gì, Âu Dương tướng quân quyết định giữ nàng lại. Nhưng lại mặc kệ, không mảy may đến sống chết của nàng, rồi đưa nàng ra tiểu viện hoang vắng này. Âu Dương Băng Tâm lớn lên nhờ sự chăm sóc của một bà vú già trong phủ. Một tháng trước vì tuổi cao nên đã qua đời.

Đường đường là nhị tiểu thư của phủ tướng quân, lại đến cả hạ nhân cũng coi thường. Bị tỷ tỷ tính khí buồn vui thất thường,xem nàng như bao cỏ mà mặc sức chà đạp. Âu Dương Phù Dung-đại tỷ của nàng,sáng sớm đã dẫn theo một đám hạ nhân xông vào tiểu viện, lôi nàng ra trút giận. Trong lúc nóng nảy, xô nàng té đập đầu vào cạnh bàn. Mắt thấy người nằm bất động dưới sàn nhà, Phù Dung nghĩ nàng chỉ bị ngất, nên nhấc váy rời đi.

Nếu ông trời đã cho nàng sống lại một lần nữa, thì nàng phải hảo hảo sống tiếp, cũng như sẽ trả thù cho chủ nhân của thân thể này.

Băng Tâm đưa mắt nhìn quanh, căn phòng nhỏ chậc hẹp, chỉ vỏn vẹn có mỗi một cái bàn, một chiếc giường tre,ngoài ra thì chẳng còn gì khác nữa. Băng Tâm ngán ngẩm, khẽ thở dài một tiếng, ngã người nằm vật ra trên chiếc giường tre ọp ẹp. Chợt nhớ ra chuyện gì, nàng bật người ngồi dậy, vươn tay lấy chiếc gương đồng đặt trên đầu giường. Sao này đây sẽ là thân thể của nàng, chí ít cũng phải xem mặt mũi mình thế nào đã chứ.

Nhìn vào gương, Băng Tâm sững sờ, tiểu cô nương trong chiếc gương đồng, mắt ngọc mày ngài, chiếc mũi thanh tú dong dõng cao, môi hồng đầy đặn, nhưng có lẽ do ăn uống kham khổ, nên làn da không được tốt lắm.

Sống lại thật tốt,nhưng được sống lại trong thân thể mỹ nhân lại càng tốt, đây là gương mặt họa quốc a.

Băng Tâm khẽ cười, hài lòng đặt chiếc gương đồng xuống, chuyện quan trọng bây giờ là làm sao để rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Nơi này sao có thể cho người ở. Nàng mặc dù đã ba mươi tuổi,nhưng cơ thể vẫn là tiểu cô nương mười hai nha.

Loay hoay dọn dẹp lại tiểu viện của mình. Bất tri bất giác, sắc trời đã chuyển tối. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiểu viện vắng lặng như tờ, đâu đó vang lên tiếng côn trùng râm ran, nỉ non hát khúc ca buồn không tên.

Cơn gió mát nhẹ thổi qua, Băng Tâm ngẩn người,im lặng ngước nhìn bầu trời đêm. Giật mình khi phát hiện ra một điều hết sức kỳ lạ, tại sao trên trời có đến hai mặt trăng? Bỗng, sợi dây chuyền đang đeo trên cổ phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Băng Tâm kinh hãi, nàng nhớ lúc sáng khi nàng tỉnh dậy thì không nhìn thấy sợi dây này mà. Sợi dây chuyền bạc, mặt trên có khác một chữ Vạn, mặt dưới là một đóa Bạch Liên chín cánh. Băng Tâm siết chặt sợi dây trên cổ, tự nói thầm, ngày mai nàng nhất định phải ra ngoài tìm hiểu một chút tin tức mới được.

Thân thể này từ nhỏ đã biệt lập nơi đây, những chuyện kỳ lạ này cho dù khó hiểu cũng chẳng biết phải hỏi ai.

Khẽ thở dài,bất giác nàng lại nghĩ đến Âu Dương Phù Dung, cùng là tỷ muội ruột nhưng thử nhìn xem. Nha hoàn hầu hạ,y phục mặc loại vải còn tốt hơn cả nàng. Nhìn lại mình, mảnh vải thô chấp vá, cơm bữa có bữa không.

Thiết nghĩ nàng thật sự là con của họ sao? Sinh ra nàng nhưng lại bỏ mặc sống chết? Nhìn thân thể mười hai tuổi nhưng khác nào đứa trẻ mười tuổi đâu. Nghĩ nghĩ Băng Tâm quyết định, ngày mai nàng phải tìm ít thuốc, tập luyện cho cơ thể này mới được. Quá yếu ớt thì làm sao mà trả thù đây.

Nàng còn phải tìm cách để ra khỏi nơi này nữa, từ nhỏ đã ở đây chưa từng bước ra khỏi viện, nàng cũng muốn nhìn xem, phụ mẫu của nàng, mặt mũi thế nào, sao có thể độc ác đối xử với nữ nhi của mình như vậy? Cũng như tại sao trên trời lại có đến hai mặt trăng?

Thật thương tâm cho một tiểu cô nương, cha mẹ gần ngay bên cạnh nhưng suốt 12 năm qua lại chưa từng một lần gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.