Rời khỏi trạng thái tu luyện, tinh thần sảng khoái. Băng Tâm bắt đầu chương trình rèn luyện cho thân thể này. Tập thái cực quyền hai lần, chạy một vòng xung quanh viện.
Nhưng vừa chạy được nữa vòng, chân đã nhấc không lên, Băng Tâm nhíu mày, thở hổn hển: Xem ra thân thể này còn yếu ớt hơn mình tưởng.
Tiểu Cửu im lặng từ lúc đầu, tới giờ cũng lên tiếng: Ta nghĩ ngươi nên đi đánh yêu thú đi. Vừa nâng cao khả năng chiến đấu vừa rèn luyện sức dẻo dai của cơ thể. Ta biết gần đây có một Sâm Lâm, ở đó chỉ có yêu thú cấp thấp, ngươi đến đó luyện tập.
Nghe câu nói của Tiểu Cửu, Băng Tâm lập tức ngẩn đầu lên mắng to: Con tiểu hồ ly nhà ngươi, ngươi nghĩ một người vừa bước chân vào cửa tu luyện chưa được hai canh giờ thì có thể đánh bại được yêu thú cấp bậc gì?
Đừng nói đến vào đó có xui xẻo hay không gặp phải con linh thú trưởng thành nào, ngay cả một con dị thú cấp 1 vừa ra đời ta cũng không thể đánh lại.
Nhưng ta có thể khống chế con yêu thú để cho ngươi đánh mà. Tiểu Cửu bất mãn nói.
Ý ta không phải vậy, vì bây giờ còn có một chuyện quan trọng hơn. Ta, rất đói. Vừa nói, Băng Tâm vừa vuốt bụng mình.
Thân thể này trước khi nàng xuyên qua đã vài ngày không ăn cơm, qua nay nàng lo tu luyện nên quên mất cơn đói. Nãy giờ vận động nhiều nên hiện tại nàng đói đến muốn ngất đi.
Vốn là có người đưa cơm, nhưng mà nàng càng ngày càng không được người ta coi trọng, dần dần ngay cả hạ nhân cũng lười đến đưa cơm. Đối tốt với nàng thì có chỗ nào tốt chứ, còn tới làm gì?
Vậy ngươi muốn ta đi trộm đồ cho ngươi ăn? Tiểu Cửu trừng mắt,ai oán nhìn chằm chằm Băng Tâm. Bất đắc dĩ, móng vuốt nhỏ bé mềm mại vươn ra. Một quả trái cây vàng óng, chín mọng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt xuất hiện.
Nếu là trước đây Băng Tâm chắc chắn sẽ không biết đây là quả gì, nhưng từ khi có quyển công pháp mà Tiểu Cửu đưa. Bên trong không chỉ có ghi mỗi công pháp võ giả, mà còn có kiếm giả và luyện đan.
Theo như trong sách ghi lại, thì đây là quả Hoàng Kim, một trong những dược liệu cực kì quý hiếm. Những Võ Giả dưới Võ Thánh, khi ăn vào trực tiếp đột phá lên một cấp lớn, không những thế nó còn giúp khai thông kinh mạch.
Băng Tâm khó tin nhìn chằm chằm Tiểu Cửu: Sao ngươi có được quả này? Phải biết là,dù là Võ Vương cũng thèm khát tìm kiếm quả này, chứ nói chi là một người vừa bước chân vào tu luyện như nàng.
Trong Cửu Liên Hoa có rất nhiều.
Rất nhiều??? Vậy là từ trước đến nay ngươi đều ăn quả này? Quả Hoàng Kim một ngàn năm, một cây chỉ ra hai trái. 100 năm sau mới chín. Tức là 1100 năm mới có hai quả Hoàng Kim.
Nhưng con Hồ Ly này lại nói trong Cửu Liên Hoa có rất nhiều. Nếu người ở Đại Lục Xích Long này mà biết, suốt 3000 năm qua nó chỉ ăn quả này thì có bắt nó lột da hay không.
Tiểu Cửu thành thật gật đầu: Đúng vậy!
Băng Tâm nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, giọng nói đầy chắc chắn: Ta biết vì sao suốt 3000 năm mà ngươi vẫn không thể đột phá lên Thánh Thú rồi.
Không đợi cho Tiểu Cửu hỏi. Băng Tâm đã nói tiếp: Vì ngươi chỉ nhờ sự hỗ trợ của Hoàng Kim Quả mà thăng cấp, do đó căn cơ không vững chắc,kinh nghiệm chiến đấu cũng không có nên ngươi cũng không thể ngộ được quy tắc thiên địa, cũng như không thể phá vỡ bình chướng trở thành Thánh thú.
Tiểu Cửu mở to đôi mắt, khó tin nhìn nàng. Chỉ bằng vài câu nói đơn giản nàng đã nhìn ra điểm mấu chốt nhất của vấn đề. Quả nhiên không hổ là chủ nhân Cửu Liên Hoa chọn.