Bỏ tinh thạch vừa đào được từ trong đầu con rắn vào túi. Băng Tâm liếc nhìn Tiểu Cửu, đang hí hoáy gặm quả táo trên cây gần đó, vờ như không để ý mà nói: “Ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng“.
Ném bỏ hạt táo, Tiểu Cửu nhảy xuống đứng cạnh nàng, ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy có chỗ nào không đúng?”
Băng Tâm chỉ tay về phía xác của con rắn đuôi chuông: “Dị thú cấp 6 thật sự yếu ớt như vậy?”
“Chậc...cái này“. Nghe nàng hỏi Tiểu Cửu giật thót, đôi mắt to đảo vòng vòng, nhưng tuyệt nhiên không hề nhìn nàng: “Chắc nó vừa đột phá hay là nó...đói bụng.”
“Đói bụng? Thật sự ngươi cảm thấy nó đói bụng?” Băng Tâm cười khẽ, khom người ôm Tiểu Cửu đặt lại trên vai.
Tiểu Cửu liều mạng gật mạnh cái đầu nhỏ. Có trời mới biết, nếu nó nói, lúc nãy có động tay động chân một chút thì không biết nàng có làm thịt nó hay không.
Nhìn biểu tình chột dạ của tiểu mao cầu, Băng Tâm chỉ thản nhiên cười.
Với thực lực hiện tại của nàng mà nói, một võ sư sơ cấp, đấu với dị thú cấp6 tương đương với một võ sư cao cấp mà nhanh chóng hạ gục được thì đúng là không thể nào.
Không phải Tiểu Cửu động tay thì còn ai vào đây? Nhưng nàng cũng sẽ không vạch trần. Vì nàng biết, nó cũng là muốn giúp nàng thôi.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng lại xẹt qua một tia kiên định. Nàng nhất định phải mạnh mẽ hơn nữa, không cần phải núp dưới bóng kẻ khác, để người ta bảo vệ mình. Nàng còn phải trả thù cho thân thể này, cũng như giúp Tiểu Cửu trả thù cho gia tộc.
“Thôi được rồi, chúng ta về thôi.”
Như được đặc xá, Tiểu Cửu thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ gật đầu cùng nàng xuống núi.
“Này, các ngươi đã biết gì chưa, nghe nói Thiên Vân môn tổ chức khảo nghiệm thiên phú cho võ giả, đây là cơ hội mấy năm mới có một lần, chúng ta mau đi xem một chút đi.”
Khảo nghiệm? Băng Tâm dừng chân, liễm mi, trong mắt lướt qua một tia sáng.
Thông qua thông tin mà trước đó nàng thu thập được, nàng biết được mỗi 5 năm, Thiên Vân môn sẽ tổ chức khảo nghiệm, giúp cho những người chưa bước vào võ đạo tiến hành khảo nghiệm thiên phú.
Thiên phú của một người sẽ kết luận thành tựu sau này của người đó.
Thiên Vân môn làm thế, cũng vì lựa chọn những người ưu tú vào môn phái.
“Hiện tại ta vẫn chưa biết thiên phú của mình thế nào, không bằng nhân cơ hội này thử nghiệm một chút.” Băng Tâm nhẹ nhàng vuốt cằm, ánh mắt sáng ngời.
“Chủ nhân, ngươi muốn đi thử nghiệm?” Tiểu Cửu đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của nàng, hưng phấn nói: “Vậy đi thử một chút đi, ta cũng muốn biết, chủ nhân mà Cửu Liên Hoa chọn rốt cuộc là dạng thiên tài gì.”
“Được“. Băng Tâm cười gật đầu: “Ta cũng thấy hứng thú với cuộc khảo nghiệm này.”
Dứt lời, nàng theo đám người hứng trí bừng bừng đi về hướng Thiên Vân Môn tổ chức khảo nghiệm.
Có điều tới nơi rồi nàng mới biết, rất nhiều người chỉ đến xem náo nhiệt, bởi vì trước kia bọn họ đã tiến hành khảo nghiệm thiên phú rồi, hiện giờ ở đây toàn là một đám nhóc bốn năm tuổi.
Cho nên, nàng đứng trong đám người giống như hạc trong bầy gà.
“Cô nương kia là ai? Vì sao lớn như vậy còn khảo nghiệm thiên phú?”
“Ha ha, đoán chừng mấy năm trước khảo nghiệm không có kết quả lí tưởng cho nên muốn đến xem thiên phú có tăng theo tuổi tác hay không? Nhưng mà hôm nay khảo nghiệm thiên phú chứ không phải thực lực, sao có thể thay đổi được?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Băng Tâm trong đội ngũ, nhịn không được châu đầu ghé tai nghị luận, ánh mắt cười nhạo nhìn nàng.
Hơn 10 tuổi rồi còn tới làm khảo nghiệm thiên phú, nàng không sợ mất mặt sao?