Dường như đám zombie đã phát hiện ra chỗ núp của Liễu Sắt và Bách Lý Dạng.
Chúng ngẩng đầu lên, không ngừng ngửi ngửi, giống như đánh hơi được thứ gì đó trong không khí, từng bước một, tiến dần về phía trường học, chặn lối
ra.
“Chúng đến rồi.” Bách Lý Dạng đứng ở phía sau lưng Liễu Sắt khẽ nói.
Nhưng quân đội còn chưa tới!
Đáng ra không nên chạy lên tòa nhà này, còn tưởng có thể tìm được chỗ ẩn
nấp, chờ đợi quân đội cứu viện, bây giờ phải làm sao, bị kẹt ở đây như
ba ba trong rọ rồi!
Bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!
Liễu Sắt nhìn đám zombie khoảng hai ba trăm con, số lượng quá nhiều, trừ khi dùng súng máy, nếu không chỉ dựa vào nắm đấm mà liều mình, đánh tới
kiệt sức cũng không thoát khỏi cái chết. Nếu chạy trốn thì khả năng còn
khả quan hơn một chút, tốc độ của zombie không nhanh, chỉ cần lúc chạy
ra cửa lớn không bị chúng phát hiện là sẽ có cơ hội!
Nếu không
muốn bị chúng phát hiện, cần có một người thu hút sự chú ý của bọn
chúng, để cho người còn lại có đủ thời gian để chạy thoát, vấn đề bây
giờ là… Ai sẽ đi đây?
Bách Lý Dạng chân dài, lại là đàn ông,
chuyện nguy hiểm như vậy theo lẽ thường sẽ phải để anh ta làm, nhưng mà
Liễu Sắt đau khổ phát hiện, tốc độ của mình còn nhanh hơn anh ta!
Liễu Sắt lại đưa mắt nhìn bầy zombie ngoài cửa, mặt mũi bọn nó vặn vẹo,
thỉnh thoảng lại nhếch môi lộ ra răng nanh sắc nhọn, đầu chuyện động
không linh hoạt lắm, chậm chạp tới gần.
Nói không sợ hãi là giả!!
Cô vẫn do dự mãi, cối cùng vẫn chấp nhận số mệnh kéo cổ áo Bách Lý Dạng,
ra hiệu cho anh ta cúi đầu. Khứu giác và thính giác của zombie vô cùng
nhạy bén, không thể không cẩn thận!
Anh ta xoay người lại, Liễu
Sắt ghé lại bên tai anh ta, thì thầm: “Lát nữa chúng ta chạy đến tầng
một, tôi sẽ chạy về phía kia”, cô chỉ về về phía bọn zombie đang đi đến. “Thu hút sự chú ý của zombie, anh sẽ chạy về phía ngược lại, cứ chạy
không cần quan tâm tới tôi, tôi sẽ đuổi theo. Động tác của zombie chậm
chạp, chúng ta có lẽ có hi vọng chạy thoát!” Cô hơi dừng lại, “Điều kiện tiên quyết là anh nhớ rõ đường về!”
Lần đầu tiên Bách Lý Dạng
tới gần cô như vậy, anh giật mình phát hiện hóa ra Liễu Sắt thật nhỏ
nhắn, cũng chỉ cao đến ngực mình mà thôi, thậm chí chỉ cần mình khẽ vươn tay là có thể ôm trọn cô vào trong ngực. Anh vốn định nói ‘Được’, khi
mở miệng lại thành: “Để tôi đi!”
“Tôi cũng hi vọng là anh đi, nhưng anh có thể chạy nhanh hơn tôi sao?” Liễu Sắc bất đắc dĩ mà nhìn anh ta.
Bách Lý Dạng cũng im lặng. Anh ta rất muốn hào hùng nói: “Tôi là đàn ông,
vẫn nên để tôi đi thì hơn.” Miệng anh cứ mở ra rồi ngậm lại, cuối cùng
vẫn không nói ra được.
Hai người yên lặng ngồi trên đất rất lâu, Liễu Sắt dùng khẩu hình miệng nói với Bách Lý Dạng: “Chuẩn bị!”
Anh ta gật đầu.
Liễu Sắt hít sâu một hơi, kêu to rồi chạy ra ngoài!
Sau một lát Bách Lý Dạng cũng không hề chần chờ chạy như điên về phía ngược lại.
Anh ta chạy, cố gắng liều mạng chạy về phía trước, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, cùng với tiếng thở dốc của mình.
“Mình phải sống, mình không thể chết được, mình vẫn chưa hoàn thành chí
nguyện của sư phụ, mình còn phải vực dậy Linh Tiêu!” Ở trong lòng anh ta không ngừng nhủ thầm trách nhiệm của bản thân, di mệnh của sư phụ.
Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên bóng dáng nhỏ nhắn của Liễu Sắt khi lao về phía đám zombie. Anh ta lắc mạnh đầu như muốn xóa bỏ hình
ảnh của cô, “Ít nhất, bây giờ mình vẫn không thể chết.”
“A a a a a ~~~ lũ zombie kia mau tới đây!” Liễu sắt x chạy như điên, vừa chạy vừa
gào: “Đi theo chị có thịt ăn ~~~” Quả nhiên lũ zombie bị tiếng hét chói
tai của cô hấp dẫn.
Dần dần, cô cảm thấy hình như có gì đó không
đúng, làm sao sau lưng lại vẫn có tiếng bước chân? Dựa vào tốc độ của
cô, lẽ ra phải sớm cắt đuôi bọn chúng rồi cơ mà.
Cô quay đầu lại, trời ạ, đằng sau là cả một quân đoàn đông nghìn nghịt! Cô phát hiện
những zombie này hoàn toàn khác với lũ zombie trong rừng rậm, các khớp
xương linh hoạt, tốc độ chạy cũng rất nhanh, theo sát phía sau cô, không bị tụt lại chút nào cả!
Cứ tiếp tục chạy như vậy, sớm muộn cô sẽ chết vì kiệt sức!
“Đừng có mà chạy theo chị nữa, chị gầy lắm, không đủ nhét kẽ răng mấy đứa
đâu!” Liễu Sắt hối hận đến xanh cả ruột, “Bọn mày đi bắt tên kia đi, anh ta nhiều thịt hơn chị đấy!”
Cô hoảng hốt chạy bừa, không biết
mình chạy tới chỗ nào, chỉ nhìn thấy phía trước có một thao trường
trống, có một đài cao rất giống đài kéo cờ. Cô vội chạy tới, một tay
chống lên lấy đà nhảy bật lên đài cao hơn nửa người cô.
Liễu Sắt
chống đầu gối đứng trên đài cao, thở dốc, thật sự không chạy nổi nữa
rồi! Cho dù biết mình sắp chết ở chỗ này, cô cũng không động đậy nổi
nữa.
Lũ zombie đã chạy theo cô đến nơi này, cách đài cao một mét
thì dừng lại. Chúng nhìn chằm chằm vào Liễu Sắt nhưng lại không hành
động, dường như có chút sợ hãi chỗ này.
Hai bên giằng co….
Zombie trên vòng bảo vệ không biết đã rút lui từ lúc nào, bầu trời bị ánh chiều tà nhuộm thành màu đỏ cam nhàn nhạt.
Trời cũng sắp tối rồi, có lẽ không trông mong vào quân đội được nữa rồi,
Bách Lý Dạng không biết chạy được chưa? Có thể mang theo viện quân tới
hay không? A Bảo… Giờ này A Bảo đang làm gì nhỉ? Anh có biết cô bị bao
vây ở đây không? Anh… Sẽ đến chứ? Một mình Liễu Sắt trơ trọi đứng trên
đài cao, thầm đếm những hi vọng cuối cùng của mình.
Cuối cùng, cũng có kẻ không nhịn được nữa!
Chính là kẻ to cao nhất trong đám zombie kia, tay trái nó y như cành cây khô, cẩn thận vươn về phía đài cao rồi lại rụt về. Sau đó nó giơ tay lên
xem, phát hiện không có việc gì liền nhếch môi nhe răng, phát ra tiếng
‘Ô ô’ hưng phấn. Những zombie khác thấy thế đều vươn tay thử, từ từ đi
về phía đài cao, ngày càng gần Liễu Sắt!
Vòng vây của zombie càng ngày càng nhỏ, bốn phía đều là địch. Kẻ cao nhất trong đám zombie học
bộ dạng của Liễu Sắt, tay chống lên đài, lấy đà nhảy lên, vậy mà nó cũng trèo lên được.
Thời điểm liều mạng đến rồi!
Liễu Sắt
không đợi nó đứng vững liền xông lên đạp mạnh vào cẳng chân khô héo của
nó, sau đó nhanh chóng lui về. Nó không phòng bị, tuy đã cố gắng giữ
thăng bằng, nhưng vẫn nghe thấy ‘ken két’ hai tiếng, xương đùi bị gãy,
nó không vững lại ngã xuống đất. Liễu Sắt lại nhanh chóng xông tới, mượn lực quán tính đá một phát vào đầu zombie, lại ‘khục’ một tiếng, chỉ
thấy một vật thể hình cầu bay theo một đường cong tuyệt đẹp ra xa.
Thân thể zombie không có máu thịt, khô héo giống như cành cây, rất dễ gãy,
hơn nữa cơ năng cơ thể Liễu Sắt đều đã được rèn luyện lúc ở trong rừng
nên mới có thể đá bay đầu một tên cao to. Dù thế nào đi nữa thì trận đầu cũng đã thắng, Liễu Sắt giống như uống thuốc kích thích, vô cùng tự
tin: “Đến đây đi, chị không sợ bọn mày đâu, xấu như vậy mà còn dám vác
mặt ra ngoài đường, chị…”
“Rầm…”
Phía sau cô bỗng rầm một tiếng, sau có có một thân thể ấm áp áp tới, cô sợ hãi hét lên: “Á!!!”
“Là tôi!”
Liễu Sắt hơi quay đầu, trông thấy một con zombie bị Bách Lý Dạng đá xuống,
không khỏi kinh ngạc nói: “Sao anh lại quay lại? Không tìm được đường
sao?”
“Vẫn nên nghĩ cách thoát thân thì hơn!”
Không có
thời gian để bọn họ suy nghĩ, đám zombie thấy trên đài cao có thêm một
thân thể máu thịt tươi mới liền hưng phấn, tất cả bắt đầu trèo lên. Liễu Sắt và Bách Lý Dạng dựa lưng vào nhau, đối địch.
Đám zombie tập trung lại càng nhiều, hai người bị vây ở chính giữa, vòng vây càng ngày càng nhỏ lại…
Như vậy không được! Không thể để chúng nó tiến gần hơn nữa!
Liễu Sắt chợt nhớ tới trước kia cùng bạn nhảy có nhảy một điệu, có lẽ có tác dụng. Cô lại đá ngã một zombie đang tấn công, sau đó xoay người đi đến
trước mặt Bách Lý Dạng, nói: “Nâng tôi lên! Xoay tròn!”
Bách Lý
Dạng cũng không hỏi vì sao, hai tay nhấc dưới nách Liễu Sắt, dễ dàng
nâng cô lên. Ngay lúc này hai chân Liễu Sắt đồng thời dùng sức, giống
như giẫm trên phao, đá đá đá một vòng, thế mà đá rơi xuống bốn năm đầu
zombie!
Sau khi hạ Liễu Sắt xuống, hai người liếc nhìn nhau một
cái thật nhanh, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự vui mừng: Cách này được!
Liễu Sắt lập tức nắm lấy bàn tay của Bách Lý Dạng, anh ta
nắm chặt, nhẹ nhàng nâng cô lên, xoay tròn, Liễu Sắt bị vung lên, đợi cô chạm đất lần nữa, vòng vây đã rộng thêm nhiều.
Nam Đinh dẫn quân tiếp viện tới, trông thấy cảnh tượng như sau: Ánh chiều tà đỏ như máu
lưu luyến phủ khắp đài cao, dường như muốn lưu lại một chút ấm áp cuối
cùng cho đôi nam nữ lâm vào đường cùng kia. Bọn họ vì tránh né răng nanh và móng vuốt sắc bén của zombie, điên cuồng phản kháng. Người đàn ông
cao lớn dùng cánh tay rắn chắc nâng cô gái, dùng chân đánh lui địch, anh ta nắm lấy tay của cô, nhấc cô lên nhẹ nhàng như chim yến. Nhưng thường mới đá ngã một đợt tấn công, còn chưa kịp thở, lớp sau của zombie đã
lại nhảy lên đài cao, dưới đất đầy tay chân gãy.
Hai bên chém
giết, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết, nhưng lại khiến cho người
ta cảm thấy vẻ đẹp của tàn khốc. Chàng trai và cô gái hợp tác ăn ý, võ
thuật kết hợp vũ đạo lại rất hài hòa, cương nhu thay phiên vô cùng nhuần nhuyễn.
Kịch liệt như thế, lại khiến cho mọi người phải trợn mắt há hốc mồm, quên cả chuyện phải xông lên cứu bọn họ.
Nam Đinh nheo mắt, ánh hoàng hôn nhàn nhạt khiến đôi mắt anh có cảm giác yêu dị nói không nên lời.
Người bên cạnh nhìn thấy cũng phải sững sờ: Người thú quả nhiên là tập hợp
tinh hoa sáng tạo của loài người, vẻ ngoài đẹp đến vậy!”
“Xạ thủ
chuẩn bị!” Nam Đinh hô lớn, lúc ấy mọi người mới chợt hoàn hồn, vội vàng sắp xếp đội hình, xạ thủ nhanh chóng vây quanh đài cao, dừng lại ở
trong phạm vi tầm bắn.
“Bắn!”
Mệnh lệnh ngắn gọn, đám
zombie trong nháy mắt bị tiêu diệt, tất cả chấm dứt quá nhanh khiến cố
gắng liều mạng lúc nãy giống như một giấc mộng.
Liễu Sắt mệt mỏi kiệt sức, chân run đến mức không thể đứng vững.
Bách Lý Dạng cũng không đứng vững, anh ta ngồi bệt xuống đất, dùng tay ôm ngang người Liễu Sắt, để cho cô dựa vào bờ vai mình.
Nam Đinh đứng ở cách đó không xa, đã nhìn thấy tất cả.