Vì bị đuổi ra khỏi
Hàn gia, Hàn Nguyệt Xuyên liền tìm một nơi vắng người phun ra một ngụm
máu, hơi thở gấp một chút, khuôn mặt hiện tại có phần nhợt nhạt đi rất
nhiều. Thứ uy áp kia vẫn khiến cho Hàn Nguyệt Xuyên cảm thấy khắp cả
người nặng nề, như cái uy áp đó vẫn còn đang đè lên người nàng vậy.
- Đây chắc hẳn là uy áp của Vương Quyền đi... Nhưng ông ta đã xuất quan, chắc cũng là đạt tới trình độ đó đi.
Điều tức lại một chút, hàn Nguyệt Xuyên nhìn lên bầu trời xanh, nàng thầm
thở dài, không biết bản thân khi nào mới đạt đến được trình độ đó.
Vấn đề hiện tại là không biết bản thân sẽ ở đâu trong ba ngày tới, phải ở
ngoài này chơi trò chơi với tên Sa Toa kia, nhà thì không có để về, muốn đến chỗ của Mặc Phong cũng không thể.
Chợt nghĩ đến một nơi, nhưng sau đó Hàn Nguyệt Xuyên liền lắc đầu không muốn nghĩ đến nó cũng như đến đó dù chỉ một lần.
Nhìn sắc trời cam vàng cho thấy mặt trời dang đi xuống núi, Hàn Nguyệt Xuyên suy nghĩ đi dạo phố đêm một chút, nhưng không phải dành cho nàng, mà
dành cho người kia.
- Nguyệt Xuyên tỷ, tỷ hãy ra ngoài xem phố đêm đi.
Hàn Nguyệt Xuyên ở trong thức hải nghe được lời nói của “Hàn Nguyệt Xuyên” thoán gật đầu đáp lại:
- Được.
Khi Hàn Nguyệt Xuyên đến thế giới này được ngày thứ hai thì dạy cho “Hàn
Nguyệt Xuyên” rất nhiều thứ, kể từ đó “Hàn Nguyệt Xuyên lúc nào cũng xem nàng như sư phụ của mình. Nhưng đối với Hàn Nguyệt Xuyên thì nàng lại
cảm thấy phiền phức và rất khó chịu, nên bảo “Hàn Nguyệt Xuyên” gọi mình là tỷ.
Nhà nhà khi về đêm đều thấp lên ngọn đèn trước cửa, những quần hàng thấp sáng các góc cạnh, mỗi của hàng đều làm như thế khiến
cho đường đi sáng hơn bao giờ hết. Cảm giác cổ kính, phong nhã này khiến người ta có cảm giác thanh bình, yên ổn.
. . .
- Hoàng huynh nhìn kìa, nữ tử đó thật đẹp a.
Ở một vị trí cách Hàn Nguyệt Xuyên không xa, Sa La và Sa Toa đang đi dạo ở trung tâm của đế quốc Ngạo Thiên, xem phong tình về đêm ở nơi này.
Đang xem ngắm cảnh vật xung quanh thì đột nhiên Sa La lại lên tiếng, tay chỉ về hướng một nữ tử. Sa Toa hướng ánh mắt về phía hướng chỉ của Sa La,
phát hiện ra một nữ tử tóc đen tuyền xỏa dài tùy tiện, nước da trắng như ngọc tuyết, đôi mắt màu xanh lục bích huyền ảo ma mị, đôi môi anh đào
hồng nhạt nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nữ tử này đang nhìn một viên ngọc bội màu trắng, tay ngọc của nàng vút miếng ngọc bội trắng được treo
trên gian hàng. Ngắm nhìn miếng ngọc bội đó xong nàng ta liền bỏ đi, lại đến một gian hàng khác.
Sa Toa đi đến miếng ngọc bội mà nữ tử đó vừa chạm vào, hóa ra trên miếng ngọc bội trảm khắc hình con rồng đang
lượn lờ trên bầu trời qua các tầng mây.
- Lão bản, miếng ngọc bội này ta muốn.
Lão bản chưa kịp nói những câu văn mà ngành nghề thường nói, thì Sa Toa đã
lấy miếng ngọc bối xuống, ném cho lão bản một tờ ngân phiếu, tiếp tục
đuổi theo sau nữ tử kia.
Nữ tử kia lại dừng ở trước gian hàng bán chuông, nhìn chùm chuông dài treo đều năm quả chuông đồng giống nhau
trên một sợi dây, nàng ta khẽ búng ngón tay lên một quả chuông, cả năm
quả đồng thời run động kêu lên những tiếng đinh đinh linh linh rất dễ
nghe.
Nụ cười trên môi của nàng cũng như thế, rất nhạt nhưng hắn
vẫn nhìn rõ ràng nụ cười đó, trong mắt hắn nó như hiện lên là một nụ
cười tươi đẹp. Nữ tử lại rời đi mà không mua nó, nàng cứ như đang trêu
đùa mà thôi.
Lại chạy đến gian hàng bán chuông, Sa Toa mua ngay chùm chuông mà nữ tử kia đùa nghịch. Sa La ở một bên khẽ cười gian xảo:
- Hắc hắc, hoàng huynh động phải tiếng xét ái tình rồi a.
Khuôn mặt Sa Toa thoáng đỏ ứng, quay lại lắc đầu đáp:
- Không có, huynh không thể nào động ái tình được.
Sa La cười hì hì, khuỷu tay nàng chọc chọc cách tay của Sa Toa, trêu chọc:
- Còn nói không, đồ người ta chạm vào huynh đều mua hết còn gì.
Sa La nói xong mới để ý xung quanh, phát hiện ra nữ tử đó đa đi mất, buồn chán lên tiếng:
- Thật đáng tiếc a, khó lắm mới có một người làm cho hoàng huynh động tình liền biến mất.
Chọt chọt.
Đột nhiên Sa Toa cảm thấy có một ai đó đang dùng ngón tay chọt trên vai của mình, cậu liền quay lại, phát hiện ra nữ tử đó đứng ở đằng sau mình,
ánh mắt nàng nhìn hắn rồi lại nhìn đồ vật trên tay của hắn, sắc mặt
không có điểm cười nào, trầm lạnh hỏi:
- Theo dõi?
Phải,
nàng chính là người mà hắn vừa gặp liền động tình, thấy nàng chạm vào
món gì liền mua ngay món đó. May mắn là chưa đến gian hàng nào liền mua
cả gian hàng đó.
Sa Toa đối diện với nàng sắc mặt đỏ lên, nàng ta đưa tay sờ lên mặt cậu, ngọc thủ của nàng chạm vào môi hắn, thu tay về, khẽ liếm trên đầu ngón tay vừa mới chạm môi hắn xong, giọng nói nàng
trầm ổn như không có chuyện gì vang lên:
- Ngươi bị trúng mị dược rồi. Không nặng lắm, chưa đến mức mất hết bản tính, chờ vài phút nữa
thì tâm trí của ngươi sẽ mất hết. Ở đây ta có thuốc giải, nếu lần sau
còn có cảm giác nóng hay động tình một cách vô lí thì dùng.
Nói
rồi nữ tử kia đưa cho hắn một lọ sứ, bên trong chứa mười viên giải mị
dược đan. Nàng hướng về phía trước mà rời đi, Sa Toa cầm trong tay lọ
thuốc hỏi nữ tử kia:
- Tiểu thư, có thể cho ta biết tên của nàng không?
Nữ tử rời đi liền dừng bước, đôi mắt lục bích trầm ổn nhìn hắn, khẽ nói:
- Hàn Nguyệt Xuyên.
Âm vang của nàng không to không nhỏ đủ để cho bọn họ nghe thấy tên của
mình, nàng tiếp tục đi tiếp không dừng lại thêm một lần nào nữa. Để lại
phía sau hai người là Sa Toa và Sa La. Sa La ngón tay run run chỉ theo
hướng lưng của Hàn Nguyệt Xuyên, giọng nói có phần run rẩy:
- Nàng... nàng ta nói, nàng là Hàn Nguyệt Xuyên... Đó chẳng phải là tên của nữ nhân theo đuổi hoàng huynh sao? Tại sao?
Sa Toa cũng thất thần, rõ ràng khi xưa ở trong học viện nàng ta không hề
xinh đẹp khuynh nước khuynh thành như thế, chỉ là một nữ bình thường,
không lí nào lại trở thành mỹ nhân xin đẹp thế này.
Ngẫm lại,
quả thật Hàn Nguyệt Xuyên có mái tóc đen, nhưng đôi mắt là một màu vàng
lục chứ không phải là màu lục bích. Chỉ có hai đáp án trong đầu của Sa
Toa hiện tại, một là Hàn Nguyệt Xuyên dùng thuật dịch dung, hai là người vừa rồi chỉ có cùng tên chứ không phải nàng ta.
Sau khi uống
xong thuốc giải, Sa Toa lại nghĩ về chuyện. Hắn thầm nghĩ, bản thân hắn
là động tình hay là trúng mị dược như nàng nói?