- Ngươi gian lận!
Thất Vĩnh Linh Hồ đập bàn không ngừng nghỉ, miệng thì liên tục nói Hàn
Nguyệt Xuyên gian lận. Bảy cái đuôi của nàng ta dựng đứng lên trời, xù
lông tức giận. Mặt đỏ hồng không phục đập bàn.
Một bên Hàn Nguyệt Xuyên đưa ngón tay đặt lên môi nhưng vẫn không che được nụ cười gian xảo của nàng:
- Ta đã nói qua không được gian lận sao?
Những ma thú nghe được lời nói của nàng liền phẩn nộ quát:
- Con người gian xảo biến đi!
- Chúng ta không cần con người các ngươi chỉ đạo.
- Biến đi!
- Trò chơi này đã chứng minh bản chất của con người các ngươi rồi.
- Phải đó! Nói không chừng ngươi chỉ lợi dụng chúng ta rồi đâm chúng ta một nhát sau lưng.
Từng tiếng hô “biến đi biến đi” không ngừng của bọn ma thú, Hàn Nguyệt Xuyên để yên cho bọn chúng quát tháo lên thỏa mái. Nhưng không biết từ lúc
nào hay do kẻ nào khơi mào, một hòn đá ném vào nhóm người Hàn Nguyệt
Xuyên, mặc dù không trúng ai trong nhóm của nàng nhưng đã dẫn đến một
cuộc bạo động.
Từng đợt ném đá đến phía nàng, nhưng hòn đá đen
lần lượt tiến về phía nàng và những đứa trẻ, hơn ngàn viên viên đá được
ném lên trời, Hàn Nguyệt Xuyên có thể dùng thổ thuật để bảo vệ chính
nàng và những đứa trẻ, nhưng cứ để như thế này cũng không phải là cách
hay gì.
Rầm!
Nàng vung cao chân đạp mạnh xuống đất tạo ra
một trận trấn địa nhỏ rung động trong hang động, những thạch đá trên cao hơi lung lắc rơi xuống, những cột đá rơi đi những hướng khác không đến
được chỗ của Hàn Nguyệt Xuyên cùng bọn hài từ, hít một hơi sâu vào lòng
ngực, nàng quát lên một bài diễn thuyết:
- Các ngươi làm loạn đủ
chưa? Ta hỏi các ngươi, ở trong rừng U Linh khi một nhóm người quay
quanh một ma thú, tấn công, tiêu diệt, lấy máu, ma hạch, da, xương,
thịt,... của các ngươi, các ngươi cảm thấy đó là gì? Gian lận? Bọn chúng có để ý ư? Các ngươi đã thấy được con người nào chấp nhận cùng các
ngươi ngang cấp một đấu một chưa?
- Khi các ngươi kéo bầy đàn của mình đi đánh một con ma thú các ngươi đã bao giờ nghĩ đó là gian lận
chưa? Trong đầu của các ngươi cũng như con người bọn ta cả thôi, đều
nghĩ đó là lẽ phải, điều đúng đắng, không có gì là gian lận cả.
- Đây là bản chất của chiến tranh, chỉ cần diễn ra bất kỳ cuộc chiến nào
thì không kể đến thủ đoạn, chỉ cần kết quả là đủ rồi. Điều này đáng lí
các ngươi phải biết rõ hơn ai hết chứ? Và hơn hết, trong luật lệ ta
không hề nói là không được phép gian lận cơ mà?
Ma thú đang nổi
loạn chợt dừng lại, không khí xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, cũng
phải thôi, đây đều là dự đoán trong đầu của nàng, nói bọn chúng cảm thấy không có lí trong lời nói của nàng đi.
Nhìn lướt qua một lượt, Hàn Nguyệt Xuyên khàn giọng:
- Nếu đã quyết thì nghe ta nói đây, dạo gần đây có ngươi quá liều lĩnh tụ họp ma thú lại một chỗ khiến cho con người nghi ngờ hành động của các
ngươi. Vậy nên, trước nhất các ngươi phải chia ra hai đội, một đội vào
ban ngày hoạt động, chủ yếu là đi giết các đoàn dong binh nhỏ thám hiểm
trong rừng, đội thứ hai hoạt động về đêm, các ngươi không cần đi đánh
người mà đi do thám, đến sáng quay về báo cáo những động tĩnh của con
người ở Ngạo Thiên đế quốc cùng với những nhóm người ở trong rừng về
đêm, để đội hoạt động ban ngày đến đó tiêu diệt nhóm người kia.
Xích Diễm Hồng Sư đến trước mặt của Hàn Nguyệt Xuyên, hống lên một tiếng:
- Chúng ta vẫn chưa chấp nhận ngươi.
Câu nói vừa thốt ra, Hàn Nguyệt Xuyên nguấy nguấy lỗ tai coi thử mình có nghe làm không:
- Ngươi nói lại một lần nữa ta nghe.
Xích Diễm Hồng Sư cứ có cảm giác như đang bị khiêu khích, nhắc lại một lần
nữa, Hàn Nguyệt Xuyên vẫn tiếp tục kêu hắn nói lại lần nữa câu vừa rồi,
liên tục khiêu khích tính kiên nhẫn của hắn, đến một lúc hắn chịu không
nổi nữa quát ầm lên:
- Ngươi đang chơi đùa với ta có phải hay
không? Ta nói ở đây không ai chấp nhận ngươi nên ngươi đừng có làm ra vẻ ngươi là chỉ huy.
Rút ra cây trường côn kim loại đen từ sau
lưng, tất cả ma thú ở đây đều bất ngờ khi nàng lấy ra thanh trường côn
đó, không ai biết được nàng cất cây trường côn đó sau lưng, từ khi Hàn
Nguyệt Xuyên quay về cho đến hiện tại đều không hề nhận ra nếu như nàng
không rút nó ra khỏi người.
Bốp!
Đưa lên cây trường côn, Hàn Nguyệt Xuyên vung một cái ném cây trường côn về phía Xích Diễm Hồng Sư, khinh thường nói:
- Kẻ khác có quyền nói ta câu đó, nhưng người thì không. Đừng quên, chính ngươi là kẻ chấp nhận cho ta làm chỉ huy đầu tiên.
- Ngươi...
Lần đầu tiên hắn bị con ngươi khinh thường, lần đầu tiên hắn bị một con
người dùng trường côn ném vào mặt như một con chó, hắn là Hồng Sư cao
ngạo, li nào lại so sánh hắn giống chó không bằng. Cơn thịnh nộ nổi đùng đùng, trong khi đó, Hàn Nguyệt Xuyên chán nản nói ra một cái tên:
- Hạ Tiểu Ninh.
Hắc Giới bên tai của Hàn Nguyệt Xuyên lóe lên quang mang huyền ảo, một
con người xuất hiện trước mặt nàng thờ ơ với khung cảnh xung quanh, chỉ
tay vào Xích Diễm Hồng Sư, dùng ánh mắt chán ghét đến mức không thể nào
chán ghét hơn nhìn nó, có thể so sánh với con ruồi bên đường:
- Cái con nửa chó nửa mèo này là thế nào đây? Ngươi không giải quyết nổi? Cần ta?
Vẫy vẫy tay, Hàn Nguyệt Xuyên lạnh nhạt nói một câu:
- Không, ta muốn ngươi trấn áp cả đám ma thú này nghe theo ta. Lúc đầu là dùng cá cược để phân thắng bại, nhưng bại không phục nên ta dùng biện
pháp cưỡng ép, làm được không?
Hạ Tiểu Ninh quay lại, vẫy vẫy tay với nàng, khuôn mặt tươi cười như hoa, trái ngược hoàn toàn với sắc mặt của nàng, đáp lại:
- Không thể không thể, ta chỉ có thể trấn áp được một mình con hồ ly kia thôi, còn lại là không thể.
Một tay vẫy vẫy một tay còn lại thì chỉ về hướng của Thất Vĩ Linh Hồ, giọng điệu đùa cợt khiến ngươi nghe muốn đánh hắn một trận.
Quả thật,
Hạ Tiểu Ninh này mang đến cho nàng bất ngờ hết sức a, lúc đầu biết được
hắn ở cấp bậc Đại Địa, sau khi tìm hiểu mới biết ma thú đến cấp Tông sư
mới có thể hóa hình người thì nàng liền nghi ngờ cấp bậc hiện tại của Hạ Tiểu Ninh, giờ nói có thể áp chế được Thất Vĩ Linh Hồ, vậy chứng tỏ Hạ
Tiểu Ninh cấp bậc hiện tại cũng là trên Tông Sư trung kỳ.
Thất
Vĩ Linh Hồ nghe được lời nói kiêu ngạo của Hạ Tiểu Ninh liền muốn quát
lên, nhưng vì ở sau lưng của Hạ Tiểu Ninh nên nàng thấy được rất rõ, có
hơn mười cái vòng tròn ma pháp vô cùng hiện ra ngoài không gian, mỗi một cái đều có màu sắc khác nhau.
Trong mắt nàng nhìn thấy được Hạ
Tiểu Ninh chỉ là ma thú cấp bậc Đại Địa, nhưng thoáng nghĩ một hồi mới
phát hiện, ma thú cấp Đại Địa thì không thể hóa hình được, còn những
vòng trong ma pháp kia, ký tự trên đó nàng không hiểu rõ, mỗi cái lại có mỗi ký tự khác nhau, có vẻ như là được tổng hợp từ nhiều ma thuật khác
nhau qua các thời đại hoặc cũng có thể là ma pháp của không gian khác.
Trong tất cả những đạo ma pháp, Thất Vĩ Linh Hồ chỉ đọc được một ký tự trong
đó, và cái đó có nghĩa là phong ấn. Những đạo ma pháp này xuất hiện ra
bên ngoài thể hiện rõ hắn ta có thể phá giải được phong ấn đó, nếu khi
phá giải được phong ấn đó thì thế nào?
Kết quả nàng không muốn nghĩ đến.
- Thôi được rồi, áp chế nàng ta thì được gì, mà ta thấy ngươi thật rãnh
rỗi. Ta giúp nơi này cũng coi như xong đi. Quân đội chủ lực của đế quốc
Ngạo Thiên sẽ bị giảm mạnh trong vòng vài ngày tới, khoảng một tuần sau
là thời cơ chính mùi để các đi đến Ngạo Thiên đế quốc, bắt ép bọn họ
phải ký hiệp ước gì đó.
Hàn Nguyệt Xuyên ngẫm xong hết mọi thứ
trong đầu, nàng làm mọi thứ coi như công cóc hết cả rồi, kéo đám hài tử
rời đi, nàng để lại một câu:
- Rừng U Linh không phải là nơi duy nhất để ta tận dụng khả năng chém giết của bản thân. Chúng ta đi thôi.
Bước đi vài bước, Hàn Nguyệt Xuyên chợt rùng mình, có một cảm giác không tốt chút nào, quay lại quát:
- Tránh ra.
Cùng một lúc đó, Hạ Tiểu Ninh theo sau lời nói của nàng chưa tới một nhịp:
- Hàn Nguyệt Xuyên cẩn thận.
Một người xuất hiện ở sau lưng Hàn Nguyệt Xuyên, cánh tay của hắn bóp lấy
cổ nàng. Bị bóp cổ từ phía sau lưng, đây là lần thứ mấy nàng nhận được
nhỉ? Từ kiếp trước đến kiếp này, không biết đã bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Koong!
Phản ứng của Hàn Nguyệt Xuyên nhanh chóng đánh vào cằm của người đang bóp cổ nàng từ sau lưng. Âm thanh có chút quen tai, quay lại, nàng không nhớ
rõ mặt của người đó, nhưng âm thanh thì nàng không thể quên được.
Kẻ bị nàng đánh một cú vào cằm ôm lấy không phải là cái cằm mà là đầu, suy nghĩ lại một chút, hình như có gì đó sai sai, nàng góc độ tay của nàng
là đánh từ dưới lên thì phải đánh trúng cằm của hắn chứ nhỉ? Sao lại là
đầu được?
Quay lại nhìn Hạ Tiểu Ninh, vì hắn đứng bên cạnh nàng
nên có thể nhìn thấy hết thảy toàn bộ, ai ngờ vừa lướt nhìn qua hắn, thì con chó điên đó đã biến mất, xuất hiện bên cạnh nam nhân bị đánh ôm
đầu, hắn cười ha hả như một tên điên:
- Ha ha, ta thấy kẻ ngu
nhiều rồi, nhưng ngu như ngươi thì lần đầu tiên a. biết rõ có thứ nguy
hiểm mà còn cúi xuống nhìn thay vì tránh né, ngu hết sức mà, ha ha ha...
Vừa nói, Hạ Tiểu Ninh vừa đánh vào đầu tên nam nhân kia, Hàn Nguyệt Xuyên
cầm trên tay một cặp quải kim loại, thật sự muốn đưa lên đánh tên này
tiếp một lần nữa, để xem thử đầu của hắn làm bằng gì a.
- Lam Hỏa Kỳ Lân...
Thất Vĩ Linh Hồ vừa nói lên một câu, một ánh mắt nhìn nàng không thể nói lên được lời nào cả, người này là Lam Hỏa Kỳ Lân? Nói ra ai tin? Hắn giả
làm con người một cách hoàn hảo, không bất kỳ ai nhận ra nếu hắn không
tháo mặt nạ của mình ra.
- Ta muốn làm chỉ huy.
Lam Hỏa Kỳ Lân xoa xoa cái đầu của mình vài cái, nhìn Hàn Nguyệt Xuyên thở dài một hơi, lên tiếng:
- Được, nhưng ngươi phải đi theo ta đến một nơi, vào đó ngươi chỉ được
phép lấy một thứ, nếu ngươi thành công đi ra thì coi như ngươi đủ tư
cách làm chỉ huy của bọn ta, còn không...
Hắn người một chút, ngón trỏ chỉ về phía Hàn Nguyệt Xuyên, rút lại đưa ra ngón cái quẹt một đường ngay cổ:
- Ngươi chết.