Hàn Nguyệt Xuyên cười với Hiên Viên Từ, nàng lại lắc đầu:
- Muốn trở thành luyện dược sư không hề đơn giản, ta lại sợ bản thân
không có thiên phú về khoảng này, một phế vật thì chẳng thể làm được gì
cả, Hiên Viên lão bá cũng biết mà.
- Gọi Hiên Viên lão bá gì chứ? Gọi ta là Từ gia gia là được rồi.
Hiên Viên Từ cười khẽ, xoa nhẹ đầu nàng. Điều này càng khiến cho Hàn Nguyệt
Xuyên cảm thấy bản thân như không phải bản thân mình:
- Ân... Từ gia gia... người đối tốt với ta như vậy có phải là vì ta giống với “Thanh nhi” trong lời nói của người không?
Bàn tay đang xoa đầu của Hàn Nguyệt Xuyên đột nhiên ngừng lại. Quả thật,
nàng nói không sai, lão quan tâm đến nàng cũng chỉ vì nàng giống với“Thanh nhi” trong lòng lão nhân.
- Từ gia gia có thể kể cho Xuyên nhi nghe về Thanh nhi tỷ tỷ không?
Lão nhân nhìn nàng, gật đầu kể cho nàng nghe:
- Con kém Thanh nhi một tuổi. Thanh nhi tên đầy đủ là Hiên Viên Thanh
Thanh là một đứa trẻ hoạt bát, lạc quan, cũng là thiên tài trong giới
luyện dược sư, tám tuổi đã là dược sư nhất phẩm, trong thế gian có thể
nói là không có người thứ hai. Nhưng vào năm trước, Thanh nhi cưỡng chế
luyện đan dược nhị phẩm bị nổ đỉnh lô mà chết đi, đáng tiếc cho đứa cháu thương yêu này của ta.
Lời kể thật sự ngắn gọn về cô gái tên
Hiên Viên Thanh Thanh, cái chết của cô ta đúng là đáng buồn nhưng đó
cũng là cái chết ngu ngốc khi không biết lượng sức mình mà dừng lại.
- Thật đáng tiếc, năm nay Xuyên nhi chỉ mới mười tuổi phải không?
Cô gật đầu:
- Vâng.
Lão thở dài nói ra nguyên nhân:
- Nếu sớm hơn thì tốt rồi, Xuyên nhi có thể đăng ký vào trong Quỷ Âm tông cùng với hai đứa cháu kia của ta.
Hàn Nguyệt Xuyên hiểu ra, cười ha hả như không có chuyện gì:
- Có sao đâu a. Ba năm sau, Quỷ Âm tông mới tổ chức, lúc đó ta cũng vừa
mười ba tuổi, vừa chuẩn yêu cầu. Nhưng cháu không thể tu luyện...
- Ha ha, không sao, không sao, nếu là luyện dược sư do ta đề cử chắc chắn Xuyên nhi sẽ được giai nhập mà không cần tham gia tỉ thí.
Lão nhân ha hả cười gật gật đầu, đưa Hàn Nguyệt Xuyên đến luyện dược tràng.
Vừa đến nơi, mùi thuốc thoang thoảng khắp căn phòng, khắp cả đường đi. Mùi
đang dược thơm nồng thư giản gân cốt, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng lạ
thường.
Các dược đồ đan nghe lão sư giảng bài, lại có người bắt đầu việc luyện đan dược. Ai ai cũng chuyên tâm vào công việc của mình.
Ở Thiên Ty thời không, nghề nghiệp tôn quý nhất trong đó có Luyện dược
sư, Luyện khí sư, Thuần thú sư, Ma thuật sư và Khế ước sư. Nhưng Khế ước sư muốn trở thành thì trước nhất phải là Thuần thú sư, nhưng thuần thú
sư muốn thành khế ước sư lại phải trở thành ma thuật sư cảm nhận về ma
lực của ma thú rồi mới có thể kế ước, những người có được hai yếu tố
trên chưa chắc gì đã có thể trở thành Khế ước sư, vì khế ước thú không
chỉ giữ con người với con thú mà còn là liên kết tâm linh với nhau.
Liếc nhìn qua bên những dược liệu kia, Hàn Nguyệt Xuyên có thể biết hết tất
cả chúng là gì, dược tính, hiệu nghiệm, tác dụng, nên luyện loại đan
dược gì,... vì những thứ này đều đã được Tư Âm giải dạy qua một lần.
Hiên Viên Từ thấy Hàn Nguyệt Xuyên chăm chú nhìn vào đống dược liệu kia, cố tình hỏi:
- Muốn luyện thử một lò không?
- Nhưng ta không có đan lô.
- Không sao, ta có.
Vốn dĩ mình đâu có muốn luyện đan...
Mắc câu lão cáo già này mất rồi.
Rất nhanh, Hiên Viên Từ đã từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái đỉnh lô màu vàng có chạm khắc hình rồng bên trên, hai cáo tay nắm của lô
đỉnh cũng là hình dạng của hai con rồng đang uốn lượng.
- Xuyên nhi muốn luyện loại đan dược nào? Hay để ta hướng dẫn?
Dự định là tự luyện như chợt nghĩ lại:
- Gia gia hướng dẫn ta đi.
- Được được.
Ngay khi Hiên Viên Từ ở bên cạnh hướng dẫn thì những người khác đã nhao nhao chạy lại xem thế nào. Có khi lại được học hỏi thêm biết bao kiến thức
cũng không chừng. Bọn người đó nhìn Hàn Nguyệt Xuyên cùng Hiên Viên Từ
luyện đan mà cứ nghị luận to nhỏ.
Ồn ào chết đi được.
- Được rồi cho lửa dịu xuống, bỏ Lam Tinh Thảo vào... rồi kết đan.
Trong lòng của Hàn Nguyệt Xuyên bực bội muốn phát điên, lúc trước sư phụ từng có nói luyện đan không cần dùng quá nhiều sức. Nhưng tại sao? Tại sao
với lão già này thì tốn sức quá mức như thế này?
Mệt rồi, không luyện nữa...
Bùm!
Giữa chừng, đan đã ngưng hình đang ở giây phút quan trọng nhất nàng lại bỏ
cuộc, để đó nó muốn làm gì thì làm, lửa sao mặc kệ, chẳng quan tâm, mệt
rồi thì đi nghỉ. Đứng thẳng người dậy, Hàn Nguyệt Xuyên vươn người làm
vài động tác giản cơ cho đỡ mỏi, rồi một mạch bỏ đi.
Hiên Viên Từ ở một bên thấy vậy vội vàng chỉnh lại lô đan, nhìn Hàn Nguyệt Xuyên hỏi:
- Gần được rồi, sao Xuyên nhi lại?
- Không muốn luyện đan nữa, ta cảm thấy mệt mỏi lắm.
Cuối cùng, Hiên Viên Từ chỉ biết chấp nhận sự thật Hàn Nguyệt Xuyên không có thiên phú là một phế vật trời sinh, lão ảo não mở đỉnh lô ra, lấy viên
đan dược không thành hình hoàn chỉnh ra ngoài.
Ba viên, có đúng ba viên ở trong đỉnh lô.
Dù không thành hình trọn vẹn nhưng cũng thành hình một nửa, có chút khó
coi, nhưng cũng được tính là đan dược nhất phẩm hạ phẩm rồi. Mà lão nhớ
rõ, khi đan dược thành hình nàng lại bỏ dở, không luyện nữa cơ mà... Có
lẽ nào là thiên tài?
Lần đầu luyện được thành hình ngay lập tức
quả thật không phải người bình thường có thể làm ra được, lại còn bỏ dở
giữa chừng nhưng vẫn có thể khiến đan dược thành hình đây quả là một
chuyện khó tin.
- Từ gia gia, gia gia chuẩn bị cho ta một phòng đi, ta kiệt sức muốn chết rồi.
Lúc này Hiên Viên Từ mới để ý tới, luyện đan cần dùng đến một phần tinh
thần lực rất cao nên thường sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng trong cơ
thể dẫn đến mệt mỏi cùng kiệt sức, trường hợp của Hàn Nguyệt Xuyên cũng
chẳng có gì bất ngờ cả.
Lão gật đầu, kêu thị nữ đưa nàng về phòng, chuẩn bị chỗ ở tốt nhất cho nàng, không cho phép ai vào làm phiền nàng.
Lúc các nàng mang Hàn Nguyệt Xuyên về phòng thì cô đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi sau khi luyện xong đan dược.