Phế Vật Ta Thích Chơi Trò Biến Mất Các Ngươi Quản?

Chương 53: Chương 53: Ngọc Bội (1)




Hắc Giới lóe lên ánh sáng đen không hiện rõ rồi vụt tắt, năm hài tử xuất hiện trước mặt Hàn Nguyệt Xuyên, ngó nhìn xung quanh một chút lại hướng nàng hỏi:

- Lão đại, chúng ta hiện tại nên làm gì?

Nàng cười cười đáp một tiếng nhẹ nhàng:

- Ta rất hiền lành a, đã là hiền nhân thì phải ra dáng hiền nhân chứ! Chúng ta đi phát dược cho một số người đi. Ta sẽ đưa dược cho các đệ.

Nói rồi, nàng từ trong không gian giới chỉ lấy ra vài bình sứ trắng đưa cho năm hài tử, mỗi người hai bình. Năm đứa trẻ nhận bình sứ xong liền liếc nhìn nhau, nhỏ giọng thì thầm:

- Lúc trước lão đại nói thế nào?

Mặc Lâm đầu tiên lên tiếng.

- Có người gặp họa mới cười.

Tước Hạ đáp lời vô cùng nhỏ.

Cả năm đồng lòng gật đầu đồng ý với lời nói đó của Tước Hạ. Nhưng vừa rồi không chỉ cười mà giọng điệu còn rất nhẹ nhàng tựa bông nữa là.

- Cái này... đệ nghĩ không chỉ là có người gặp họa thông thường đâu, chắc là họa lớn đấy a.

Mạc Mặc thì thầm nói lên một tiếng. Tất cả đồng nhất gật đầu.

Hàn Nguyệt Xuyên ở một bên nghe hết từ đầu tới cuối đối thoại của đám tiểu tử nàng cũng mặc kệ đó, coi như mình chưa nghe một cái gì cả, chỉnh giọng lại thản nhiên nói:

- Một bài học ta muốn dạy cho các đệ trong lần giết người này chính là tùy cơ ứng biến, nói thẳng ra là đóng kịch. Đóng có thành hay không thì chính là diễn xuất của các đệ mà ra. Đôi lúc thứ giả tạo này sẽ cứu các đệ một mạng. Nhưng hãy nhớ một điều, diễn thì phải diễn cho trọn vai, nếu bị phát hiện, ta chỉ có thể nói, tùy cơ ứng biến mà thôi.

Năm hài tử nghe xong lại xúm thành một đám thì thầm:

- Lão đại thường lành lùng như băng đóng kịch liệu có ổn không đây?

Thanh Long nghi hoặc hỏi một câu.

Tư Lãnh là người đầu tiên lắc đầu:

- Không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu, lão đại còn nhiều điều mà chúng ta không biết lắm.

Mạc Mặc gật đầu:

- Cứ theo lão đại là được rồi a.

Cả năm người nhìn lên liền thấy Hàn Nguyệt Xuyên đứng ở trước mặt bọn họ, nàng mặt không biểu tình hỏi:

- Tán gẫu xong chưa? Xong rồi thì theo ta.

Nàng đi phía trước, năm hài tử đi theo sau. Vì không thể đến Ngạo Thiên đế quốc giết người, Hàn Nguyệt Xuyên chỉ có thể dẫn cả đám đến Lan Nha Nạp. Có hai lí do mà nàng chọn nơi này, một là do ở đây có một vài người mà nàng muốn dạy cho bọn họ một bài học, hai là nơi này gần, đông người lại hay loạn chiến vì là nơi tập trung nhiều tán tu cùng tội, đứng thứ mười ở Thiên Ty. (ở đây chỉ nói đến 5 đại lục mà ai cũng biết về Thiên Ty thôi, không tính 6 đại lục kia)

Đến một gốc đường, Hàn Nguyệt Xuyên lấy một số đan dược cùng dược liệu ở trong không gian giới chỉ, bày hàng ra bán.

Tước Hạ vừa nhìn qua những món đồ dưới đất liền nhỏ giọng kinh hô:

- Đây là... giả hình thuật, một huyền huyễn thuật. Làm sao lão đại có thể học được thứ này?

Nàng liếc nhìn Tước Hạ một cái, ngón tay chỏ đặt lên môi, nàng mặc một cái áo choàng đen, thì thầm nói với đám hài tử:

- Có thời gian tìm hiểu hết sách ma thuật trong Hắc Giới sẽ biết được, nhưng muốn đọc hết sách thì các đệ nên kèm theo sách giải ngữ thuật đi.

Từng người từng người đi qua, chẳng mấy ai ngó ngàng gì đến những món đồ bên đường của Hàn Nguyệt Xuyên, một nhóm người vừa đi qua, Hàn Nguyệt Xuyên nhìn lướt qua đám người bọn họ, nàng chợt mở miệng:

- Khách quan, ngài có muốn mua chút đan dược hay dược liệu không?

Nhóm người mặc hắc bào nhìn con người thần bí trước mặt mình, ở trong lớp áo choàng kia, tất cả bọn người đó đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cùng một câu hỏi duy nhất trong đầu: Người này ở đây từ lúc nào?

Nhìn biểu hiện ngạc nhiên của đám người đó, dù chỉ là thoáng qua, nhưng ngay lập tức đã rơi vào tầm nhìn của Mạc Mặc, cậu ở phía sau liếc nhìn qua Thanh Long, thì thầm một tiếng vào tai cậu gì đó.

Ngay lập tức, cả năm người đều biết được chuyện gì xảy ra ngay sau đó. Tước Hạ là đứa trẻ có kiến thức phong phú nhất trong năm đứa trẻ, vừa nghe được lời của Mạc Mặc nói liền biết ngay có chuyện gì xảy ra.

Nếu theo phán đoán của Tước Hạ thì Hàn Nguyệt Xuyên đang dùng ma thuật không gian, nàng dùng ma thuật không gian để bóp méo không gian xung quanh mình, che đi sự tồn tại của bản thân, để những người qua đường không ai thấy nàng và mua những món đồ được bày bán, chỉ khi nào gặp được con mồi thật sự mới giải ma thuật, dụ dỗ kẻ khác mua đồ của mình.

Nhưng điều bọn chúng không thể nào hiểu được là: Tại sao lão đại phải làm như vậy?

- Đan dược của ta có rất nhiều tác dụng đó a, có loại dùng để tăng lên tu vi, có loại dùng để cường thực lực trong vòng một khắc. Đặc biệt không có tác dụng phụ, hoặc rất nhẹ thôi a.

Một người trong nhóm cởi mũ trùm trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn phong nhã, một bên tóc buộc sợi dây đỏ, thắt tóc nhẹ, mái tóc ngắn đen, đôi mắt xanh sẫm không đáy khó dò.

- Làm sao ta biết được đan dược này có tác dụng như vậy hay không?

Nàng không chút lúng túng đáp:

- Thử thuốc liền biết. Ây, nhưng ta không cho thử thuốc miễn phí đâu a, nhưng là thử thuốc nên ta lấy nửa giá thôi.

Hắn nhìn xuống đóng dược bên dưới, lạnh nhạt nói:

- Một viên tăng lên tu vi.

Nàng lựa trong đóng thuốc lấy ra một hộp gỗ, mở ra trước mặt hắn, thành thạo diễn giải:

- Khách quan a, đây Thiên Phá Đan, chỉ cần là người có cấp bậc từ Đại Địa trở xuống, uống vào đảm bảo tăng lên một cấp, không có tác dụng phụ.

Hắn lấy đan dược ném về cho người phía sau, một hán tử uống viên thuốc này xong liền khoanh chân ngồi xuống, dưỡng thần tăng khí, huyền khí xung quanh dao động ầm ầm. Cơ thể của người đó sáng lên, tỏ ra khí thế mãnh liệt một hồi rồi chấm dứt.

Hàn Nguyệt Xuyên vui mừng đáp:

- Chúc mừng khách quan đã tấn cấp thành công.

Nam nhân nhìn đồng bạn đã tấn cấp hắn hướng nàng hỏi giá:

- Đan dược này bao nhiêu?

Nàng nở nụ cười hành nghề đáp:

- Giá của viên đan dược này là 100 vạn kim tệ, viên vừa rồi ta chịu thiệt thòi lấy nửa giá còn 50 vạn kim tệ.

Hắn từ trong túi lấy ra một sấp ngân phiếu đưa cho nàng:

- Ta lấy mười viên.

Nhận lấy ngân phiếu, Hàn Nguyệt Xuyên đồng dạng đưa thuốc cho hắn, giao dịch thành công. Nàng vờ nhìn trời rồi hối hả thu dọn đồ đạt rời đi, đám người kia thấy vậy liền nghi hoặc hỏi một câu:

- Ở đây không quan binh, cũng chưa đến buổi trưa, ngươi hối hả thu dọn làm gì?

Hàn Nguyệt Xuyên dở giọng bất đắc dĩ nói:

- Khách quan, ngài không biết ta đây ngồi ở đây từ canh ba đến giờ rồi a, sư phụ ta có dặn dò trước giờ thìn phải quay về sơn môn, không được chậm trễ.

Thu dọn mọi thứ vào không gian giới chỉ nàng ngước lên nhìn thấy những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn nàng, cũng phải thôi, không gian giới chỉ đâu phải đồ chơi muốn nhặt ở đâu cũng có chứ.

Túi càn khôn, hay là không gian giới chỉ đều như nhau hết cả, khi xuất hiện đều uy trấn các phòng đấu giá tranh mua. Thường thì ở trong hoàng thất người có được không gian giới chỉ cũng chỉ có một mình hoàng thượng, các đại gia tộc có được cũng chỉ từ một đến hai cái, thường bị người đứng đầu gia tộc nắm giữ.

Mà giờ đây, bọn họ lại thấy một kẻ bán dược dạo có không gian giới chỉ trên tay, cả nhóm thầm nuốt một ngụm nước bọt thèm khát.

Để ý những biểu hiện này trên mặt của bọn họ, Hàn Nguyệt Xuyên cười cười, đưa tay trước mặt bọn họ, dò hỏi:

- Muốn?

Bất giác đám người kia bật tỉnh, mọi ánh mắt đều hướng lên người nam nhân tóc đen ngắn kia. Hắn đánh ánh mắt đi hướng khác, quay người bỏ đi như muốn nỏi: Các ngươi làm gì thì làm không liên quan đến ta.

Trên tay của mỗi người hiện tại đều có một viên đan dược Thiên Phá đan, nàng biết rõ hắn mua là muốn để cho đồng bọn của mình mạnh hơn hiện tại. Tất cả đều nhận được, vậy chứng tỏ bọn họ chưa ai đạt đến cấp Đại Địa cả.

- Muốn cướp ba cái không gian giới này của ta, trừ khi các ngươi đều đạt đến Đại Địa cấp bậc, còn không thì mơ mộng hảo huyền đi.

Nàng cười khanh khách rồi bỏ đi vào trong rừng sâu, năm hài tử đi theo phía sau nàng.

Mặc Lâm nhìn về phía sau, bọn người kia bám theo Hàn Nguyệt Xuyên nhưng có vẻ như đám người đó không nhìn thấy năm người bọn họ, mà chỉ nhìn thấy Hàn Nguyệt Xuyên.

Đáp xuống một nơi, Hàn Nguyệt Xuyên dừng chân bên bờ suối, uống nước nghỉ ngơi, nàng nói giờ thìn, nhưng giờ thìn thì vẫn chưa qua, cứ thong dong bức chết đám người kia. Đám người kia vừa thấy nàng dừng chân nghỉ ngơi, bọn chúng liền nhân cơ hội đột phá.

Nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào không khí dao động xung quanh mà biết được đám người kia tấn chức cấp bậc bao nhiêu. Mở mắt ra, Hàn Nguyệt Xuyên có cảm giác rất lạ, nàng đã biết được cấp bậc của đám người kia.

Nhưng nàng thấy có gì đó lạ lắm, đến bây giờ nàng mới để ý đến, tại sao nàng có thể biết rõ chính xác một người nào đó ở cấp bậc nào đó cơ chứ? Dần dần nàng không còn có cảm giác phân vân, không chắc chắn nhưng dần nàng liền khẳng định những phán đoán của nàng về tu vi của một người là hoàn toàn chính xác.

Điển hình như những người kia, trong đó nàng biết được một người ở cấp 8, hai người ở cấp 9, một người ở cấp Thiên Không sơ giai và một Thiên Không trung giai.

Bình thường tu vi của người khác cao hơn thì ta không thể biết được họ chính xác ở cấp bậc nào, vậy mà Hàn Nguyệt Xuyên lại có thể chắc chắn được người cao giai hơn mình ở một cấp bậc nhất định một cách chính xác 100%, đây không phải là do năng lực bản thân,, bất kỳ ai cũng sẽ không thể phá vỡ được quy luật không thể nhìn thấu tu vi cấp cao hơn mình.

Từ trong lòng ngực nàng lấy ra miếng ngọc bội, lúc này một loạt suy nghĩ xẹt qua đầu nàng:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.