- Sao muội lại đối với hắn như vậy? Chẳng lẽ muội còn có tình cảm với hắn?
Hàn Nguyệt Xuyên thoáng do dự một chút lại đối với Mặc Phong nở một nụ cười không rõ đáp:
- Chắc vậy a.
Nói rồi không hiểu tại sao Hàn Nguyệt Xuyên lại quay lưng bỏ đi, nàng đi
rất thong dong, rất bình tĩnh. Ta còn yêu hắn sao? Một câu hỏi hiện lên
trong đầu nàng, rốt cuộc hiện tại nàng là đang nghĩ cái gì?
Đâu
ai biết được, bên trong nàng là một đóng hỗn độn như thế nào. Ngay hiện
tại, nàng vẫn đang là chính nàng, Hàn Nguyệt Xuyên, nếu quá mức ép buộc, nàng sẽ biến mất và mãi mãi cũng sẽ không còn là Hàn Nguyệt Xuyên.
- Ta muốn được sống.
Ngay lúc nàng đi được một quãng đường dài ở trong rừng, Hạ Tiểu Ninh thức
dậy từ trong lớp lòng ngực nàng nhảy ra, tức giận mắng:
- Hỗn đản, ngươi dám bỏ ta vào thú giới, ngay cả chủ nhân của ta còn chưa làm thế với ta bao giờ!
Nhìn Hạ Tiểu Ninh nàng cười hắc hắc, châm chọc:
- Tỉnh rồi à, tiểu bạch sói?
- Ai là tiểu bạch sói chứ! Hừ! Ta chính xác là đã tỉnh từ lâu rồi. Chủ nhân đã nói sai về ngươi quá nhiều đi.
Hạ Tiểu Ninh nói một lúc lại hơi hạ thanh giọng tức giận xuống, hướng nàng một ánh mắt nghi hoặc không có lời giải thích. Hàn Nguyệt Xuyên lại ngơ ra, sư phụ đã nói gì về nàng?
- Sư phụ nói gì với ngươi?
Liếc nàng một cái, Hạ Tiểu Ninh quay lưng về phía nàng, hóa hình người,
không quản nàng hỏi gì, cũng chẳng thèm trả lời một mực bỏ đi không nói
một tiếng nào cả.
- Về thôi.
. . .
- Đứa nhỏ đó sao rồi?
Hàn Lâm Kiệt đến trước cửa nhà củi hướng hai tên thị vệ hỏi, bọn họ cả đêm
không ngủ nhưng đôi mắt vẫn tinh tường không đổi chút sắc đen nào cả,
cho thấy bọn họ cấp bậc tu vi cũng khá cao. Tu vi càng cao thời gian đói và buồn ngủ cũng giảm đi rất nhiều, có người có thể nhiều ngày không
ăn, không ngủ vẫn xung sức như thường.
- Bẩm gia chủ, chúng tôi canh chừng nơi này cả ngày hôm qua, không có rời đi nửa bước.
Hắn gật đầu, vẫy tay gọi người hầu tới, nghiêm giọng nói:
- Mở cửa đi.
Thị nữ bên cạnh rất nhanh chóng mở khóa nhà củi cho Hàn Lâm Kiệt đi vào
trong, vừa mở cửa sắc mặt nàng biến đổi thành một màu trắng, thân hình
khẽ run nhẹ lui về sau:
- Gia... gia chủ...tiểu thư... nàng không có ở trong...
Sắc mặt của vị Hàn gia chủ này chẳng còn nghiêm minh như thường ngày nữa mà đã trở thành một mảng màu đen u ám mất rồi. Hắn tức giận, giọng nói ầm
ầm vang lên trong cả một phân khu Hàn gia:
- Mau đi tìm con nhóc đó cho ta, không tìm được thì đừng có làm việc ở đây nữa!
Hai tên thị vệ vốn đứng nghiêm chỉnh thể cũng run chân bỏ chạy mất tiêu.
Khắp cả Hàn gia ngày hôm đó, đều là một dạng gà chó không yên, tất cả
mọi người đều chạy tìm kiếm Hàn tiểu thư.
Một bên khác, Hàn Đông
Nhi ở trong lòng của một lão nhân, được lão cưng chiều nhưng trứng vàng
trong lòng của lão, nàng nhõng nhẽo với lão nhân gia kia:
- Gia
gia, ngươi phải sử phạt thật nặng cái Hàn Nguyệt Xuyên kia, nàng ta vốn
không xem Đông Nhi vào mắt, một mực đối đầu với Đông Nhi, Đông Nhi rất
sợ a.
Lão gia tử, vỗ vỗ bờ vai của nàng, cười hiền hậu với nàng:
- Không sao, không sao. Có ta ở đây, ai cũng không bắt nạt được Đông Nhi của ta cả a.
. . .
Trong một tiểu viện nhỏ ở sân sau của Hàn gia, một cái tiểu viện nhỏ đến mức
không thể nhỏ hơn, Hàn Nguyệt Xuyên ở trên giường, thì thầm một giọng
rất nhỏ, như chỉ nói cho một mình nàng nghe:
- Điều ta đang làm là đúng?
Nhắm nghiền đôi mắt, Hàn Nguyệt Xuyên bức vào một thế giới trống trãi, một
con người ngoài ba mươi với mái tóc đen dài và đôi mắt màu đỏ biến dị,
da của người này rất trắng những khắp nơi trên người lại xuất hiện những vết nứt đỏ tươi kinh dị.
- Đáng lí ngươi phải rất vừa lòng mới đúng chứ? Vậy, lí do gì khiến ngươi vào đây?
Hàn Nguyệt Xuyên thân hình nhỏ bé đi đến bên cạnh con người đó, ngồi bên
cạnh nàng ta, đối mắt của nàng (HNX) hướng về nơi mà nàng ta đang nhìn,
trước mặt hai người là thiên hà, những ngôi sao trôi nổi trong khung sắc huyền ảo.
- Việc ta đang làm là đúng hay là sai? Ta gặp sư phụ,
ta gặp người của Cốc Lai bang, gặp lại người đính hôn, gặp lại gia tộc,
gặp cả người ta yêu... mọi thứ đang diễn ra đúng chứ? Ngươi là người dạy ta đánh nhau thì phải tuyệt tình, ta làm không được. Gặp người không
nên quá dễ tin, không nên kết nghĩa quá nhanh, ta làm không được. Trước
mặt mọi người thiên hạ không nên để lộ thực lực, nhưng vì không muốn khi nhục ta đã phải để lộ, nói thẳng ra là cũng không làm được.
-
Trước mặt người nhà phải luôn biết khiêm nhường kiềm nén... ta vẫn...
không làm được, bất cứ điều gì ngươi dạy ta, ta đều không làm được. Vậy
ta đúng hay sai?
Con người kia khẽ nhìn Hàn Nguyệt Xuyên, cánh
tay trắng ngọc đầy vết rạn nứt đỏ huyết đưa lên, chỉ thẳng vào lòng ngực của Hàn Nguyệt Xuyên, âm thanh trầm ổn ngân lên:
- Có những lúc ngươi nên nghe theo chính bản thân mình mắc bảo, nhưng có những lúc không nên dại dột nghe theo.
Một câu trả lời không rõ, nàng ta hạ cánh tay xuống, quay về lại vị trí cũ như bản thân mình chưa hề duy chuyển.
Hàn Nguyệt Xuyên thân hình trước con người này thật nhỏ bé, đây là điều
nàng cảm nhận được khi mỗi lần đối diện với con người này, lạnh nhưng
không rét, uy nhưng không nghiêm, con người này tại sao có thể là nàng?
Làm sao có thể cùng với nàng là một cái Hàn Nguyệt Xuyên?
- Tại sao?
Hàn Nguyệt Xuyên ấp úng hỏi một câu, ánh mắt con người đó nhìn nàng, vô
thần nhưng nàng hiểu được, ý nghĩ của nó như muốn hỏi: Tại sao vì cái
gì?
- Sao ngươi không phạt ta, không trách ta vì đã không nghe theo lời dạy bảo của ngươi?
- Sao ta lại trách ngươi, đây là cơ thể của ngươi. Với lại, ngươi cũng
không thể sống được lâu, nên muốn làm gì trước khi chết thì hãy làm mọi
thứ mà ngươi cho là thỏa mái nhất đi. Để rồi không phải hối hận gì cả.
Đôi mắt to tròn của Hàn Nguyệt Xuyên nhìn con người lạnh lẽo như băng này
khẽ gật đầu, chính bản thân nàng cũng biết rõ điều này, nàng sắp chết
rồi. Một con người cần có ba hồn bảy phách để mà sống, nếu như không có
thì sẽ trở thành người điên hoặc sẽ bị hồn siêu phách tán trong không
gian trong một khoảng thời gian ngắn. Và nàng là điều thứ hai.
Lúc trước vì bảo vệ cho tên khốn Sa Toa kia nên hồn đã lìa xác, trong hư vô nàng tìm được một linh hồn trùng khích với mình nên muốn đưa con người
này đến thể xác của bản thân, để hoàn thành những tâm nguyện còn lại của mình. Tìm được cha mẹ ruột. Nhưng lại không ngờ, hồn của nàng bị giữ
một cái, phách thì còn bốn cái, may mắn thay nàng không trở thành kẻ
điên nhờ có Hàn Nguyệt Xuyên từ thế giới khác chống đỡ.
Hàn
Nguyệt Xuyên đến từ thế giới khác kia dạy cho nàng rất nhiều thứ để bắt
đầu lại một cuộc sống mới, không nói lấp, không nhút nhát, rụt rè. Trong thâm tâm, nàng coi con người đến từ thế giới khác này như một vị vi sư
của mình, dạy cho bản thân thật nhiều thứ mà chẳng đòi hỏi thể xác này
của nàng, chỉ muốn chính nàng sống thật tốt trước khi chết.
Mới
đầu, hai Hàn Nguyệt Xuyên trao đổi với nhau, Hàn Nguyệt Xuyên từ thế
giới khác ở bên ngoài một ngày tìm hiểu cơ thể, sau khi tìm hiểu xong
lại chìm vào Thức Hải, đánh thức linh hồn còn sót lại của Hàn Nguyệt
Xuyên ở thế giới này. Sau đó, bản thân Hàn Nguyệt Xuyên từ thế giới khác vẫn luôn một mực ở Thức Hải này không đi ra bên ngoài.
Nhiều
nhất khi Hàn Nguyệt Xuyên ngủ sẽ đi vào Thức Hải nói chuyện một ngày qua cho nàng, có khi lại hỏi một số vấn đề về đời sống từng trải của nàng
ta. Mọi hình ảnh hoạt động thường ngày Hàn Nguyệt Xuyên không cần nói
nàng cũng biết, vì trong Thức Hải này có thể nhìn ra thế giới bên ngoài
nhờ vào đôi mắt của chủ thể chiếu lại bên trong.
- Ta... cảm ơn,
nếu một tháng sau ta biến mất, xin hãy thay ta tìm cha mẹ của ta, nếu ta có huynh đệ tỷ muội, xin hãy bảo vệ họ. Nguyệt Xuyên tỷ, ngươi cũng hãy ra ngoài nhiều hơn đi, làm quen với cơ thể này trước đi. Nhưng, xin hãy để ta tự tung tự tác, ta muốn bản thân trước khi biến mất được một lần
náo động thiên hạ.