- Hàn Nguyệt Xuyên, bị tiêm nhiều loại thuốc như thế mà cô vẫn chịu được tôi phải nói là rất nể phục cô đấy!
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo gọng kính đen nhìn cô cười mỉa
mai. Một người phụ nữ trong quân đội đặc chủng, giờ đây chỉ là một con
chuột bạch để thí nghiệm.
- Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng.
Nói rồi ông ta tiêm một loại dung dịch đỏ như máu vào người Hàn Nguyệt
Xuyên. Cô chẳng phản kháng gì, bởi vì giờ đây, cô chẳng còn sức để phản
kháng nữa rồi.
- Aaaaaa...
Tiếng hét của cô thất thanh
vang vọng khắp cả căn phòng, đau đớn không thể tả khi thứ thuốc kia vừa
được tiêm vào người của cô. Mọi tê bào trong cơ thể cô đều như muốn bị
nổ tung ra. Đối diện với con người kia, Hàn Nguyệt Xuyên trợn trừng mắt
nhìn ông ta.
Ông ta lại cười quái dị, nhìn đôi mắt đen hóa thành đỏ ngầu như quỷ của cô cười điên loạn:
- Ha ha, thành công, ta đã thành công rồi.
Bùm!
Nói dứt lời đầu ông ta liền nổ tung, kế bên, Hàn Nguyệt Xuyên đưa tay lên
không trung làm ra một động tay như đang siết chặt một thứ gì đó, và thế là ông ta nổ tung cái đầu.
- Ư...
Cô lại ôm đầu chịu đựng không được ngã gục xuống, miệng phun ra từng ngụm máu tươi. Đau đớn giày vò thể xác lẫn linh hồn của cô.
- Nếu cho ta sống lại một lần nữa, ta sẽ không sống ở thế giới này. Bạn bè, đồng đội, người yêu,... tất cả đều là dối trá!
Đây là những lời cuối cùng cô nói ra được sau những cơn đau đớn giày vò thể xác. Khắp cả người cô hiện ra những đường nứt, máu tươi tuôn ra từ
những đường nứt vỡ trên da đó.
Hàn Nguyệt Xuyên chết lặng đi, có
một cảm giác như đang lơ lửng trên không trung, trước mặt cô là một mảnh đen tối, không có phương hướng, không có vật gì cả, chỉ là một mảnh đen không rõ.
. . .
- Giúp tôi sống phần đời còn lại... Cảm ơn...
Đột nhiên một âm thanh đôi lúc ngắt quang nửa lời, cô không thể nhe rõ ràng được cả câu chỉ nghe được vài từ đơn giản thế thôi.
- Này, ngươi là ai?
Hàn Nguyệt Xuyên không rõ ai người phát ra âm thanh vừa rồi, trong vô thức cô đưa tay về phía trước muốn níu kéo thứ gì đó.
- Hàn Nguyệt Xuyên.
Lời nói cuối cùng của người đó khiến cho cô bất ngờ, “Hàn Nguyệt Xuyên” đó chẳng phải là tên của cô đó hay sao?
Một thứ ánh sáng trắng bao trùm cả người của Hàn Nguyệt Xuyên, đẩy cô về phía trước.
Mở mắt ra.
Trước mặt cô là một khung cảnh xa lạ, rèm cửa, đèn phòng, bàn ghế, tấm gương, tủ đồ,... Ngồi bật dậy. Một trận đau nhức ngay lập tức truyền vào đầu
của Hàn Nguyệt Xuyên, lại đến đau nhức toàn thân.
- Đây là? Tây đại lục? Thiên Ty?
Từ trong ký ức xông ra một tràng thông tin.
Thiên Ty thời không. Tây đại lục trường học Tạp Ma ở Tạp Ma rừng rậm cách
biệt với thế giới, trường học dành cho đấu sư, Hàn Nguyệt Xuyên mười
tuổi là người của Hàn gia ở Ngạo Thiên đế quốc, là học sinh của trường
học Tạp Ma, ba năm không thăng cấp, chuẩn bị đuổi học.
Ba năm ở một chỗ cấp 2 không thể tăng tiến thực lực, thuộc dạng phế vật trong đồng ngũ cùng lứa.
Trong một buổi tiệc do hoàng tử ở Ma Hạc đế quốc tổ chức thì bị thích khách
ám sát, Hàn Nguyệt Xuyên dùng thân mình che lại cho hoàng tử, người nàng luôn yêu thương, để rồi bản thân bị chết, còn hắn thì bình yên vô sự.
Hoàng tử Sa Toa là một kẻ kiêu ngại, sau vụ việc đó tất cả mọi người đều thắt mắc hắn sẽ đối sử với nàng ra sao.
Hiện tại nàng cũng đang thắc mắc. Nhưng vấn đề không quan trọng ở chỗ đó,
vấn đề quan trọng là tại sao cơ thể này đã ba năm mà không tấn chức.
- Kiểm tra cơ thể một chút...
Hàn Nguyệt Xuyên bắt đầu ngồi tĩnh tu, cảm nhận trong cơ thể của mình. Hấp
thu huyền khí xung quanh, nàng cảm thấy bản thân vẫn có thể hấp thu được như bình thường, nhưng lại không hề có dấu hiệu tăng trưởng.
Sâu bên trong như có vật gì đó hút hết toàn bộ huyền khí mà Hàn Nguyệt
Xuyên thu vào như cái động không đáy hay đúng hơn nó giống như một cái
hố đen vũ trụ hút hết mọi vật vào trong nó.
- Không phải, cái này không phải là một cái hố là một loại thể chất đặc biệt...
Hàn Nguyệt Xuyên như biết được điều gì đó bất thốt lên. Ngẫm lại một chút:
- Nó phát ra từ lồng ngực của mình?
Nhìn vào lồng ngực, Hàn Nguyệt Xuyên lấy từ trong lồng mình ra một sợi dây
còn có một cái vòng ngọc trạm rồng phượng trông khá bắt mắt lại mang
tính cổ xưa.
Bỏ miếng ngọc đó ra, Hàn Nguyệt Xuyên phát hiện bản
thân mình không còn ở cấp 2 sơ cấp nữa mà đã tấn chức lên đến cấp 6
trung cấp. Cái này là thế nào? Mười tuổi đã là cấp 6 trung cấp? Thiên
tài hay là yêu nghiệt đây?
Hóa ra ngay từ đầu cơ thể này vốn
không phải là phế vật mà là thiên tài. Là thiên tài đấy! Có biết người
đang giữ danh hiệu thiên tài trong đám trẻ này là ai không? Là hoàng tử
Sa Toa đấy! Thiên tài mười một tuổi cấp 6 trung cấp, nàng nhỏ hơn hắn
chỉ một tuổi như lại đồng cấp với hắn.
- Ngay cả đá kiểm nghiệm cũng không thể phát hiện ra cấp bậc thật sự của mình... cái vòng này rốt cuộc là nó có lai lịch gì?
Thứ này nhìn rất đẹp mắt nhưng lại phải luôn dấu diếm nó đi thật sự là rất
lãng phí, nhưng đâu thể cóc cách nào khác, nếu không có năng lực giữ đồ
vật thì không thể đem chúng ra khoe mẽ được.
Thế giới này vốn là cường giả vi tôn mà.