Khi mọi người đang bàn luận về chuyện sắp xếp buổi lễ nhận chức thì bên ngoài có tỳ nữ đi vào cúi đầu cung kính với cô
“thưa đại sư bên ngoài có một vị tự xưng Chu Tước đế vương muốn cầu kiến đại sư”
Hàn Hy Thần nhìn cô rất là ngạc nhiên, hắn không ngờ cô còn quen biết cả Chu Tước đế vương, cô nhún vai bất đắc dĩ, cô rất muốn nói không quen hắn được không
Cô phất tay định cho tỳ nữ đi nói với người nọ cô không gặp thì hắn đã bước vào cổng rồi
Cô rất là không vui định đuổi người thì lại thấy được một nam tử rất đẹp đứng ở kia, cô tuy không ham nam sắc nhưng cô yêu cái đẹp, cho nên cứ nhìn hắn mắt sáng như sao lấp lánh
Chu Tước đế vương thân mặc huỳnh bào thêu một con Chu Tước đỏ như lửa đang vương cánh sắp bay, dung mạo anh tuấn góc cạnh gõ gàng, dáng vóc cao gầy nhưng không ốm yếu, thật đẹp nha
Hàn Hy Thần thấy cô mắt sáng rỡ mà nhìn Chu Tước đế vương cho nên rất là không vui bĩu bĩu môi, còn lầm bầm nhỏ nhỏ
“thật là, nàng lại nổi thú tính rồi”
Cô sặc trà, quay sang nhìn Hàn Hy Thần chằm chằm, mắt nheo lại nguy hiểm
“huynh nói gì, nói lại”
“không, không hề, ta có dám nói gì đâu”
Hàn Hy Thần liên tục xua tay, rất là ủy khuất một lần nữa mặc niệm trong lòng
“xuất giá tòng phụ, xuất giá tòng phụ, phu nhân làm gì không được hỏi, không được quản, càng không được ghen tị”
Đại trưởng lão, nhị trưởng lão và thập trưởng lão cùng nhau đổ mồ hôi lạnh, đồng loạt nhìn nhau, trong mắt đối phương điều có một câu
- ta không quen biết người kia
Cô không quản Hàn Hy Thần nữa mà là chống cằm, tà tứ nhẹ hỏi
“Chu Tước đế vương tự ý xông vào dịch trạm của ta là có ý gì”
Chu Tước đế vương ở trước mặt mọi người quỳ hai gối xuống trước cô, đầu cúi thật thấp rất là thành khẩn mà nói
“Chu Tước đế vương, Chu Thiên Kỳ tại đây cầu xin Thiên Thủy đại sư cứu giúp phụ mẫu đang lâm trọng bệnh, ta xin nguyện dùng mạng mình đánh đổi”
Cô hứng thú cười cười, đi xuống chỗ Chu Thiên Kỳ đỡ hắn đứng dậy
“ngài đứng lên đi, ta không nói sẽ cứu phụ mẫu ngài, cho nên ngài không cần quỳ đâu”
Chu Thiên Kỳ rất là lo lắng trả lời cô
“đại sư, nếu như người chê mạng ta chưa đủ để trả phí chữa bệnh vậy ta dùng cả Chu Tước đế quốc để trả phí cho người, mong người bằng lòng mà cứu phụ mẫu ta”
Cô nghe Chu Thiên Kỳ cứ khăng khăng muốn cô chữa trị cho phụ mẫu dù đổi cả tính mạng và giang sơn vẫn không hối tiếc thì đã động lòng thương
Kiếp trước ba mẹ cô đã qua đời khi cô vừa sinh ra nên cô rất muốn có tình thương gia đình, cho nên hôm nay thấy Chu Thiên Kỳ thương yêu phụ mẫu hắn như thế nên cô đã quyết định cứu họ, nhưng mà Chu Thiên Kỳ này thú vị như thế cô phải đùa giỡn với hắn chút đã
“Chu Thiên Kỳ, ta không cần Chu Tước đế quốc vì thế lực ta không thiếu, ta càng không cần mạng ngài vì ta không hứng thú, thứ ta cần sợ ngài không cho được rồi”Vừa nói cô vừa lắc đầu ra vẻ như rất là tiếc nuối vì cô cũng muốn chữa trị cho phụ mẫu hắn nhưng thù lao lại không làm cô hài lòng
Chu Thiên Kỳ lập tức vui mừng gấp gáp hỏi cô
“đại sư, vậy ngài cần thứ gì, cho dù muốn ta có lên núi đao xuống biển lửa ta vẫn làm”
Nghĩ nghĩ rồi cô nói một câu như sét đánh làm cho những người có mặt trong đại sảnh chết lặng
“ta cần ấm giường, ngươi cho được không”
“ầm” sét đánh ngang tai
Chu Thiên Kỳ chết lặng nhìn cô, nắm tay siết chặt qua một lúc hắn gật đầu thật mạnh
“ta nguyện ý”
“ha ha, được, ngày mai lên đường đến Chu Tước đế quốc”
Nếu như có Tiêu Ảnh nơi đây hắn sẽ rất khinh thường mà nghĩ thầm
- nàng đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chỉ có một chiêu cứ đem ra sử dụng mãi
Nhưng tiếc là Tiêu Ảnh không có ở đây cho nên những người có mặt nơi đây chỉ biết trân trân nhìn cô
Hàn Hy Thần rất ấm ức muốn khuyên cô nhưng lại không dám, hắn chỉ dám cắn môi nhè nhẹ oai oán nhìn nhìn cô
Cô cảm nhận được ánh mắt đó thật giống ánh mắt của oán phụ khi nhìn phu quân của mình khi lầm lỗi, cô kiếm cớ cần tịnh dưỡng nhanh chân bỏ qua rất nhiều người mà trở về phòng mình
Về tới phòng cô không ngừng thở dốc vuốt vuốt ngực
“thật kinh sợ, sau này ta nên cách xa Hàn Hy Thần một chút rồi”