Cô đưa tay nhận lấy bình hoa mà mi mắt rưng rưng, tay không ngừng sờ vào bình hoa đất kia, chuyện bình hoa này lúc ấy chỉ có hai người cô và phụ thân biết được, vậy thì ông ấy đúng thật là phụ thân rồi sao, nhưng gương mặt kia..
Tuy trong lòng thắc mắc nhưng cô vẫn không hỏi, vì đây là bên ngoài, nếu như họ cứ đứng đây mãi thì chắc chắn sẽ bị người dân tò mò mà vây lại cho xem.
Cười nhẹ nhàng nói với Lạc Thiên Nghịch
“phụ thân, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không, chứ cứ đứng đây mãi cũng không hay”
“được được, nữ nhi của ta nói chí phải, nào nào chúng ta mau vào trong, còn vị này nữa cùng nhau vào luôn đi”
“dạ, bá phụ”
Nói với cô và Hàn Hy Thần xong quay sang nhìn Lạc Hàn ra lệnh.
“Lạc Hàn mau vào trong cho người chuẩn bị trà cùng đồ ăn ngon cho con gái cưng của ta và bạn của nàng”
*Trong phủ đệ, chính sảnh
Lạc Vu Tuyết cứ nhìn mãi chăm chăm vào gương mặt của Lạc Thiên Nghịch, ánh mắt có một thứ ánh sáng tìm tòi và nghiên cứu.
Qua một lúc Lạc Thiên Nghịch tự dưng bật cười, ôn nhu yêu thương mà hỏi cô
“tiểu Tuyết, có cần nhìn vi phụ như vậy không, con có điều gì thắc mắc cứ hỏi vi phụ đi, ta sẽ giải đáp tất cả cho con”
Cô gật gật đầu, rất thành thật mà hỏi Lạc Thiên Nghịch.
“phụ thân, mặt của người đã từng bị thương hay sao mà cần phải đeo một lớp mặt nạ da người vậy”
Lạc Thiên Nghịch gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nữ nhi của ông thật giỏi, chuyện ông đeo mặt nạ chỉ có những thuộc hạ thân tín là biết được, còn lại cho dù là người trong nhà kề cận sớm tối cũng sẽ không biết vậy mà con bé chỉ quan sát một lát mà đã nhìn ra rồi, đúng là luyện đan sư thần cấp có khác mà, giỏi thật, càng nghĩ đến cô ông càng hài lòng.
Cười tươi với cô rồi đưa tay gỡ bỏ lớp mặt nạ kia đi, cô vẫn nhìn chăm chú mãi vào mặt của Lạc Thiên Nghịch cho đến khi lớp mặt nạ rớt xuống lộ ra một bên mặt anh tuấn góc cạnh, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt phượng hơi khép lại đào hoa vô tận, còn một bên thì toàn bộ đã bị hủy đi bởi vết sẹo lồi lõm, có chỗ còn đọng lại máu đỏ đỏ xanh xanh trông rất là kinh tởm.
Thấy như thế cô nóng giận bật người khỏi ghế ngồi, chạy nhanh đến chỗ Lạc Thiên Nghịch đang ngồi, đưa tay run rẩy sờ vào một bên mặt đã bị hủy của ông, giọng cũng run run hỏi
“phụ..phụ thân..mặt...mặt của người..bị...sao?
Lạc Thiên Nghịch kéo cô ôm chặt vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng cô an ủi.
“tiểu Tuyết ngoan, phụ thân không sao, chỉ là một vết sẹo mà thôi, dù sao ta cũng quen rồi”
Cô lắc đầu cố gắng cho mình tỉnh táo lại, đứng thẳng dậy khỏi lòng Lạc Thiên Nghịch trở lại chỗ của mình ngồi xuống.
“phụ thân chờ con, vết sẹo này con sẽ vì người trị dứt, giờ người có thể nói cho con ai là người đã gây ra vết thương này của người không”
Lạc Thiên Nghịch gật gật đầu mở miệng định nói thì bỗng ánh mắt của ông liếc về phía Hàn Hy Thần, cố gắng quan sát xem hắn và cô có quan hệ gì mà lại được cô đưa đến đây.
Lạc Thiên Nghịch cứ nhìn mãi vào Hàn Hy Thần cứ hận như không lột sạch trên người hắn để mà soi xem hắn là ai, ra như thế nào.
Ánh nhìn này làm cho Hàn Hy Thần phải nổi da gà, tự nhủ với lòng “ta đâu làm gì mà phật lòng vị phụ thân này đâu chứ, sao ông ấy cứ nhìn ta chằm chằm vậy”
Cô cười cười nhìn hành động của phụ thân và phản ứng của Hàn Hy Thần mà buồn cười cất lời hòng mong giải vây cho hắn.
“phụ thân, con quên chưa giới thiệu với người, đây là Hàn Hy Thần, một trong những vị hôn phu của con”
Lạc Thiên Nghịch nghe cô nói như thế thì mắt trợn to, nhìn về phía Hàn Hy Thần ánh mắt càng ác liệt hơn, một ánh mắt sắc bén như kẻ thù địch từ lâu giết cha mà đến hôm nay mới gặp lại vậy, nhìn một lúc bỗng ông nắm bắt được từ ngữ quan trọng “MỘT TRONG” của cô.
Đưa tay đập bàn cái “rầm” tay đưa ra run rẩy chỉ vào Hàn Hy Thần mà hỏi lại cô.
“nữ nhi..con..con nói hắn chỉ là một trong số vị hôn phu của con thôi sao”
Cô đỏ mặt nhẹ gật đầu
“đúng ạ, một trong”
“ầm ầm”
Tiếng lòng của Lạc Thiên Nghịch đổ vỡ “hu hu vì sao vậy chứ, nữ nhi yêu quý của ta, con gái cưng của ta, ta chỉ mới nhận lại thôi mà, ta còn chưa chăm sóc cho con bé được bao lâu mà bây giờ phải gả đi rồi sao, hu hu, ta hong chịu đâu, hong chịu đâu”
Nếu như cô mà biết được trong lòng của Lạc Thiên Nghịch nghĩ gì sau bộ mặt nghiêm trang đang ngồi kia thì chắc chắn cô sẽ một lòng phủ nhận “đây không phải phụ thân ta” rồi
Cô còn đang định chờ Lạc Thiên Nghịch hồi phục sao chấn động thì hãy nói tiếp thì bỗng dưng bên ngoài vang lên âm thanh thông báo của người gác cổng.
“bẩm báo gia chủ bên ngoài có vài vị muốn vào gặp đại tiểu thư ạ”
Lạc Thiên Nghịch nghe thông báo uy nghiêm lạnh lùng hỏi vọng ra.
“không gặp, không gặp, bọn họ chắc chắn nghe nói nữ nhi của ta là luyện đan sư nên muốn đến nịn bợ thôi, mau đuổi họ đi đi”
Tiếng nói bên ngoài lại ấp úng nói tiếp
“nhưng... nhưng họ nói họ là vị hôn phu của đại tiểu thư ạ”
“ầm” là tiếng đập tay lên bàn
“ngươi vừa nói gì, họ là hôn phu của nữ nhi ta, được, được lắm, ta còn lo phải làm sao tìm họ tính sổ thì họ lại tìm đến cửa rồi”
“người đâu, mở cổng cho họ vào”
“dạ”
Hàn Hy Thần tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi tay đổ không ngừng bởi vì câu nói của Lạc Thiên Nghịch, mà suy nghĩ lại vì cô nên đành cắn răng chịu đựng vậy.