*Một tháng sau
Sau khi Hàn Hy Thần đưa cô về Thanh Linh môn thì cô đã ẩn ẩn cảm giác được mình sắp đột phá cho nên ở ngay trong phòng của Hàn Hy Thần bế quan suốt một tháng, còn Hàn Hy Thần cứ mãi bận tới bận lui để chuẩn bị cho cô một buổi lễ nhận chức long trọng nhất
Trong phòng Hàn Hy Thần cô nhẹ nhàng mở mắt ra, thở một hơi, ánh mắt nheo lại cười tươi
“phù, cuối cùng cũng đột phá linh tôn trung cấp”
Khi cô vừa đứng lên khỏi giường thì bên ngoài có người gõ cửa
“dạ thưa phó linh chủ buổi lễ nhận chức đã chuẩn bị xong, ngài đã sẵn sàng đi được chưa ạ”
Cô mở cửa ra, nhẹ nói
“chúng ta đi thôi, ngươi dẫn đường đi”
“dạ, mời phó linh chủ”
*Trước chính điện Minh Khôn
Hàn Hy Thần cùng các trưởng lão và toàn thể đệ tử lớn nhỏ của Thanh Linh môn điều có mặt đầy đủ chỉ duy nhất chờ nhân vật chính là cô đến nữa thôi
Khi cô vừa đến đại điện thì thật bất ngờ vì kiến trúc và cách trang trí nơi đây
Đại điện đình đài ngói ngọc, nền gạch lót thảm lông linh thú thật dày, hoạ tiết treo tường khắc long phượng đang uốn lượn bay đi, bên trong bàn ghế trạm khắc tinh xảo tất cả điều có mùi hương của gỗ quý ngàn năm
Đệ tử có mặt trong đại điện mặc đúng một màu y phục xanh ngọc, trưởng lão đứng nơi cao hơn thì y phục trắng tuyết thật có phong phạm tiên phong đạo cốt, trên nơi cao nhất Hàn Hy Thần đang đứng uy nghi nơi đó với bộ hắc y thêu chỉ vàng vân mây, chân mang giày cùng màu, thân hình đỉnh bạc cao lớn, mặt góc cạnh anh tuấn, hắn đang nhìn cô với ánh mắt yêu thương, nụ cười dịu dàng ôn nhu trên môi
Cô cũng cười cười, chân nhẹ nhàng bước đi trên thảm lông đi đến trước mặt Hàn Hy Thần thẳng lưng đứng đó đợi Hàn Hy Thần tuyên đọc thư phong chức
Hàn Hy Thần cầm trên tay một cuộn vải đỏ mở ra giọng nói vang vọng khắp điện
“tổ tiên các đời của Thanh Linh môn trên cao chứng giám cho Hàn Hy Thần linh chủ đời thứ hai trăm linh bảy của Thanh Linh môn hôm nay tại đây lập đại lễ phong chức phó linh chủ cho Lạc Vu Tuyết tiểu thư, không hi vọng cô ấy cống hiến cho Thanh Linh môn, chỉ hi vọng vì chức phó linh chủ này mang đến cho cô ấy một đời bình an, một cõi đất trời cho cô ấy tung hoành không phải trở ngại, và càng hi vọng cô ấy sẽ vui vẻ hạnh phúc mãi mãi về sau”
Khi Hàn Hy Thần đọc xong cô mới nhìn thẳng vào Hàn Hy Thần cười nhẹ
“huynh không sợ đệ tử và trưởng lão của huynh vì lời tuyên đọc này mà bỏ huynh đi à”
Hàn Hy Thần yêu thương dịu dàng ngọt ngào nói với cô
“vì nàng cho dù ta phải đối địch với thiên hạ ta cũng làm, huống chi cả Thanh Linh môn này ai dám dị nghị ta điều gì”
Nói rồi Hàn Hy Thần lạnh lùng uy nghiêm nhìn xuống bên dưới
“lời tạ tuyên đọc không biết có ai có phản đối dị nghị gì không, nếu có thì đứng ra”
Cả đại điện lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Hàn Hy Thần cười nhẹ
“nếu không có dị nghị vậy thập nhị trưởng lão lên trao lệnh bài đi”
Cả mười hai lão giả thân mặc bạch bào cùng đứng lên đi đến chỗ cô, đại trưởng lão đưa tay nhận mâm vàng đệ tử dâng lên, tay dở lụa đỏ che chắn lên, bên trong đặt một lệnh bài màu vàng, một ngọc bội màu xanh ngọc và một con dấu trạm khắc phượng hoàng.
Cả mười hai vị trưởng lão nhận lấy con dao nhọn từ tay đệ tử đưa lên, theo thứ tự từ đại trưởng lão cho đến thập nhị trưởng lão cùng nhau cắt ngón tay nhỏ máu lên ba vật phẩm đặt trên mâm, các vật phẩm có máu trưởng lão vào lập tức sáng lên sáng vàng.
Làm xong tất cả đại trưởng lão cầm mâm vật phẩm hai tay dâng lên cho cô, cúi đầu cung kính cùng các trưởng lão đồng thanh
“lệnh bài trao tay, phó linh chủ hiện thế”
Đại trưởng lão hiền từ cười với cô giải thích
“từ đây ngài là phó linh chủ Thanh Linh môn được quyền điều động nhân lực của Thanh Linh môn, được quyền sử phạt đệ tử phạm tội, ngay cả thập nhị trưởng lão phạm tội ngài cũng được quyền sử xét”
Cô cười nhẹ, cúi đầu với thập nhị các lão, không cao ngạo, không siểm nịn nói
“Vu Tuyết đa tạ các vị trưởng lão”
Những trưởng lão thấy thái độ của cô thì cười tươi, ánh mắt nhìn cô càng thêm yêu thương
- còn nhỏ đã có thành tựu hơn người, tài cao đức độ, không kiêu ngạo phách lối, thật là một mầm non tốt, Thanh Linh môn sau này càng thêm cường đại rồi
Hàn Hy Thần thấy thái độ của các trưởng lão đối với cô thì cười dịu dàng nhìn cô.