Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 11: Chương 11: Tấn Giai - Bảo Tiêu Tiêu Ảnh




Cô ngồi nghĩ ngơi một lát thì cảm nhận được, bản thân sắp đột phá, không bỏ qua cơ hội cô ngồi ngay tại chỗ mà tấn giai luôn

*một giờ qua đi

“ầm ầm”

Quanh thân chỗ cô ngồi linh khí lượn lờ chứng tỏ đột phá thành công, cô mở mắt cảm nhận lực lượng tràn đầy mà cười nhẹ

Hàn Hy Thần cũng nhìn cô yêu thương, dịu dàng nói với cô

“linh vương sơ cấp, linh thú sư, luyện đan sư trung cấp mười ba tuổi ta nên nói muội là quỷ tài hay yêu nghiệt đây”

Cô lại bĩu môi châm chọc lại Hàn Hy Thần

“Hàn Hy Thần, tuy ta là lần đầu gặp huynh thật nhưng danh tiếng Hàn Hy Thần, Hàn đại sư đây đã lan xa lắm rồi trẻ em mới lên ba còn biết Hàn Hy Thần là một trong tam vị đại sư có thể luyện được vương cấp đan dược thậm chí sắp tấn thăng thần cấp, thực lực thì rất mạnh còn rất thần bí, bối cảnh cường đại đến ngay cả Hoàng Đế tứ đại đế quốc của Tứ Linh đại lục cũng không dám mạo phạm một phần, ta nói có đúng không, Hàn đại sư”

Hàn Hy Thần cười nhẹ với cô xem như đồng ý

“ta dù gì cũng một bó tuổi rồi mới có được thành tựu như ngày nay còn muội bao lớn, chỉ mới mười ba tuổi thôi, như vậy ta là đèn sau dám so sáng hơn trăng đây”

“hừ, miệng lưỡi trơn tru ta không nói chuyện với huynh nữa”

Cô lườm Hàn Hy Thần một cái rồi đứng dậy đi đến chỗ nam nhân đang nằm, thì hắn cũng vừa mới tỉnh dậy nhìn thấy cô phản ứng đầu tiên là dại ra, cho đến khi cô đến bên cạnh thì hắn mới bình tĩnh lại, làm bộ như không có chuyện gì mà lạnh lùng quay mặt đi, thực chất lỗ tay hắn đã bán đứng hắn rồi, nó đỏ như cà chua chính, cô cười cười hỏi hắn

“ngươi kiểm tra thử thấy như thế nào rồi, còn vết thương gì không ta trị luôn cho”

Hắn quay lại nhìn cô ngạc nhiên

“cô là người đã cứu ta còn trị thương cho ta”

Cô gật đầu thừa nhận và bồi thêm một câu

“ta cứu ngươi vì có mục đích, không phải cứu không, chuyện này ta đưa ra thì ngươi phải làm không được từ chối”

Hắn nhìn cô trân trối, sau trên đời lại có một nữ nhân bá đạo như vậy chứ

Hắn định mở miệng không đồng ý thì cô giáng cho một câu như sét đánh, ngay cả Hàn Hy Thần cũng phải sững sờ

“ta đã thấy hết toàn bộ thân thể của ngươi, bây giờ ngươi là người của ta rồi, không được chạy, nếu không ta trị cho ngươi được thì cũng sẽ biến ngươi trở lại như ban đầu”

Nam nhân hết chỗ nói, đành nhân nhượng cô

“thôi được, vậy cô muốn ta làm gì cho cô”

“phải vậy chứ, ta đang thiếu một bảo tiêu, ngươi chỉ cần làm bảo tiêu cho ta ba năm, sau ba năm ta sẽ cho ngươi tự do”

“được ta đồng ý, tiểu thư”

Cô phất phất tay

“đừng gọi ta tiểu thư, ta tên Thủy Linh, sau này gọi thẳng tên ta là được rồi”

“không, ta là bảo tiêu thì phải cho đúng, ta sẽ gọi cô là tiểu thư, không thì cho dù có chết ta cũng không theo cô”

Cô bất lực lắc đầu

“được rồi được rồi, ngươi gọi gì cũng được, mà ngươi tên gì”

“thưa tiểu thư, ta tên Tiêu Ảnh”

“được, Ảnh, giờ ta phải ở đây luyện đan, ngươi đi giúp ta đi tìm cho thật nhiều trẻ em cô nhi rồi mang đến đây đi”

“dạ, tiểu thư”

Dứt lời thân ảnh cũng theo tiếng nói mất tích, Hàn Hy Thần rất muốn hỏi cô cần tìm nhiều trẻ em cô nhi để làm gì, nhưng xuất phát từ tôn trọng hắn sẽ không hỏi, theo như hắn quan sát cô là người nếu muốn nói sẽ nói, còn không muốn nói cho dù hỏi cũng phí công cho nên hắn chọn im lặng xem xét, khi cô cần còn có thể giúp đỡ một tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.