Phế Vật Tiểu Thư Muốn Nghịch Thiên

Chương 32: Chương 32: Vô Vọng Chi Sâm




Tại bìa rừng Vô Vọng xuất hiện hai thân ảnh, một nam một nữ, họ thật đẹp đi cùng nhau thật giống thần tiên quyến lữ bước ra từ trong tranh

Nam mặc hắc y, tay và cổ áo thêu bằng chỉ đỏ, vóc dáng cao lớn hoàn mỹ, gương mặt góc cạnh anh tuấn, khí chất thì cao quý vương giả

Nữ thì mặc bạch y, thân hình diễm lệ quyến rũ, gương mặt mỹ đến khuynh quốc khuynh thành, mày như lá liễu, mi dài cong cong, mắt phượng, mũi cao, môi đỏ, khí chất thanh khiết như tiên, tà mị như ma, bên cạnh cô còn có một con hổ có lông màu trắng vằn màu tím, trên lưng hai cánh cùng màu, thật uy phong

Hai người họ không ai khác là Lạc Vu Tuyết và Tiêu Ảnh

Cô và Tiêu Ảnh đi đến bìa rừng thì có bao nhiêu là ánh mắt của những binh đoàn và người đi săn thú tại đây, họ không ngừng cảm thán về cô đẹp ra sao, Tiêu Ảnh như nào, còn không quên bình luận về Tử đi bên cạnh cô

“nè, ngươi nhìn kìa, cô gái kia thật đẹp, thật giống tiên nữ giáng trần”

“ừm, ta cũng thấy nữa, còn nữa nam tử đi cạnh nàng cũng rất anh tuấn”

“họ thật xứng đôi”

“ê, các ngươi nhìn kìa, bên cạnh nữ tử kia có đi theo một con Song Dực hổ vương, trên đầu nó còn vòng khế ước nữa, ta dám chắc cô ấy là linh thú sư đó, thật lợi hại”

“ta thật hâm mộ đó, Song Dực hổ vương là thú quý hiếm không phải ai cũng khế ước được đâu, ngay cả tam hoàng tử của Huyền Vũ quốc cũng chỉ là một con Tử Kim hổ mà thôi”

Cô và Tiêu Ảnh điều nghe được những lời bàn tán to nhỏ đó, chỉ có điều không để ý đến mà thôi, họ muốn bàn cho họ bàn, chỉ cần không gây chuyện với cô là được

Cô và Tiêu Ảnh đi thẳng vào Vô Vọng chi sâm, dù gì cô cũng đã vào một lần nên rất rành đường đi

Hai người đi đến chỗ lần trước cô thu phục được Tử thì ngừng lại, cô quay sang hỏi Tử

“Tử, ngươi nhớ chỗ này không”

“thưa chủ nhân, đương nhiên nhớ, đây là chỗ người đánh ta bầm dập cũng là chỗ người trị thương cho ta”

Cô cười nhẹ xoa đầu Tử

“lần trước ngươi vì sau ngăn ta đi tới, còn nữa kẻ nào đánh ngươi bị trọng thương, ta giúp ngươi báo thù”

Tử nghĩ nghĩ rồi cũng thành thật nói cho cô nghe về quá khứ vết thương của mình

“thưa chủ nhân, kẻ đánh ta bị trọng thương là một con Báo Lục linh thú, lúc đó ta đang trong thời kỳ đột phá thú vương thì hắn đột kích, ta không thể đánh trả, nếu không sẽ bị phản phệ nổ tan xác mà chết, mà với lại hắn là thú tôn trung cấp cho nên ta khi đột phá xong thú vương vẫn không thể đánh lại hắn, nên đã chạy ra ngoài rồi vô tình gặp chủ nhân”

Cô gật đầu đã hiểu

“Tử ngươi yên tâm, ta sẽ đi trả thù cho ngươi, nói cho ta Báo Lục linh thú ở đâu, ta sẽ lột da nó cho ngươi làm áo lông, rút gân nó cho ngươi nấu cháo, như vậy được không”

Tử vui vẻ dụi đầu vào lòng cô

“chủ nhân thật tốt”

Tiêu Ảnh ở một bên mặt đen thui nhìn Tử, sát khí nhẹ nhẹ lộ ra, Tử cảm nhận được sát khí thì lạnh sống lưng cách xa cô ra, thầm nghĩ

“sau ta lại quên mất bên cạnh chủ nhân luôn có rất nhiều hũ dấm to nguy hiểm chứ, lần sau ta thề sẽ không lại gần chủ nhân trước mặt ba người họ nữa”

Cô ý vị nhìn nhìn Tiêu Ảnh, rồi đi thẳng vào rừng, dưới sự chỉ dẫn của Tử cô đã đến được chỗ cư ngụ của con Báo Lục kia, trước mặt cô là một cái động, bên trong không hề có ánh sáng, cứ âm âm u u rất kỳ dị, Tử đứng trước động chỉ vào trong

“chủ nhân, tên Báo Lục đó ở đây, hắn chiếm cứ chỗ này của ta vì trong đó có rất nhiều bảo bối”

“bảo bối”

Cô cười “vậy những bảo bối đó sẽ là của ta rồi”

Tử dẫn đầu đi vào trước để dẫn đường cho cô và Tiêu Ảnh

Khi họ đi vào mới phát hiện, thật ra chỗ này không hề âm u như bề ngoài, mà là rất sáng, sáng lấp lánh đủ màu, cô nhìn quanh tìm hiểu thì thấy có rất nhiều cục đá phát sáng ở đây, mỗi cục mỗi màu, thật đẹp

Họ đi đến cuối động thì không thấy con Báo Lục kia đâu, mà chỉ thấy có một cái hộp rất tinh xảo, cô đi đến lật qua lật lại xem cái hộp rồi mở nắp ra, bên trong hộp nằm lẳng lặng một cái trái cây toàn thân đỏ như lửa, hình thù thì rất giống một con phượng, cô tò mò cầm lên xem thì bất ngờ trái cây ấy bay thẳng vào môi cô, trôi tuốt vào trong, đến khi cô phản ứng kịp thì cái trái cây kì lạ ấy đã tan thành nước chui tọt vào bụng cô rồi, cô còn đang lo lắng không biết đây là trái gì thì tiểu Trần bên trong không gian truyền âm cho cô

“chủ nhân, không xong rồi, người nuốt vào Phượng Tê thần quả rồi, tiêu rồi, tiêu rồi”

“Phượng Tê thần quả có công hiệu gì sau đệ hốt hoảng vậy tiểu Trần”

Tiểu Trần do do dự dự một lát rồi dứt khoát nói ra

“chủ nhân, Phượng Tê thần quả nếu như là một bà dì hay bà lão ăn vào đi nữa cũng sẽ trở lại tuổi trẻ năm mười tám tuổi, còn là trẻ em mười ba tuổi như người ăn vào sẽ lớn nhanh đến mười tám tuổi thì ngừng lại”

Cô im lặng, bởi cô biết một loại trái cây làm cho tiểu Trần hốt hoảng như thế thì không thể nào chỉ có bao nhiêu đó công hiệu thôi

Tiêu Trần lại nói tiếp

“Phượng Tê thần quả sẽ giúp người cải tạo thể chất, giúp gân cốt dẻo dai, cũng sẽ cải tạo dung nhan, chỉ có điều...đã là cải tạo thì sẽ đau đớn như lột da rút gân nối lại vậy”

“sau khi cải tạo thân thể xong, thì...thì...”

Tiểu Trần ấp úng, cô cũng hồi hợp theo

“thì người được cải tạo phải lập tức quan hệ với người khác giới, nếu không nổ tan xác mà chết, thậm chí hồn phi phách tán”

“cái gì”

Cô hoảng sợ thật rồi, mặt cũng xanh luôn, mà chưa đợi cô xanh mặt lâu thì cơn đau đã đến, đau khắc cốt ghi tâm thật sự, cô vì đau mà ngã xuống đất lăn lộn, Tiêu Ảnh lập tức chạy đến chỗ cô hoảng hốt định ôm lấy cô thì cô đẩy mạnh hắn ra, lăn lộn không ngừng

Tiêu Ảnh gấp gáp gọi

“Tuyết nhi, Tuyết nhi, nàng làm sau vậy Tuyết nhi, nàng đừng doạ ta, Tuyết nhi”

Cô vì đau đến không nói nên lời, không bao lâu da cô từ từ nứt toát ra máu chảy ra không ngừng, nhưng dù vậy cô vẫn không rên một chữ, Tiêu Ảnh ở một bên nắm đấm sớm đã nắm chặt lại, chặt đến mức máu từ bàn tay cũng đổ ra nhưng hắn vẫn không quan tâm

Ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào thân ảnh không ngừng lăn lộn kia, mắt đã đỏ hồng như sắp khóc, nhìn cô như vậy lòng hắn đau đớn vô cùng nhưng hắn lại không thể đến gần cô dù nữa bước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.