Edit: Âu Dương Lạc Cửu
”Tốt, tốt!” Tần Diệu Thiên giận đến mức từ long ỷ đứng lên: “Vậy trẫm
hỏi ngươi, ngươi có đi đến sòng bạc không, có gây chuyện không?”
”Có.” Đã không thể nhớ rõ lần mà phụ hoàng nổi giận lớn như vậy trước đây là
lúc nào, bình thường hắn ăn chơi cũng được, làm chuyện hoang đường gì
cũng được, phụ hoàng nhiều lắm cũng chỉ bảo hắn tiến cung rồi nói hai ba câu.
”Ngươi biết ngươi là ai không? ! Ngươi là Vương gia của Đại Tần ta, đường đường là một Vương gia, cả ngày ra vào chốn phong nguyệt
và sòng bạc, người khác thấy thì sẽ như thế nào? Thường ngày trẫm vốn
không muốn quản ngươi quá nhiều, nhưng không quản thì ngươi lại coi trời bằng cung, ngươi đã làm ra án giết người này rồi, sổ sách buộc tội
ngươi cũng đã đưa lên cho trẫm xem, ngươi muốn trẫm làm sao bây giờ?
Ngươi nói, trẫm nên làm thế nào với ngươi bây giờ? !”
”Nhi thần
biết sai, xin phụ hoàng trách phạt.” Nhìn phụ hoàng cũng đã năm sáu chục tuổi bị mình làm giận đến cả người phát run, ở sâu trong lòng Tần Tử
Minh cũng hết sức không dễ chịu, hắn quỳ xuống.
Thực ra ở lúc đi
đến sòng bạc Cát Tường, hắn cũng đã dự liệu mình sẽ bị trách phạt, chỉ
là hắn không nghĩ sau cùng chuyện này lại dẫn đến một án mạng.
”Trách phạt? ! Ngươi có biết tội giết người có kết quả gì không? ! Thiên tử
phạm pháp cùng tội với thứ dân phạm pháp, sẽ không bởi vì ngươi là hoàng tử mà ngoại lệ, chuyện này trẫm đã giao cho Lâm Nguyên toàn quyền xử
lý, trẫm đã nói cho hắn biết trẫm muốn một phán xét công bằng, đến lúc
đã có phán quyết, ngươi sống hay chết, trẫm cũng sẽ không hỏi một câu.”
”Nhi thần biết rồi.”
”Cút ngay đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi!” Tần Diệu Thiên nhìn Tần Tử
Minh quỳ gối trước mặt mình, giận đến mức nộ hỏa công tâm, thiếu chút
nữa nghẹn họng.
”Hoàng thượng bớt giận, ngàn vạn lần phải bảo
trọng long thể!” Ngụy công công thấy vậy vội vàng đỡ Tần Diệu Thiên ngồi xuống, vuốt lưng giúp hắn bớt giận.
”Vâng.” Tần Tử Minh dập đầu một cái với Tần Diệu Thiên rồi đứng dậy đi ra khỏi ngự thư phòng.
”Nghịch tử[1], từ nhỏ đã bất học vô thuật[2], trừ bỏ ra ngoài gây chuyện sinh
sự thì không làm một chuyện đúng đắn nào, mình cho dù là vua cũng không
quản được nó. . . . . .”
[1] Nghịch tử: Đứa con bất hiếu
[2] Bất học vô thuật: Bất: không; học: học tập, tu dưỡng; vô: không; thuật: kĩ thuật, phương pháp
Ngoài phòng, tường cột chạm trổ tinh xảo, phía trên mái hiên chính là một
khoảng không xanh mênh mông bát ngát, ánh sáng mặt trời vô cùng tươi
đẹp, không gió không tuyết, thật sự là một mùa đông vô cùng tốt.
Tần Tử Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, nghe tiếng trách mắng truyền từ phía sau đến, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Lúc nào thì hắn cho rằng mình là hoàng tử sẽ không có người nào quản được hắn?
Từ nhỏ, hắn chính là hoàng tử không...được sủng ái nhất, thi từ ca phú kém cõi nhất, cỡi ngựa bắn cung cũng kém cõi nhất, văn võ đều kém, mỗi lần
phụ hoàng ban thưởng, hắn cũng là người lấy được ít nhất, ngày lễ và
ngày tết, đại ca và ngũ ca cũng có thể tiến cung gặp hoàng thượng, hắn
lại chỉ có thể một người lẻ loi ngồi ở tẩm cung của mình dùng bữa.
Hắn biết mình vô dụng, cho nên cho tới bây giờ hắn vẫn không hy vọng xa vời rằng mình sẽ nhận được nhiều, những hoàng tử khác luôn luôn có ban
thưởng bổng lộc, nhưng bổng lộc mỗi tháng của hắn lại chỉ được một phần
ba so với người ta.
Cũng không nghĩ muốn gây chuyện sinh sự,
nhưng hắn có thể làm gì? Hắn không thể giống như các hoàng tử khác cùng
thảo luận việc nước với phụ hoàng, việc có thể làm mỗi ngày cũng chỉ có
sống phóng túng thôi, nhưng thật sự cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới
việc gây chuyện, chính vì vậy, ở bên ngoài hắn không có dáng vẻ kiêu
ngạo của một vương gia, cũng bởi vì thế, hắn bị những hoàng tử khác và
triều thần khinh bỉ, cảm thấy cả ngày ở chung một chỗ với hắn làm mất
hết mặt mũi của hoàng thất.
Triều đình từ trên xướng dưới, bao
nhiêu người ở sau lưng châm biếm hắn, lại có bao nhiêu người coi hắn là
hoàng tử, đã cho hắn nửa phần mặt mũi.
Nhưng hôm nay, phụ hoàng
lại còn nói hắn ỷ vào mình là hoàng tử mà làm chuyện xằng bậy, làm cho
hắn thật sự cảm thấy có phần nguội lạnh.
Trở lại quý phủ, Tôn
quản gia thấy sắc mặt hắn không tốt, biết hoàng thượng lại mắng hắn rồi, vội vàng khuyên nhủ: “Vương gia, ngài đừng khổ sở, thật ra hoàng thượng cũng là vì tốt cho ngài, dù sao chuyện lần này. . . . . .”
”Vương ơhi đâu?” Cha không thương, nương tử lại đi cùng người khác, cũng được, cho tới bây giờ cuộc sống của hắn chưa từng thay đổi cái gì, loại phế
vật giống như hắn, ngay cả nương tử của mình cũng chướng mắt hắn, thà
rằng đi cùng với một tên ăn mày cũng không nguyện ý sống tốt với hắn,
hắn còn có thể nói gì chứ?
Từ thư cho nàng, từ nay về sau sẽ không còn gặp lại.
”Vương phi nương nương vừa mới ra ngoài.”
”Nàng đi nơi nào?” Tần Tử Minh vừa nghe lời này, không khỏi nhíu mày.
”Cái này. . . . . .” Mặt của Tôn quản gia lộ ra vẻ khó xử, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lão nô không biết.”
”Được rồi, ngươi đừng lừa gạt bản vương nữa, nàng chắc là đi gặp tình nhân
rồi phải không.” Tần Tử Minh vừa thấy vẻ mặt của Tôn quản gia cái gì
cũng đã hiểu, khó trách nàng nói muốn trở về trước, hóa ra là vì đi gặp
người khác.
”Cái này. . . . . . Vương gia, Lão nô cảm thấy vương
phi nương nương khẳng định không phải là người như thế, nếu không chúng
ta đi tìm nàng để hỏi cho rõ ràng?”
”Không cần, “ Tần Tử Minh khoát tay, hắn không muốn lại tự đi rước lấy nhục: “Chuẩn bị xe, bản vương muốn đi Cầm Thú các.”
Tính ra, kể từ sau khi thành thân hắn rốt cuộc chưa từng đi Cầm Thú các lần
nào, cũng đã mười ngày không gặp Tô Bạch rồi, hôm nay trong lòng khó
chịu, đi tìm hắn ta uống chút rượu, không say không nghỉ.
”Vâng.”
Mặt trờ dần ngã về tây, trong khách điếm Tứ Hải, An Tri Cẩm đang thương
lượng với Trì Cảnh về kế hoạch buổi tối: “Đến lúc đó, ngươi đang ở cửa
Đông Bắc giúp ta canh chừng, ta nấp vào, nếu như không xảy ra điều ngoài ý muốn, thời gian công phu nhiều nhất là một ly trà thì có thể đi ra,
đến lúc đó chúng ta trực tiếp rút lui.”
”Vậy tại sao ngươi lại muốn ta đi, một mình ngươi ẩn nấp vào rồi đi không được sao?”
”Chuyện này chỉ cho phép thành công không được thất bại, thêm một người thì
càng chắc chắn.” Nếu ở hiện đại, một mình nàng hoàn toàn có thể làm
xong, vấn đề là nàng không biết võ công của người ở cổ đại rốt cuộc cao
bao nhiêu, nàng chỉ biết đánh nhau cận thân và ám khí, rồi hãy nói quan
binh ở Hình bộ nhiều như vậy, một người thật sự là thế lực đơn bạc, ngộ
nhỡ bị bắt thật, vậy là xong.
”Ngươi muốn ta và ngươi cùng đùa
với mạng sao.” Trì Cảnh nghe nàng nói muốn mình hỗ trợ lẻn vào Hình bộ
thì có chút không vui, cùng lắm hắn và An Tri Cẩm chỉ là ngồi xuống cùng nhau ăn hai cái bánh bao, hình như còn không có giao tình nhiều như
vậy.
”Thế nào? Ngươi không tin ta?” An Tri Cẩm ngước mắt nhìn
hắn, biểu tình trên mặt không thể nói nên lời: “Ta nói kế hoạch trọng
yếu như vậy cho ngươi biết, cho ngươi tham gia, chứng tỏ ta tín nhiệm
ngươi, nếu ta đã tín nhiệm ngươi rồi, ngươi sẽ không nguyện ý tín nhiệm
ta sao?”
Trì Cảnh vừa nghĩ, càng không có cách nào phản bác lời
của nàng, rồi nói, hắn cũng đã đáp ứng An Tri Cẩm, chuyện cho tới bây
giờ, cũng không có thể đổi ý: “Còn nói, ngươi thân là nữ nhân, lại một
mình đêm hôm khuya khoắt chạy tới nhà xác của Hình bộ, còn muốn kiểm tra thi thể, ngươi không sợ sao?”
”Người chính trực không sợ bóng tà ma, ta lại không giết ông ta, tại sao phải sợ.” An Tri Cẩm hết sức xem
thường, kiểm tra thi thể thì tính là gì, những năm này, người chết ở
dưới tay nàng, hai tay đều đếm không hết, huống chi vị Tiền chưởng quỹ
này cũng không phải là nàng giết.
Trì Cảnh nhìn vẻ mặt vô cùng dễ dàng của nàng, mỉm cười, từ khi sinh đến nay, đây là lần đầu tiên gặp
phải nữ tử không giống người thường như vậy.