Edit: Âu Dương Lạc Cửu
”Vương gia, Vương gia, ngài đừng kích động, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. . . . . .” Trong vương phủ, Tôn quản gia đang liều cái mạng già để ngăn cản Tần Tử Minh đang trong tình trạng phát điên.
”Kế hoạch cái rắm, tiện nhân kia mới xuất giá mấy ngày, lại dám giấu Gia thông đồng với nam nhân khác, Gia cần phải giáo huấn nàng một chút, để cho nàng biết chọc giận Gia thì có kết quả như thế nào!” Tần Tử Minh đã phẫn nộ đến choáng váng đầu óc, trong mắt chỉ có lửa giận, hắn đẩy Tôn quản gia ra, lập tức chạy đến đại môn.
”Vương gia. . . . . .” Tôn quản gia vốn là người lớn tuổi, vì cái đẩy này của hắn mà dưới chân một trận lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Lời Tôn quản gia còn chưa dứt, ngoài cửa đã truyền đến một tiếng nói: “Ngươi đây là muốn để cho ai biết kết quả của việc chọc giận ngươi?”
Giương mắt nhìn lên chỉ thấy An Tri Cẩm một thân quần trắng chậm rãi đi lên bậc thang ở đại môn.
”Tới thật đúng lúc, ngươi đến đây cho lão tử!” Lúc này, Tần Tử Minh thấy nàng, chỉ cảm thấy hận đến nghiến răng nghiến lợi.
”Hả?” An Tri Cẩm phát ra một tiếng lạnh rét hơi mang theo nghi vấn, âm thanh tuy không lớn, nhưng hàn khí phát ra từ trên người nàng lại lập tức làm cho Tần Tử Minh thanh tỉnh không ít: “Ngươi cầm con dao phay[1] này để chuẩn bị đi làm cái gì?”
[1]dao phay: dao thái thịt, thái rau
Tần Tử Minh Kinh được nàng nhắc nhở mới nhớ trên tay mình còn cầm một con dao phay, vội vàng vắt chéo tay sau lưng, kiên trì kéo căng cổ họng nói: “ Gia làm gì còn cần phải báo cáo với ngươi sao?”
An Tri Cẩm liếc mắt nhìn Tần Tử Minh giống như ăn phải hỏa dược, lại không nổi giận mà trực tiếp vào đại môn, đi vào bên trong: “ Chuyện của Tiền chưởng quỹ ngươi không cần lo lắng, ta tự có biện pháp, ngươi ở chỗ này chờ người của Hình bộ đến là tốt rồi.”
Đợi đến khi bóng hình An Tri Cẩm biến mất trong tầm mắt, Tần Tử Minh ném con dao phay trong tay xuống, cả người ngồi trên mặt đất ủ rũ, vẻ mặt thất bại.
Hắn cảm giác mình thật sự không giống một người đàn ông, rõ ràng phát sinh chuyện như vậy, rõ ràng trong lòng hắn tràn đầy tức giận, hận không không thể chém An Tri Cẩm, nhưng khi hắn thật sự đối mặt với An Tri Cẩm lại phát hiện mình ngay cả một câu mắng cũng không nói được.
Những năm nay, Tần Tử Minh hắn sống phóng túng ở kinh thành này, lúc ở bên ngoài chưa từng sợ một người nào, nhưng hôm nay không biết tại sao lúc hắn thấy An Tri Cẩm giống như là chuột thấy mèo.
”Vương gia, ngài phải tin tưởng Vương Phi nương nương, làm sao nàng có thể là cái loại người lẳng lơ, làm ra những chuyện cẩu thả?” Tôn quản gia thấy thế, đứng bên cạnh Tần Tử Minh bắt đầu an ủi: “Vương Phi nương nương không phải là loại người như vậy. . . . . .”
”Người của bản vương tận mắt nhìn thấy, còn có thể sai sao?” Hiện tại hắn chỉ cảm thấy mình chính là người uất ức bi thảm nhất cõi đời này, quý phủ của các công tử khác cũng là thê thiếp thành đàn, hưởng hết tất cả dịu dàng, còn hắn? Nương tử của hắn thì không nói, còn mỗi ngày phải sinh hoạt dưới uy quyền của nàng.
Hiện nay, nương tử của hắn lại dám giấu hắn thông đồng với nam nhân khác, hắn cảm giác mình không thể nhịn được nữa.
Không sai, một người nam nhân cái gì cũng có thể nhẫn, không sợ An Tri Cẩm nhanh nhẹn dũng mãnh, hắn cũng có thể nhường cho nàng, nhưng chỉ có một điều duy nhất hắn không thể nhẫn nhịn nàng, chính là nàng dám cho mình đội nón xanh[2]! Nếu như ngay cả cái này cũng nhịn, vậy hắn còn tính là nam nhân sao?
[2] Đội nón xanh: Ý chỉ việc ngoại tình
”Tôn quản gia” Hắn vươn tay ra, Tôn quản gia vội vàng kéo hắn từ dưới đất lên: “Theo bản vương đi thư phòng, bày sẵn bút mực.”
”Vương gia. . . . . .”
”Ngươi không cần phải nói, trong lòng bản vương tự có chừng mực”
Phong từ thư này, không thể không viết, cũng may là hắn và An Tri Cẩm thành thân cũng chỉ mới nửa tháng, cũng chẳng nói với nhau mấy câu chứ đừng nói tới tình cảm cái gì.
Hắn vốn không muốn làm loại chuyện bất nghĩa phá hủy cả đời An Tri Cẩm này, nghĩ tới sẽ cùng nàng chung đụng thật tốt, có lẽ sẽ có thể cảm hóa nàng, cuộc sống như thế hắn cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn qua, lại không nghĩ rằng lại làm ra loại chuyện bất trung này, cho dù hắn phóng túng thế nào, hắn vẫn có lòng tự trọng.
Điều làm hắn cảm thấy bị đả kích nhất chính là đối tượng bên ngoài của An Tri Cẩm, dĩ nhiên lại là một tên ăn mày, cho dù hắn có sai đi chăng nữa, cũng không có khả năng ngay cả một tên ăn mày cũng không sánh nổi, điểm này làm đau nhói lòng tự trọng của nam tử hán.
”Ai.” Tôn quản gia thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, đỡ hắn đi đến thư phòng.
Hiển nhiên An Tri Cẩm không biết hiện tại trong lòng Tần Tử Minh đang nhỏ máu, vừa viết hưu thư cho nàng, nàng đang bận đổi y phục, một thanh đao ở trong tay nàng giống như có sinh mệnh, nàng cắt đông cắt tây mấy cái, vạt áo của bộ trường sam màu đen trong tay sẽ không quá rộng, đến lúc mặc chỉ cần sẽ buộc miệng ống tay áo là có thể xuất trận được rồi.
Thi thể của Tiền chưởng quỹ đã bị đưa đến Hình bộ chờ khám nghiệm tử thi, mà điều nàng phải làm... Đúng vậy, chính là lẻn vào Hình bộ xem xét thi thể của Tiền chưởng quỹ, hiểu rõ rốt cuộc ông ta vì nguyên nhân gì mà chết, không thể để cho người muốn gài tang vật hãm hại vu oan nàng đến trước mà chiếm thế thượng phong.
Sau khi thu thập thỏa đáng tất cả đã đến giờ ăn cơm trưa, tuy đã ăn hai cái bánh bai nhưng vẫn cảm thấy đói bụng, An Tri Cẩm mở cửa phòng, gọi nha hoàn hầu hạ bên ngoài vào: “Ngươi, tới đây.”
Tiểu nha hoàn vội vã chạy tới cung kính nói: “Vương Phi nương nương có gì phân phó?”
”Ngươi tên là gì?”
”Bẩm nương nương, nô tỳ gọi là Tử Lăng.” Mặc dù tiểu nha hoàn đã hầu hạ ở Lưu Vân uyển rất lâu rồi nhưng ngày thường An Tri Cẩm vẫn ru rú trong nhà, bình thường có chuyện gì đều tự mình động thủ, rất ít khi sai sử nha hoàn, cho nên ngay cả tên của tiểu nha hoàn kia cũng không biết.
”Bổn phi hỏi ngươi, mấy ngày nay Thúy Liễu đã đi nơi nào?” Lúc nàng mới tới đây xảy ra rất nhiều chuyện nên chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cho đến mới vừa rồi, chẳng sao bỗng nhiên nhớ tỳ nữ đã từng gặp qua một lần kia.
Kể từ sau đêm đó, vẫn chưa từng thấy nàng.
”Thúy Liễu tỷ tỷ nói phụ thân nàng qua đời, cho nên xin Vương gia nghỉ nửa tháng về nhà, có lẽ mấy ngày nữa sẽ trở về.”
”Nàng tới Vương Phủ lúc nào?”
”Có lẽ là mùa hạ năm ngoái, khi đó nô tỳ vẫn chưa vào Vương Phủ nên không biết thời gian chính xác.”
Không biết vì sao trong lòng nàng luôn luôn chú ý đến tỳ nữa gọi là Thúy Liễu kia, trực giác nói cho nàng biết đêm trước khi nàng xuyên đến đây, tỳ nữ kia có làm việc mờ ám.
Đúng rồi, bởi vì nàng chết nên mới xuyên qua được, nếu nàng có thể xuyên tới đây, nói cách khác chủ nhân thân thể này cũng đã chết.
Lại liên tưởng đến vẻ mặt đêm đó của Thúy Liễu, bỗng nhiên nàng kịp phản ứng, nàng ta, vốn muốn giết nàng! Không, thậm chí có thể nói là đã giết nàng!
Mấy ngày nay không nhìn thấy Thúy Liễu nên nàng không muốn làm quá chuyện này lên, bây giờ nghĩ lại mới hiểu được đêm đại hôn đó hóa ra đã xảy ra một vụ án mạng, chẳng qua là nàng ngẫu nhiên thế thân An Tri Cẩm nên không có bất kỳ người nào phát hiện chuyện này thôi.
Về phần Thúy Liễu, chỉ sợ cũng là bởi vì sợ nàng nhớ lại cái gì nên mới thừa dịp nàng vẫn chưa nghĩ đã rời đi.
”Chờ nàng trở lại, gọi nàng tới Lưu Vân uyển.”