Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 24: Chương 24: Gây Họa




”Chỉ là thân thể ngươi không tốt, sau này không nên tùy tiện che trước người kẻ khác.” Mặt An Tri Cẩm không thay đổi nói với hắn rồi khép cửa phòng lại.

Tần Tử Minh đứng ở ngoài cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt, nắm chai thuốc trong tay, đầu hỗn loạn.

Không sai, mới vừa rồi hắn rất tức giận, tức giận đến mức hận không thể giết An Tri Cẩm. Nhưng khi nàng kiểm tra vết thương, còn đưa lọ thuốc vào tay mình, tức giận trong lòng hắn nháy mắt tan thành mây khói.

Dáng vẻ phẫn nộ lúc vừa mới tới Lưu Vân uyển đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cả người hắn đều đã trút giận, cúi đầu suy nghỉ, kéo thân thể vừa mệt mỏi vừa lạnh lẽo từng bước đi tới Tê Vân các.

Rốt cuộc An Tri Cẩm là người như thế nào?

Rõ ràng nàng đáng hận như vậy, vào đêm hôm đó từ lúc mới đến Vương Phủ, nàng vẫn miệt thị hắn, coi thường hắn, còn đối xử với hắn hết sức hà khắc, thậm chí có thể nói là ngược đãi hắn, nhưng vì sao hắn không hận được nàng.

Ngày đại hôn hôm đó, nàng làm Tần Tu Dương mất mặt trước mọi người để hắn trút giận, buổi tối đuổi hắn ra khỏi phòng nhưng vẫn ném một cái chăn cho hắn, lúc Lục Thi Vũ lên tiếng vũ nhục hắn, nàng ra tay tàn nhẫn, lúc hắn thiếu chút nữa bị đánh thì nàng đột nhiên xuất hiện cứu hắn, hiện tại hắn bị thương, nàng còn lấy thuốc cho hắn. . . . . . Trong lòng hắn không chỉ không hận An Tri Cẩm, thậm chí còn cảm nhận được một chút theo lời nói Tôn quản gia, những điều tốt mà An Tri Cẩm đã làm cho hắn.

Nhưng những chuyện quá phận mà nữ nhân kia làm rõ ràng nhiều hơn những chuyện tốt . . . . .

Tần Tử Minh cảm thấy mình nhất định là điên rồi.

Nếu không phải bởi vì từ nhỏ hắn đã thiếu hụt tình thương yêu, không có người nào đối tốt với hắn, nên An Tri Cẩm chỉ làm một chút chuyện nhỏ sẽ khiến cho hắn cảm kích.

Đúng, nhất định là bởi vì ... thế!

Tần Tử Minh chỉ thấy đầu cực kỳ hỗn loạn, hắn không hiểu rốt cuộc An Tri Cẩm là người như thế nào, cũng không biết rốt cuộc nàng đối với mình như thế nào, hắn càng không phát hiện bây giờ trong đầu hắn tất cả đều là An Tri Cẩm.

Vô tri vô giác kéo thân thể mệt mỏi trở về Tê Vân các, Tần Tử Minh nằm xuống chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, bởi vì An Ngọc tới Vương Phủ từ sáng sớm nên Tôn quản gia tới gọi hắn rời giường. Chờ Tần Tử Minh rửa mặt chỉnh đốn xong, lúc tới tiền sảnh, An Ngọc đã sớm ngồi ở đó chờ hắn .

”A Cẩm đâu? Nàng không đến sao?” Tần Tử Minh nhìn quanh bốn phía không tìm thấy bóng dáng của An Tri Cẩm, cảm thấy có chút kỳ quái, An Ngọc là cha nàng, cha tới thì nàng nên kích động mà sớm xuất hiện chứ?

”Bẩm Vương gia, Vương Phi còn đang ở hậu viện, nói sẽ tới.”

”Vậy à,“ Tần Tử Minh xoa con mắt nhập nhèm ngồi xuống, vừa ngáp vừa nói,“Nhạc phụ[1] đại nhân, không biết mới sáng sớm như vậy ngài đã tới Vương Phủ là vì chuyện gì?”

[1] Nhạc phụ: cha vợ

Đêm qua về Vương phủ đã là lúc khuya nên hắn chưa từng phái người đưa phiếu nợ tới An Hầu Phủ, nói vậy, bây giờ An Ngọc vẫn chưa biết phiếu nợ đã được cầm về, vậy chuyến đi này của ông ta chính là vì tìm hắn vay tiền, giải quyết những khoản nợ đánh cuộc rồi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của ông ta, nhất định là vì chuyện này, không thể nghi ngờ.

”Tối hôm qua ngươi và A Cẩm tới sòng bạc Cát Tường?”

”A? Hầu gia, ngài đã biết rồi?” Tần Tử Minh lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới An Ngọc tin tức linh thông như vậy, chẳng lẽ đêm qua An Tri Cẩm đã phái người giao phiếu nợ cho An Hầu Phủ rồi? “Chỉ là chuyện nhỏ, An hầu gia ngài không cần phải cố ý đến đây. . . . . .”

”Xem ra lời đồn đãi là thật.” An Ngọc không đợi hắn nói xong, cả người ngồi phịch ở trên ghế, khắp khuôn mặt đều là vẻ tuyệt vọng “Cái này xong rồi, xong hết rồi. . . . . .”

”Hả? Nhạc phụ đại nhân, ngài đang nói gì vậy?”

”Ngươi và A Cẩm gây đại họa rồi!”

”Đại họa?” Thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi, Tần Tử Minh không hiểu ra sao, đêm qua bọn họ đi sòng bạc Cát Tường náo loạn một phen, muốn nói gây họa, hẳn phải nên nghĩ đến Tiền chưởng quỹ.

”Ngươi còn không biết sao, sáng sớm hôm nay, chuyện đã truyền đi đầu đường cuối ngõ ở kinh thành này rồi, nói đêm qua A Cẩm ở trong sòng bạc Cát Tường ra tay với người khác. . . . . .”

Tần Tử Minh nhớ lại cảnh tượng đêm qua An Tri Cẩm cầm cái ghế đập người khác, gật đầu “Đúng vậy, không sai. . . . . .”

”Sau đó đánh chết người rồi!”

”Cái gì? !” Tần Tử Minh thoáng cái từ trên ghế nhảy dựng lên, “Đánh chết người nào?”

”Còn có thể là ai? Không phải A Cẩm đánh Tiền chưởng quỹ sao.”

”Tiền chưởng quỹ chết rồi. . . . . . Không thể nào! Tối hôm qua lúc chúng ta rời đi, rõ ràng hắn vẫn còn tốt.” Tần Tử Minh vỗ bàn một cái, nói “Tối hôm qua A Cẩm cũng chỉ đạp hắn, đánh hắn lúc nào, đây quả thực là nói bậy nói bạ!”

”Ai, dù sao chuyện này cũng đã báo lên Hình bộ rồi, đoán chừng một lúc nữa sẽ qua, Hình bộ sẽ phái người truyền lời cho ngươi và A Cẩm. . . . . . Hai người các ngươi a, tuổi trẻ khinh cuồng, đánh người thì cũng thôi, nhưng làm sao có thể đánh người đến chết? Các ngươi không biết Tiền chưởng quỹ ở kinh thành này có bao nhiêu thế lực, hậu thuẫn đáng sợ đến bao nhiêu đâu. . . . . .”

”Hình bộ có cứng rắn hơn nữa cũng có thể bắt bản vương đền mạng sao?” Sau khi kinh ngạc, Tần Tử Minh lập tức bình tĩnh lại, mặc dù hắn không đánh chết người, nhưng cho dù nói thế nào, hắn là hoàng tử, đừng nói Tiền chưởng quỹ là một bình dân, cho dù là trọng thần trong triều cũng không có khả năng bắt hắn đền mạng.

”Vì thế, nên nếu Hình bộ phái người tới, ngươi cứ nói là ngươi giết.” Thiên sảnh đột nhiên truyền đến tiếng nói của nữ tử, vừa dứt lời chỉ thấy An Tri Cẩm đi ra.

Tần Tử Minh ngẩn người, An Tri Cẩm vừa mới nói cái gì, để hắn mang tiếng chính mình giết người? !

Nhưng hắn rõ ràng không làm việc đó, thậm chí còn bị đánh một quyền, tại sao phải đội tội danh này?

”A Cẩm, tại sao con lại xuất hiện. . . . . .” An Ngọc thấy nữ nhi nhà mình đi ra, vội vàng đi tới lôi kéo tay nàng, “Ta hỏi con, con có giết người không. . . . . . Nghe nói lần trước con còn cắt đầu lưỡi của Vũ Phi nương nương, đây, đây không phải là con làm. . . . . .”

Chuyện này vốn bị Tần Huy ép xuống, nhưng kể từ chuyện tối qua, sáng sớm hôm nay không biết từ nơi nào bỗng nhiên truyền tới, thoáng cái lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nên hắn mới biết.

”Ta dạy dỗ kỹ nữ kia là thật nhưng ta không giết Tiền chưởng quỹ.” An Tri Cẩm liếc hắn một cái, gỡ tay của hắn ra, đi tới một bên ngồi xuống, rót một ly trà thảnh thơi uống.

”Ngươi ngươi. . . . . .” An Ngọc bị ánh mắt lạnh nhạt của An Tri Cẩm nhìn, bỗng nhiên lảo đảo lui về sau một bước “Ngươi không phải là A Cẩm!”

Động tác uống trà của An Tri Cẩm hơi chậm lại, con ngươi hiện lên một tia sát ý.

Nàng đã quên An Ngọc là cha của An Tri Cẩm, chung sống nhiều năm như vậy, làm sao có thể không biết An Tri Cẩm đã thay đổi chứ? Lần trước lại mặt, nàng không tiếp xúc quá nhiều với An Ngọc nên chưa từng bị hắn phát hiện, hôm nay. . . . . .

An Tri Cẩm đang tính toán làm sao để trả lời, đã thấy An Ngọc đột nhiên bổ nhào tới, lôi kéo nàng, một phen nước mắt nước mũi lên án nói “Con trước kia nhìn thấy cha đều trực tiếp nhào thẳng tới, hôm nay ngay cả kéo tay cha cũng không chịu. . . . . . Con...con có tướng công thì quên cha. . . . . .”

Nàng thiếu chút phun ngụm nước vào trong mặt An Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.