An Tri Cẩm đẩy mạnh hắn ra, dưới chân lảo đảo vài bước, nàng ôm đầu vai
của chính mình, chỉ cảm thấy miệng vết thương mới cắt vừa rồi cực kỳ đau đớn, một thứ chất lỏng ấm áp theo cánh tay nàng chảy xuống, giống như
keo dính dính trong lòng bàn tay, nàng vừa nâng tay lên mới phát hiện
tay của mình đã đầy máu đen.
”Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Tần Tử Minh thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của nàng cũng tỉnh, rượu không ít.
”Đừng nói nhiều lời, nhanh kêu một đại phu đến đây cho ta.” An Tri Cẩm chẳng
quan tâm báo thù, nàng chỉ biết là nếu còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ
thật sự mất mạng.
Nghe nàng nói như vậy, Tần Tử Minh không nhiều lời, quay đầu bỏ chạy ra ngoài kêu đại phu .
An Tri Cẩm kéo quần áo xuống, nhìn miệng vết thương trên đầu vai không
ngừng chảy máu đen, chẳng những không nghĩ cách làm như thế nào để cầm
máu, ngược lại dùng sức cắt nó ra —— chảy một chút máu sẽ không chết,
nhưng nếu độc này tiếp tục ở lại trong máu của cơ thể cũng là trí mạng .
Nhưng nếu miệng vết thương ở vị trí này, nàng cũng không thể tự mình hút độc ra..
Nàng nghĩ ngợi, cảm thấy hay là nên kêu một nha hoàn đến đây giúp nàng, chỉ
bằng cách cắt như vậy, căn bản không cắt được bao nhiêu.
Nàng đứng lên, còn chưa nhấc chân, đột nhiên có một bóng người lảo đảo xông
vào: “Bổn vương, bổn vương đã nói Tôn quản gia đi mời. . . . . .”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí trong phòng lập tức yên lặng.
Tầm mắt dời xuống, Tần Tử Minh nhìn An Tri Cẩm lộ hơn nửa bả vai cùng với
xương quai xanh, bộ ngực sữa như ẩn như hiện, lời vừa nói đến khóe miệng lập tức nuốt trở vào. . . . . .
Đợi một chút, bả vai của nàng làm sao vậy?
Tần Tử Minh giống như phát hiện ra vùng đất mới, bước chân không ổn định đi đến trước mặt An Tri Cẩm, nói: “Ngươi. . . . . . Trúng độc ?”
Hắn vừa mở miệng, lập tức có một trận mùi rượu đập vào mặt mà đến, An Tri
Cẩm nhíu mày: “ Đêm nay ngươi đừng đến làm phiền ta, đi ra ngoài!”
Tần Tử Minh không nói, giống như vốn không nghe thấy lời nói của nàng, chỉ
nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên đầu vai, nhìn không chuyển mắt.
An Tri Cẩm không biết hắn muốn làm gì, thấy hắn đêm nay cũng dám coi
thường nàng, vô cùng làm càn, không khỏi hơi nổi giận: “Ngươi cút ra cho ta. . . . . .”
Nàng nói còn chưa nói xong, đã cảm thấy có
cái gì ấm áp dán trên đầu vai của mình, nàng ngẩng người một chút mới
kịp phản ứng, thì ra Tần Tử Minh vậy mà để mặt áp vào đầu vai bắt đầu
hút máu độc giúp nàng.
Nàng thậm chí có thể cảm giác được
đầu lưỡi Tần Tử Minh ở trên làn da nàng lơ đãng xẹt qua, khi thì ấm áp,
khi thì em ái. Nàng ngây ngẩn cả người, đứng ngây ngốc mặc cho Tần Tử
Minh cúi đầu cầm lấy vai của nàng một ngụm lại một ngụm hút máu độc ra
giúp nàng.
Bỗng nhiên trong lòng có một chút xúc động, dù
sao miệng vết thương của nàng cũng có độc, ngộ nhỡ trong miệng Tần Tử
Minh có vết thương, thực sự có khả năng cũng sẽ trúng độc, nhưng hắn
chưa nói hai lời liền giúp nàng.
Thời gian bọn họ ở chung
cũng không dài, tuy rằng hắn chỉ là phu quân trên danh nghĩa, nhưng An
Tri Cẩm vẫn xem hắn như một phế vật, bằng lòng nhân nhượng sống cùng hắn cũng chỉ vì lợi ích toàn cục, cũng vì tiền tài của vương phủ, nếu không phải vì thế, nàng một chút cũng không muốn có quan hệ với người như Tần Tử Minh.
Làm một đặc công, nàng chưa bao giờ tin tưởng
người khác, nàng lợi dụng người khác, người khác cũng lợi dụng nàng, ra
tay giúp Tần Tử Minh cũng chỉ vì nàng muốn lợi dụng hắn, nói cho cùng,
đây mới là lúc chân chính có quan hệ.
Nhưng Tần Tử Minh. . . . . .
Lúc đầu nàng đang hỗn loạn, bỗng nhiên cảm giác có cái gì trơn ướt liếm
xương quai xanh của mình, còn đang dần dần di chuyển xuống.
Nàng cúi đầu thì vừa kịp nhìn thấy Tần Tử Minh từ từ nhắm hai mắt, đôi môi
ấm áp đã sớm lệch khỏi quỹ đạo nơi cần liếm, thậm chí biểu tình trên mặt còn mang theo một chút hưởng thụ. Mà tay hắn vốn đang cầm lấy bả vai
nàng, đãở chậm rãi dời xuống. . . . . .
Mí mắt An Tri Cẩm giật giật, không nói hai lời, trực tiếp nhấc chân, đá một cước.
”A. . . . . .” Tần Tử Minh còn đang hưởng thụ, chưa phục hồi tinh thần lại, cả người cũng đã bay lên thành một đường vòng cung đẹp đẽ văng ra
ngoài, hung hăng đập vào khung cửa.
Nhìn độc trên miệng vết
thương đã hút gần hết, An Tri Cẩm vẩy một chút dược lên, lại dùng băng
gạc băng bó lại thật tốt, mặc quần áo vào, lúc này mới đi tới cửa nhìn
Tần Tử Minh.
Hắn vốn đã uống say không biết gì, lại đụng
phải khung cửa, cả người té trên mặt đất tựa như một bãi bùn, An Tri Cẩm cúi người, vô cùng chán ghét nắm áo hắn lên, chuẩn bị xách hắn ra ngoài cửa.
Cảm giác được có người di chuyển chính mình, Tần Tử
Minh cố gắng trợn mắt, lại phát hiện mình uống rượu quá nhiều, mí mắt
yếu đuối vô lực, căn bản không mở ra được, hắn đưa tay ôm đầu của mình
than thở nói: “A, nương tử. . . . . . Vì sao bổn vương, cảm thấy choáng
váng như vậy?”
An Tri Cẩm không để ý tới, trực tiếp ném hắn tới tảng đá trên bậc thang ngoài cửa, sau đó khép cửa phòng lại.
Chờ ngày mai hắn tỉnh rượu, nhất định phải tính toán thật tốt với hắn.
Đúng lúc này, quản gia Tôn mang theo đại phu vội vàng tới, đến Lưu Vân uyển, ông liền thấy Tần Tử Minh nằm trên mặt đất say đến không biết trời
trăng, vội vàng đi qua nâng hắn dậy, vỗ mặt của hắn: “Vương gia, vương
gia, ngài mau tỉnh lại . . . . . .Tại sao ngài lại say đến mức này vậy,
ngài mau tỉnh lại. . . . . .”
”Đợi chút” Chu đại phu bỗng
nhiên lên tiếng ngăn lại hành vi của ông, sau đó ngồi xổm người xuống,
nhìn sắc mặt Tần Tử Minh, lại lật mí mắt Tần Tử Minh, đưa ra một cái kết luận: “Vương gia trúng độc .”
”Cái gì? !” Quản gia Tôn vừa nghe lời này thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Cái này. . . . . .”
Ông còn chưa nói xong, cửa phòng phía sau bỗng nhiên được mở ra, An Tri Cẩm bước ra cửa, đi đến trước mặt Tần Tử Minh, ấn đường(*) biến thành màu
đen, môi chuyển thành màu tím, đúng vậy, đây là dấu hiệu điển hình của
trúng độc.
(*) Ấn đường: chỉ phần nằm giữa hai lông mày
Bởi vì hút máu độc giúp người khác mà trúng độc, Tần Tử Minh là người thứ nhất nàng gặp phải tình trạng này.
”Mau mau! Mau nâng Vương gia vào.” Chu đại phu sắc mặt Tần Tử Minh càng ngày càng đen, vội vàng cùng quản gia Tôn nâng Tần Tử Minh vào trong nhà,
khám và chữa bệnh cho hắn.
”Chu đại phu, Vương gia nhà ta
rốt cuộc trúng độc gì vậy?.” Cho tới bây giờ Tôn quản gia còn chưa thấy
sắc mặt Tần Tử Minh khó coi như thế, bị dọa đến không nhẹ, liên tục xoay quanh.
”Theo lão phu đoán, hẳn là thuốc mê ... Độc. . . . . . Chỉ là ... miệng vết thương trúng độc của Vương gia. . . . . .” Chu
đại phu nâng đầu Tần Tử Minh nhìn một lần, vô cùng khó hiểu nói: “Quái
lạ, ấn độc phát sinh, miệng vết thương trúng độc phải ở cổ chứ, nhưng
tại sao lại tìm không thấy. . . . . .”
”Có lẽ ở trong miệng hắn.” An Tri cẩm thấy vẻ mặt khó hiểu của Chu đại phu, liền hảo tâm nhắc nhở ông.
Chu đại phu giống như tìm ra cái gì lạ, vội vàng mở miệng Tần Tử Minh, vui
vẻ nói: “Đúng rồi, đúng rồi, Trong miệng vương gia có miệng vết thương. . . . . .”
Đúng rồi, người có thương tích trong miệng, còn
dám giúp nàng hít máu độc, nhưng lại hút lâu, hưởng thụ như vậy, hắn
trúng độc thật sự xứng đáng!
”Ai nha, vết thương này gần
đầu, nếu không nhanh bức độc ra, độc tính khuếch tán đến đại não, cho dù trị được cũng chỉ sợ sẽi lưu lại di chứng .”
”Vậy làm sao bây giờ !” Quản gia Tôn nóng nảy.
”Kế sách bây giờ, tốt nhất là có người giúp vương gia hút máu độc, để bức máu độc trong người ngài ra!”