“Vương gia, ngài thực sự không biết, An hầu gia đúng là đã viết phiếu nợ nhưng đến bây giờ hắn vẫn còn chưa giao bạc đâu.” Nghe thấy ý tứ trong lời
nói của Tần Tử Minh, trong bụng Tiền chưởng quỹ rốt cuộc hiểu rõ, thì ra đây mới là mục đích chính mà Tần Tử Minh đến đây hôm nay.
”Tiền
kia chưởng quỹ cũng có thể viết phiếu nợ cho bản vương, bản vương không
quan tâm.” Tần Tử Minh nhìn khuôn mặt xanh mét của Tiền chưởng quỹ, cười vô hại.
”Xem ra hôm nay Vương gia cố ý không đi?” Tiền chưởng
quỹ cười lạnh, giơ tay lên lập tức liền có mấy đại hán cao lớn thô kệch
xông tới, mắt nhìn chằm chằm Tần Tử Minh.
Cùng lúc đó ở dưới hành lang lầu hai bày biện một bàn trà, một nam tử mặc thân cẩm bào màu đỏ
thẫm ngồi bên cạnh, hắn dùng ngọc quan để buộc tóc, trên khóe miệng mang theo một nụ cười, cực kỳ hứng thú nhìn cục diện giương cung bạt kiếm ở
dưới lâu, Tần Tử Minh lười biếng ngồi bên trong Thái sư, gã sai vặt
hoảng sợ đứng ở bên cạnh hắn, hai bóng người đơn bạc cùng với mấy đại
hán cao lớn kia tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, thoạt nhìn giống như
không hề có một chút lực chiến đấu.
”Điện hạ co muốn xuất thủ hay không. . . . . .” Tùy tùng sau lưng thấy không khí lầu dưới căng thẳng khom lưng cung kính hỏi.
”Không vội,“ Tần Tu Dương bưng tách trà uống một hớp, lúc này mới chầm chậm
nói, “Chúng ta xem cuộc vui là tốt rồi, còn chưa tới thời điểm cần xuất
thủ.”
Nếu đổi lại trước kia có lẽ sau đó hắn sẽ giảng hòa, thuận
tay cứu Tần Tử Minh một chút, gia tăng độ thiện cảm với mình trong suy
nghĩ của mọi người, nhưng lần trước hắn ở Vương Phủ ăn thiệt thòi lớn
như vậy làm sao có thể lại ra tay giúp Tần Tử Minh nữa?
Huống chi chỗ này không phải nơi có thể tùy tiện xuất thủ.
Làm quan không phải đơn giản, nhất là muốn làm một người quan tốt, thậm chí có thể nói là hết sức cực khổ. Có lẽ từ xưa đến nay vẫn có nhiều người
cố gắng bước lên con đường làm quan như vậy, đơn giản chỉ vì tài phú
quyền thế.
Cho dù là quan lớn trong kinh, bổng lộc mỗi tháng
triều đình cho cùng lắm chỉ gần đủ chi tiêu hàng ngày thôi, như vậy phải làm như thế nào mới có thể vượt qua xa hoa đồi trụy, cuộc sống xa xỉ,
dĩ nhiên chính thèm muốn cầm quyền, còn sợ không có tiền đưa tới cửa
sao?
Nhưng tham ô nhận hối lộ cuối cùng không thể được công bố
giữa ban ngày, còn nữa, đưa tay cầm tiền của người khác lúc nào cũng
không tiện lắm, hơn nữa, quan trường chìm nổi, không chừng ngày nào đó,
chỉ trong một đêm đã trở thành người không quyền không thế, vì vậy nhiều người lựa chọn đầu từ kiếm tiền.
Trên đường Trường Nhạc này có
hơn phân nửa cửa hàng có chỗ dựa sau lưng là quan to trong triều, triều
đình mặc dù ban bố lệnh nghiêm cấm quan lại trong triều kinh doanh cửa
hàng tư, kiếm chác món lãi kếch sù nhưng tình huống như thế ở kinh thành đã sớm thành không khí, hơn nữa miếng mồi béo bở như thế ai mà ngu
không vơ vét?
Sòng bạc Cát Tường mỗi ngày kiếm mấy vạn lượng bạc
không phải là chuyện khó, mà Tiền chưởng quỹ, trên phố có tin đồn nói
hắn tiền nhiều không đếm xuể, hậu phương vững vàng trong triều —— có thể mở sòng bạc ở thịnh kinh giàu sang này, không tiền không quyền tuyệt
đối không thể tiếp tục mở được .
Tháng trước, đích tử nhà Lưu
thượng thư đem theo một đám người tới sòng bạc gây chuyện, bị người của
Tiền chưởng quỹ của cắt đứt chân tại chỗ. Lúc ấy tất cả mọi người đều
cho rằng sòng bạc Cát Tường lần này đã gây ra chuyện lớn rồi rồi, không
lâu nữa sẽ đóng cửa thôi, lại không nghĩ chuyện này báo lên Hình bộ về
sau lại bị đè ép xuống, đêm hôm ấy Lưu thượng thư vội vã đi Hình bộ rút lui đơn kiện.
Lúc này mọi người mới biết hậu đài của sòng bạc
Cát Tường cứng đến bao nhiêu, rối rít đoán xem thử vị quan lớn kia là
ai, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều đoán tới đoán lui những
người có khả năng, nhưng không ai nghĩ đến thật ra hậu đài của sòng bạc
Cát Tường chính là đương kim thái tử Tần Huy.
Tần Huy là người
luôn biết che dấu, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bôi nhọ mình, sòng bạc
này chính là sản nghiệp của hắn, tất nhiên hắn sẽ ẩn núp thật sâu. Chẳng qua là Tần Tu Dương địch thủ lớn nhất của hắn trong triều đình, Tần Tu
Dương điều tra nhiều lần cuối cùng vẫn tra ra chuyện này.
Đáng tiếc cho Tần Tử Minh cái gì cũng không biết, đem mình đụng trên họng súng, thật đáng thương.
Thấy Tiền chưởng quỹ giống như chuẩn bị động thủ, trong mắt Tần Tử Minh lộ
ra một tia lãnh ý, hắn dù gì cũng là Vương gia, cho dù ăn chơi như thế
nào, ở trong kinh thành này thật đúng là không có ai dám động thủ với
hắn , “Ơ, Tiền chưởng quỹ đây là muốn chuẩn bị mạnh bạo với bản vương ?”
”Tiểu nhân nào dám?” Tiền chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng, “Chẳng qua là Vương
gia không chịu rời đi, tiểu nhân không thể làm gì khác hơn là giúp Vương gia rời khỏi đây.”
Tiếng nói Tiền chưởng quỹ vừa dứt, mấy đại hán kia liền đi tới chỗ Tần Tử Minh, làm bộ muốn bắt hắn.
”Gia, cái này. . . . . .” Gã sai vặt sau lưng thấy thế có chút luống cuống, đang muốn đứng ra lại bị Tần Tử Minh kéo lại.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy vẻ mặt Tần Tử Minh hết sức bình tĩnh không hề có
chút bối rối, sinh lòng bội phục, Vương gia quả nhiên là một người vô
cùng bình tĩnh!
Những người đánh bạc thành cảnh tượng này cũng
bắt đầu lui về sau chạy trốn tứ phía, sợ bọn họ đánh nhau không cẩn thận dính líu tới mình, cả sòng bạc lập tức loạn thành một đoàn.
Tần
Tử Minh nắm thật chặt chiết phiến trong tay, ngoài mặt thì giả bộ gặp
chuyện không rối loạn nhưng thực tế trong lòng đang mắng mình trăm ngàn
lần.
Hắn không nghĩ tới Tiền chưởng quỹ lại có can đảm đối xử với hắn như vậy, bằng không hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không chỉ mang một gã
sai vặt ra ngoài, nhưng hiện tại dù có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích
rồi, hắn vẫn lo lắng cái mông mình có thể nở hoa hay không.
Nhưng nếu thật sự cứ bị ném xuống như vậy, có lộ ra vẻ thật mất thể diện hay
không, dù gìhắn cũng là Vương gia, sau này vẫn muốn lăn lộn vào con phố
này.
Hay hắn vẫn nên đi với Tiền chưởng quỹ ra ngoài nói một chút, không làm phiền Tiền chưởng quỹ, chính hắn đi ra ngoài?
Liên tục cân nhắc, Tần Tử Minh quyết định biện pháp, nam tử hán không ăn
thiệt thòi trước mắt, mặc dù không có mặt mũi khi cúi đầu với Tiền
chưởng quỹ nhưng như vậy dù sao cũng tốt hơn bị ném xuống vừa bị ném
xuống vừa bị mất mặt mũi.
Mắt thấy tay mấy đại hán kia chuẩn bị
nắm cánh tay gầy yếu của hắn, Tần Tử Minh đang chuẩn bị mở miệng lại đột nhiên cảm giác được có một trận gió mạnh quất vào mặt, gần như sượt qua bên tóc mai, hắn vô ý thức nhắm mắt lại, đã nghe một tiếng hét thảm
trền đến bên tai.
Mở mắt ra nhìn, cổ tay vốn đang đưa tới bắt tay hắn của đại hán, rõ ràng ghim một ám khí hình thoi, giống như là tự chế , máu tươi chảy xuống theo cổ tay của hắn.
Cùng lúc đó, ngoài phòng truyện tới một tiếng nói nữ tữ, “Ai dám cử động nữa thử nhìn một chút xem?”
Ánh mắt mọi người rối rít nhìn ra ngoài phòng, chỉ thấy một cái bóng dáng
màu lam nhạt, bên ngoài khoác một cái áo choàng lông chồn, cô gái sải
bước vào bên trong sòng bạc, đôi mắt nàng xinh đẹp động lòng người, chỉ
là khi ánh mắt di chuyển, toát ra một cỗ sát khí làm người ta cảm thấy
sợ hãi.
Tiền chưởng quỹ không nghĩ tới người xuất hiện lại là một cô gái, không khỏi có chút kinh ngạc, đang muốn hỏi cô gái kia là ai,
đã phát hiện Tần Tử Minh trước mặt giống như mông có lắp lò xo, lập tức
từ trên ghế nhảy lên, chạy về phía nàng kia, ôm lấy cánh tay của nàng,
giọng nói hoàn toàn mềm nhũn, “Nương tử.”
An Tri Cẩm nhìn vành
mắt hắn phiếm hồng, bộ dáng đáng thương, ngay trước mặt mọi người dùng
tay sờ sờ sau gáy hắn, sủng nịch an ủi, “Ngoan, đừng sợ.”
------ lời nói với người xa lạ ------
Hỏi các ngươi, Tiểu Minh Tử của chúng ta mà không manh! A Cẩm không khí phách!
Bất quá đây chỉ là tạm thời thôi, tương lai không xa Tiểu Minh Tử có thể khí phách hơn cả A Cẩm, kính thỉnh mong đợi ~