Phi Âu Bất Hạ

Chương 37: Chương 37: Em muốn làm con mèo kia




Bị đối tượng thầm mến biết được tâm tư của mình, nên ứng đối như thế nào? Nếu như là một đôi trai gái nào đó, có thể to gan tỏ tình, bất kể sau đó thành hay bại, ít nhất cũng sẽ không phí hoài yêu thích của mình.

Mà nếu như là hai người con trai thì sao? Nếu như là một cặp anh em không có quan hệ ruột thịt thì sao?

Năm mười sáu tuổi, Thịnh Mân Âu nhận ra tình cảm của tôi dành cho hắn, đơn phương cắt đứt liên hệ với tôi.

Sự tránh né của hắn làm tôi chán chường không thôi, rồi lại hết sức không cam lòng. Nếu như hắn đã không chịu gặp tôi, cũng không nghe điện thoại của tôi, vậy thì tôi sẽ tới tìm hắn.

Tôi nói dối mẹ rằng mình bị ốm, để mẹ xin trường cho tôi nghỉ một ngày. Bà biết bài vở tôi nặng, áp lực lớn, vừa khéo đợt đó thành tích học tập của tôi cũng khá tốt, tuy không nhìn ra được tôi ốm đau ở đâu, nhưng rồi bà vẫn xin nghỉ cho tôi.

Mẹ tôi vừa ra khỏi nhà, tôi lập tức tới trường Thịnh Mân Âu, dọc đường liên tục nhảy nhót tưng bừng vì sắp được gặp hắn.

Thế nhưng, đợi tới khi tôi hỏi thăm được phòng học hắn đang nghe giảng, chạy tới đó tìm hắn, hiện thực lại không đẹp đẽ được như trong tưởng tượng.

Xuyên qua lớp kính cửa sổ to lớn, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thịnh Mân Âu ngồi ở gần phía sau phòng học, mà người ngồi ngay bên cạnh hắn là Tề Dương. Hai người họ ngồi rất sát nhau, tựa như đang thân mật thủ thỉ gì đó.

Tôi đứng sững sờ trên hành lang, cảm thấy vừa hoang đường vừa luống cuống, mà càng nhiều hơn lại là ghen ghét đang dần dần dâng lên trong lòng.

Ghen ghét giống như một ngọn lửa đen ngòm, gần như đã sắp thiêu sạch lý trí của tôi.

Giữa chừng Thịnh Mân Âu hình như đã cảm nhận được, hắn liếc mắt nhìn về phía tôi, tôi căng thẳng đón lấy ánh mắt của hắn, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót. Nhưng hắn lại chỉ bâng quơ liếc qua, rồi lập tức thu tầm mắt trở về, như thể chẳng hề nhìn thấy tôi, hoặc là cho dù có thấy, cũng chỉ xem như tôi không tồn tại.

Hắn nhìn chăm chú vào Tề Dương, nói chuyện với anh ta, nở nụ cười với anh ta. Tề Dương đang nói chuyện lại đột nhiên kích động nắm chặt lấy tay Thịnh Mân Âu, Thịnh Mân Âu chỉ nhìn lướt qua, mà không hề có bất kỳ biểu hiện chống cự nào.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, dữ dằn nhìn chằm chằm vào tay hai người họ nắm lấy nhau, trong đầu như có một ngọn núi lửa đang phun trào, bị cơn thịnh nộ và lửa giận choán đầy.

Anh không muốn gặp tôi, lại sẵn lòng chấp nhận cho Tề Dương tới gần, anh đã không cần tôi nữa, anh bị cướp đi mất rồi…

Lẽ nào thật sự giống như lời Tề Dương từng nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Thịnh Mân Âu chỉ muốn ở bên đồng loại thôi sao?

Phía sau vang tới tiếng nói chuyện cố gắng hạ thấp giọng: “Đây chẳng phải là Thịnh Mân Âu và Tề Dương à?”

Tôi quay đầu lại nhìn, hai chàng trai đang dựa vào lan can phía sau hút thuốc, chắc cũng nhìn thấy hai người Thịnh Mân Âu qua cửa sổ, thế là bắt đầu rảnh rỗi bàn tán xì xào.

“Trước đó vì trốn Tề Dương còn phải chuyển ra ngoài ở, nghe nói đã dính lấy cậu ta không rời dù chỉ một khắc, nói chuyện với cậu ta thôi cũng bị trừng mắt…” Một chàng trai khác lắc đầu, mặt đầy vẻ chán ghét, “Đúng là bị điên, bị Tề Dương thích đúng là xui xẻo.”

“Nhưng cậu xem, không phải Thịnh Mân Âu đang nói nói cười cười với cậu ta sao? Chưa biết chừng người ta ý chí kiên định mài sắt nên kim, cuối cùng cũng làm học bá động lòng rồi?”

“Không hiểu nổi. Tôi cũng chẳng kỳ thị gì chuyện đó, nhưng tôi cảm thấy con người Tề Dương không bình thường, người quá u ám, nếu tôi mà bị cậu ta quấn lấy, tôi thật sự không dám dễ dàng từ chối đâu, cảm giác cậu ta có thể lập tức đồng quy vô tận với tôi.”

“Thật luôn!” Quan điểm của người này lập tức nhận được sự tán đồng của người còn lại, “Ánh mắt của Tề Dương giống hệt loại người tỏ tình không thành sẽ giết cả nhà người ta, có lúc tôi cũng chẳng dám nói chuyện với Thịnh Mân Âu, chỉ sợ bị tên thần kinh kia ghim, ngộ nhỡ bị đâm cho một dao sau lưng thì đúng là xui xẻo.”

Chân tay lạnh ngắt, lồng ngực bị chặn lại một hơi, uất ức khó thông. Đứng bên ngoài phòng học, tôi gọi điện thoại cho Thịnh Mân Âu. Chỉ cách một lớp cửa sổ, một bức tường, tận mắt nhìn thấy hắn lấy điện thoại di động ra lạnh lùng liếc nhìn, sau đó ấn xuống phím, úp điện thoại xuống ném qua bên cạnh. Cùng lúc đó, trong điện thoại di động của tôi cũng phát ra lời báo thuê bao vừa gọi đã tắt máy.

Tề Dương nhìn thấy động tác của hắn, hình như hơi tò mò người gọi tới là ai.

Thịnh Mân Âu nghiêng đầu nói gì đó với anh ta, Tề Dương liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, rồi bỗng nhiên rướn lại gần Thịnh Mân Âu, nhỏ nhẹ thủ thỉ vào tai hắn.

Thịnh Mân Âu không hề cử động, để mặc cho anh ta tới gần, vì tư thế của hai người họ, tôi không thể nào nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Thịnh Mân Âu, nhưng nếu như hắn có thể nhân nhượng cho Tề Dương lại gần mình như vậy, đã đủ để chứng tỏ rằng hắn cũng không chán ghét.

Nếu như hắn ghét một người, hắn sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào, cắt đứt mọi liên hệ, tỏ rõ thái độ ra ngoài, quyết không dây dưa dài dòng… giống như đối với tôi.

Hắn không ghét Tề Dương, mà lại ghét tôi.

Tôi không nán lại trường Thịnh Mân Âu quá lâu, hồn bay phách lạc về đến nhà, cúi đầu đổ người xuống giường, không biết phải làm thế nào, cuối cùng còn thật sự ốm một trận.

Mẹ tôi về nhà, nói rằng cả người tôi đều sốt cho hồ đồ, vừa khóc vừa nói mình đau. Tôi hoàn toàn không có ký ức gì về những chuyện này sau khi tỉnh lại, cũng không loại trừ khả năng mẹ tôi nói quá lên, nhưng một trận ốm này thật sự đã khiến tôi nằm trọn vẹn hai ngày ở nhà, gầy xọp đi.

Đi học trở lại, giáo viên nhìn thấy tôi, còn nói rằng nếu như chưa khỏe hẳn thì nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, đừng miễn cưỡng. Khoảng thời gian đó, chỉ cần soi gương, tôi cũng không dám tưởng tượng một người có thể thành ra người không ra người quỷ không ra quỷ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Tâm trạng tôi xuất hiện khuynh hướng không ổn lắm, phiền muộn, nóng nảy, cảm xúc suy sụp, tinh thần phấn khởi không đi vào giấc ngủ được, thân thể thì lại vì không được nghỉ ngơi đầy đủ nên uể oải rã rời. Tôi lên mạng tìm hiểu, trên mạng nói rằng tôi có chiều hướng bị rối loạn lưỡng cực, đồng thời còn bật ra đường dây nóng phòng tự sát. Tôi nhìn chằm chằm vào dãy số này một lúc lâu, cuối cùng cũng không ghi nhớ.

Không tới mức tự sát, tôi tự biết.

Mẹ tôi cho rằng nguyên nhân thúc đẩy tôi suy sụp như vậy là vì bài vở, sao bà có thể ngờ được, thứ khiến cho tôi dần dần gầy gò đi, lại là thất tình.

Thất tình khiến người ta đau đến không muốn sống nữa, người khác thất tình cùng lắm cũng chỉ mất đi đối tượng trong lòng mà thôi, tôi đây thất tình không chỉ mất đi đối tượng, còn mất luôn một người anh trai.

Con trẻ trong thời kỳ trưởng thành rất dễ phản nghịch, người khác phản nghịch sẽ không học hành, trốn trong quán net, tôi phản nghịch còn dữ dội hơn, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn tán Thịnh Mân Âu.

Ban ngày, tôi là học sinh giỏi trong mắt thầy cô bạn bè, con trai ngoan trong mắt mẹ tôi, tôi nghiêm túc học tập, ngày ngày tiến lên, vui tươi sáng sủa như trong lòng không có chút âm u nào.

Tối đến, tôi sẽ gọi vào số Thịnh Mân Âu hết lần này tới lần khác, đón tiếp tôi lại vĩnh viễn là giọng nữ máy móc lạnh như băng. Tôi biết hắn sẽ không nghe điện thoại của tôi, nhưng việc này đã trở thành một thói quen, một nghi thức cố định, không gọi sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Thiếu ngủ làm lòng người không yên, tính tình càng ngày càng tệ, có lần ở trường không cẩn thận va vào một học sinh cuối cấp, tôi chỉ buông một câu “Xin lỗi” đã muốn bỏ đi, đối phương lại không ưa thái độ kiêu căng của tôi, muốn dạy dỗ tôi xem phải làm một “đàn em” đúng tiêu chuẩn như thế nào.

Tôi cũng chẳng buồn nhiều lời với tên đó, một đấm quật ngã, rồi bị cảnh cáo kỷ luật.

Vào những lúc như vậy, học sinh giỏi vẫn được ưu ái, không ai cảm thấy tôi cần phải chịu trách nhiệm cả, trái lại còn tìm cho tôi một loạt những lý do giải vây như là “áp lực học tập quá lớn”, “ra tay cũng chỉ vì tự vệ”, “đối phương thường bắt nạt đàn em lớp dưới”, rồi động viên tôi đừng để chuyện này trong lòng.

Nhưng mà đối mặt với cảnh cáo kỷ luật không đến nơi đến chốn của tôi, tên đàn anh trúng một đấm của tôi lại không phục, để chuyện này vào lòng. Mấy ngày sau, lúc tan học, tên kia tìm mấy thằng côn đồ ngoài trường tới dạy dỗ tôi, chặn tôi lại trong ngõ.

Hai đấm khó địch bốn tay, huống hồ còn là bảy tám chín mười tay. Tôi bị đánh cho nằm bẹp trong ngõ, không dậy nổi, mấy tên kia đánh người xong thì hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Tôi nghỉ ngơi một lúc rồi tự mình bò dậy, không đến bệnh viện, không về nhà, dựa vào ý chí đáng sợ loạng chà loạng choạng đi tới căn phòng Thịnh Mân Âu thuê.

Sau này ngẫm lại, chính tôi cũng cảm thấy liệu mình có bị thần kinh không.

Tôi đợi trước cửa nhà hắn, mơ mơ màng màng ngồi dựa vào cửa, chờ mãi tới tận tối, đợi hắn trở về.

Tại sao lại muốn tới gặp hắn, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, sau này có thời gian rất dài rất lâu để suy nghĩ, tâm trạng lúc đó lại đã tiêu tan hết sạch từ lâu, không nắm được chút manh mối nào.

Mà thực ra thì cũng chẳng khó đoán, với tâm lý của một thằng nhóc loai choai, để người quan trọng trong lòng nhìn thấy mình thê thảm như vậy, chẳng lẽ là để ra vẻ anh hùng? Đương nhiên là không phải, ấm ức như vậy, chật vật như vậy, ngàn dặm xa xôi như vậy, chẳng qua chỉ là để nhìn thấy đối phương đau lòng vì mình mà thôi.

Dù rằng từ nhỏ tới lớn, Thịnh Mân Âu chưa bao giờ biểu hiện ra bất cứ tình cảm nào ở phương diện này với tôi.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, mãi đến khi một đôi giày dừng lại trước mặt tôi, tôi mới chầm chậm ngẩng đầu lên.

Thịnh Mân Âu rũ mắt nhìn xuống tôi, trong mắt không có chút kinh ngạc nào, đương nhiên cũng không hề tồn tại đau lòng gì đó mà tôi đã âm thầm mong ngóng.

Tôi nhếch miệng nở nụ cười với hắn, lại bởi vì kéo căng vết thương nơi khóe môi mà đau tới mức phải nhíu chặt mày.

“Anh, em bị chúng nó đánh, đau quá…”

Tôi kéo ống quần hắn, hắn không hề bị lay động, chỉ nói khe khẽ một câu: “Tránh ra.”

Hai chúng tôi đã một tháng không gặp nhau, đây là câu đầu tiên hắn nói sau khi nhìn thấy tôi.

Ngồi quá lâu, lúc đứng lên tôi cũng hơi lảo đảo, tay chống lên cửa mới đứng vững được.

“Anh, bất kể em chọc giận anh thế nào đi nữa, em cũng đều xin lỗi, nhưng anh đừng như vậy mà.” Tôi mím môi, nói mà như van xin, “Đừng lờ em đi như vậy.”

Thịnh Mân Âu nhìn tôi mãi một lúc, rồi nói: “Cậu không chọc giận tôi, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cậu thôi. Đi về nhà đi, đừng bao giờ tới nữa.”

Tôi không ngờ hắn sẽ nói ra trần trụi như vậy, nói thẳng tới độ tôi suýt nữa không phản ứng lại ngay, hắn thậm chí còn không cho tôi một cơ hội để vờ như chưa có gì xảy ra cả.

Giấu đầu hở đuôi, giấy gói lấy lửa, hắn đều không cần, thứ hắn cần là ném mọi sự “không chịu khống chế” này, bao gồm cả ngọn lửa vừa phiền phức vừa phiền não này ra khỏi thế giới của hắn.

Thấy tôi không di chuyển, hắn dứt khoát gạt tôi qua một bên, rồi lấy chìa khóa ra mở khóa, giống như tôi là thứ rác rưởi không biết bay tới từ nơi nào, nhẹ chân đá văng đi là được, căn bản không cần để vào lòng.

Cho dù tôi có làm thế nào, hắn cũng đã quyết định sẽ bỏ mặc tôi, vậy thì tôi tội gì phải giả bộ làm em trai ngoan ngoãn nữa?

“Em thích anh.” Tôi thấy hắn dừng động tác mở cửa lại, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác hả hê, “Không phải là thích của em trai với anh trai.”

Hắn cứng đờ trước cửa phòng vài giây, rồi nhắm mắt lại, nén giận nói: “Rồi, cút về đi, đừng quay lại đây nữa.”

Nếu là mọi khi, hắn bảo tôi cút tôi sẽ cút, thế nhưng ngày đó tôi như thể đã điên mất rồi, không hề sợ hãi khiêu khích giới hạn nhẫn nại của hắn.

“Anh cảm thấy những lời nói ô uế đó làm bẩn tai anh đúng không? Em trai yêu anh trai, ghê tởm thật.”

Hắn nắm lấy tay cầm, cuối cùng cũng từ bỏ ổ khoá cũ kỹ gỉ sét tới mức khó có thể mở ra, quay người về phía tôi, nở nụ cười châm chọc mà lạnh nhạt.

“Nếu đã biết như vậy, thì cậu không nên nói ra.”

Hắn quả nhiên là cảm thấy tôi vừa dơ bẩn vừa đáng ghê tởm. Cơn đau sắc bén đột nhiên nhói lên trong tim, tôi cứng đờ ở đó, trong lòng nghĩ rằng thôi xong rồi, tôi có thể là bị đánh ra bệnh rồi, bọn họ đánh hỏng tim tôi rồi.

Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng “tim đau” chỉ là một từ để hình dung, mà không biết rằng có một ngày, nó vậy mà đã thật sự, dưới tình huống không bị ảnh hưởng bởi bất cứ ngoại lực nào, sinh ra cơn đau đớn như bị xé nát.

Tôi mất một lúc để bình tĩnh, rồi khó nhọc nói: “Đúng, em cần giữ kín bí mật này cả đời, ít nhất vẫn sẽ có thể làm anh em với anh. Bây giờ anh đã hoàn toàn không muốn nhìn thấy em nữa rồi, đúng không?”

“Tôi cho rằng thái độ của tôi đã rất rõ ràng.” Thịnh Mân Âu trông như thể chỉ cần tôi có thể bỏ đi, hắn sẽ không ngại nói ra những lời còn khó nghe hơn.

Tôi mỉm cười: “Vậy thì tại sao anh lại có thể chấp nhận Tề Dương xuất hiện bên cạnh anh? Bởi vì anh thích anh ta hơn, hay là bởi vì… anh ta có thể thỏa mãn dục vọng biến thái của anh?”

Hắn híp mắt lại, một lúc sau mới hỏi tôi: “Cậu nói gì?”

Giọng nói trầm thấp hơn, cũng càng nguy hiểm hơn.

Tôi đang nghịch ngợm bộ ria của một con thú dữ, tôi biết tôi đang tự tìm đường chết, mà tôi lại không dừng lại được.

“Chuyện Tề Dương có thể làm, em cũng có thể làm. Nếu như quái vật chỉ yêu quái vật, vậy thì em sẽ làm một con quái vật.” Tôi bình tĩnh nói, rồi lôi con dao rọc giấy phía sau lưng mình ra.

Hắn nhìn tôi, không hề ngăn cản.

“Quái vật…” Hắn thầm thì, “vậy cậu muốn làm gì? Giết tôi sao?”

Tôi lắc đầu: “Không, em muốn làm con mèo kia.” Con mèo được hắn thương xót, chết rồi vẫn được hắn yêu quý.

Thịnh Mân Âu sững sờ, ngay sau khi tôi rạch một nhát xuống tay mình, hắn đã hiểu ý tôi ngay lập tức, hai con mắt thoáng mở lớn, đồng tử cũng co lại.

Máu tươi tức khắc trào ra khỏi vết thương, nhỏ xuống mặt đất dơ bẩn. Nhìn xuống vết máu như hoa mai nở rộ dưới mặt đất, cơn bực bội bị đè nén dài lâu trong lòng vậy mà cũng lập tức tan đi không ít. Tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao lại có nhiều người trầm cảm rồi tự hại mình như vậy, tuy chỉ trị được ngọn không chữa được gốc, nhưng đúng là có thể chuyển dời đau đớn đi.

Thịnh Mân Âu nhìn vết máu dưới đất, dùng âm thanh vừa khẽ vừa trầm nói: “Lục Phong, cậu là đồ ngu xuẩn.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã thụi cho tôi một đấm, đấm cho mặt tôi lệch sang một bên, con dao rọc giấy cũng tuột khỏi tay rơi xuống vì tấn công đột ngột xuất hiện. Sau đó, đấm đá nện lên người tôi không hề thương tình, hắn đã biến thành một con thú dữ lên cơn điên, không còn chút lý trí nào nữa.

Tôi ngã xuống đất, hắn dùng đầu gối đằn lên lưng tôi, nắm lấy tóc tôi nện tôi xuống đất.

“Anh… đừng đánh nữa…” Tôi bắt đầu xin tha, cơn sợ hãi vây lấy người tôi, khiến tôi phải hèn nhát khuất phục, “Còn đánh nữa, là chết mất….”

Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể chịu được, mà thực ra đó chỉ là một ý nghĩ ngây thơ của trẻ con.

“Không phải cậu muốn chết sao?” Hắn xách đầu tôi lên, thở hổn hển, căm hận ngút ngàn nói, “Muốn trở thành quái vật? Chỉ cậu? Cậu cũng xứng?”

“Em sai rồi…” Tôi ôm lấy đầu, cả người đều mơ mơ màng màng, “…Em không dám nữa.”

Thịnh Mân Âu đánh tôi một trận gần chết, nếu như trước đó tôi chỉ bị thương ngoài da, vậy thì sau một trận đấm đá của hắn, người tôi gần như đã bị đánh cho tàn phế.

Đánh tôi xong, hắn thở phào một hơi, đứng lên, cả người có vẻ đã được thả lỏng hơn không ít.

“Cút về đi, tôi không cần một con mèo khác.”

Tiếng giấy ma sát ồn ào vang lên, một lúc sau, hắn nhét một trăm đồng vào trong vạt áo tôi, bảo tôi tự gọi xe đi bệnh viện.

Chờ cho sao nhỏ quanh đầu tan đi bớt, tôi bò dậy khỏi mặt đất, không đi bệnh viện, mua ít băng gạc ở quầy thuốc gần đó, cầm máu qua loa xong, thì gọi xe cả người bầm dập trở về nhà.

Về đến nhà, mẹ tôi vừa tan ca tối, nhìn thấy tôi thì suýt nữa lên cơn đau tim. Bà run rẩy kiểm tra vết thương trên người tôi, gặng hỏi nguyên do. Tôi đổ hết vụ này lên đầu tên đàn anh có ân oán với tôi, nói rằng bị mấy tên côn đồ đánh.

Ngày hôm sau, mẹ tôi hùng hùng hổ hổ chạy tới trường, bắt giáo viên cho một lời giải thích, chẳng bao lâu sau tên đàn anh kia đã bị khuyên thôi học, về sau tôi cũng không nhìn thấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.