Phi Âu Bất Hạ

Chương 32: Chương 32: Nhân gian muôn vị




Đâm chết ba tôi là một chiếc container chở đầy hàng.

Ngày hôm ấy, ông vốn không nên đi con đường đó, mà mấy hôm nữa là sinh nhật mẹ tôi, ông muốn đi đặt bánh sinh nhật cho bà, lúc trở về muốn đi đường tắt, liền đi vào con đường ngày thường không hay đi.

Mà chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào đúng lúc này.

Ba tôi đang chạy xe đạp điện bình thường, một con xe container đi chếch phía sau đột nhiên nổ săm mất lái, lao tới từ phía sau. Xe trọng tải 50 tấn, quá tải hơn 20 tấn. Tài xế phải chịu toàn bộ trách nhiệm, song công ty bảo hiểm lại dùng quy định “Không bồi thường cho việc vận chuyển trái quy định trái pháp luật” trong hợp đồng làm lí do, từ chối bồi thường.

Con xe của tài xế còn là mua trả góp, nói rõ đòi tiền không có đòi mạng có một, thực sự không được thì cứ để ông ta ngồi tù.

Mẹ tôi không chấp nhận được chuyện ba tôi vô duyên vô cớ mất mạng mà chúng tôi lại không lấy được cả khoản bồi thường nên nhận, đành phải đâm đơn kiện, kiện cả tài xế lẫn công ty bảo hiểm ra tòa.

Luật sư là luật sư công ích do tòa án đề cử, chúng tôi chỉ cần trả rất ít tiền là đã được phục vụ, mà đồng thời cũng mang ý nghĩa, chúng tôi không thể yêu cầu quá cao về phục vụ.

Kiện cáo kéo dài đứt quãng trong vòng hai năm, luật sư vẫn luôn không hề quan tâm, mẹ tôi phải không ngừng thúc giục, mới có thể báo cáo tiến triển của vụ án cho chúng tôi.

Phán quyết cuối cùng được đưa ra là, công ty bảo hiểm dựa theo điều khoản hợp đồng không cần bồi thường, tài xế chịu trách nhiệm chi phí điều trị mai táng, bồi thường chúng tôi hai mươi vạn.

Hai năm, một cái mạng, hai mươi vạn…

Mẹ tôi không cam lòng mạng người lại bị rẻ rúng như vậy, phẫn nộ đâm đơn kiện. Không ngờ rằng, mạng người đúng là rẻ rúng như vậy.

Bà không màng hình tượng kéo ống tay áo luật sư bên ngoài tòa án, suy sụp khóc lóc, xin ông ta nghĩ thêm cách, chỉ đổi lấy khuôn mặt sa sầm của đối phương, cùng với câu nói ghét bỏ: “Không biết điều.”

Dưới cái nhìn của ông ta, lãng phí hai năm lên tòa vì chúng tôi đã có thể nói là ông ta làm tận chuyện tốt, hết lòng từ bi. Có thể được bồi thường hai mươi vạn đã là tốt lắm rồi, dây dưa thêm chẳng qua chỉ lãng phí thời gian của nhau. Người thức thời, nên thiên ân vạn tạ ông ta, chấp nhận kết quả phán quyết này, chứ không phải lòng tham không đáy, không biết thỏa mãn giống như mẹ tôi.

Như thể, hai mươi vạn này cái bánh từ trên trời rơi xuống, là một vé xổ số trúng lớn, chứ không phải khoản bồi thường chúng tôi nên nhận mà lại phải khóc lóc van nài, chạy vạy khắp nơi mới có được.

Luật sư không vui hất mẹ tôi ra, sải bước bỏ đi. Mẹ tôi quỳ ngồi dưới đất khóc rống không ngừng, gọi tên ba tôi, hỏi ông ấy tại sao lại cứ chết đi như vậy, rồi mắng ông trời khốn kiếp vì sao lại bất công như vậy, nghi ngờ trên thế giới này còn có lương tri nữa hay không.

Tôi ôm lấy mẹ, vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, cố gắng làm bà trấn tĩnh lại.

Trong tòa án lát gạch hoa cương dày nặng, bởi vì năm tháng phôi pha, trên mỗi miếng đều có không ít dấu vết bị mài mòn. Đế giày ma sát với nền gạch sẽ phát ra tiếng va chạm khe khẽ, lúc không có ai, tiếng động duy nhất này sẽ vang vọng suốt hành lang dài dằng dặc, làm nổi bật lên không khí trang nghiêm nghiêm túc của cả kiến trúc.

Trong ký ức, tiếng khóc bất lực của mẹ tôi giằng kéo trái tim tôi, làm tôi lần đầu được nếm trải cảm xúc “vô năng vi lực”. Thế nhưng khiến cho tôi canh cánh trong lòng nhất, vẫn là tiếng bước chân không buồn lưu luyến của người luật sư kia cùng với bóng lưng lạnh lùng tới cùng cực của ông ta.

“Mẹ, không sao đâu, sẽ không sao đâu…” Tôi vụng về an ủi người mẹ đang trong tâm trạng kích động, theo bản năng muốn tìm kiếm giúp đỡ từ anh mình.

Mà khi tôi nhìn về phía Thịnh Mân Âu, tôi lại phát hiện hắn đang đứng giữa hành lang, yên lặng một cách khác thường nhìn chăm chú vào người luật sư đã đi xa, tròng mắt đen nhánh như bị che phủ bởi một màn sương bụi mờ mịt, khiến người ta khó nhìn ra được ý nghĩ chân thật trong lòng hắn.

“Anh ơi?” Tôi thấy hơi sợ vẻ mặt của hắn, luôn cảm thấy không giống với hắn mọi ngày lắm.

Thịnh Mân Âu nhìn sang theo tiếng tôi gọi, nhìn chăm chú tôi một lúc lâu, rồi bỗng nhiên mở miệng nói: “Thì ra trên thế giới này, không phải cứ giết người là sẽ bị trừng phạt.”

Hắn không cảm thấy phẫn uất, như thể chỉ bỗng dưng ý thức được vấn để này, sau đó cảm khái một câu.

Cả người tôi chấn động, thoáng sững sờ. Lời nói của Thịnh Mân Âu, bầu không khí lúc đó, tiếng khóc của mẹ, người luật sư đã đi xa, tất cả những thứ này đan xen hết vào nhau, khiến một đứa trẻ mới mười hai tuổi là tôi lúc đó vừa mờ mịt rồi vừa luống cuống.

Tôi không biết mình nên đáp lại câu này của hắn thế nào, đây thậm chí còn không thể tính là một câu hỏi, mà lại giống như một tảng đá ngàn cân, mơ mơ hồ hồ, ủ ê chán nản đập về phía tôi.

“Anh…” Tôi chẳng nói nên lời, lồng ngực bị câu nói của hắn đằn lên lại ngột ngạt không thôi.

Không có cửa kháng cáo, bất lực bó tay, nước mắt vì đắng chát không cam lòng tràn ra khỏi bờ mi, tôi quay mặt đi, sợ mình không kiềm chế được tâm trạng, mẹ tôi sẽ càng thấy đau buồn hơn, không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhẫn nhịn, nghẹn uất tới nỗi cả người cũng run lên nhè nhẹ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể là mấy phút, cũng có thể chỉ là mấy giây, vai tôi bỗng nhiên bị một bàn tay đặt nhẹ lên, quay đầu sang, liền thấy Thịnh Mân Âu đã tới bên người chúng tôi từ bao giờ.

Hắn duỗi hai tay, cùng lúc nắm lấy vai tôi, một bàn tay khác cũng vỗ nhè nhẹ êm ái lên lưng mẹ tôi như dỗ em bé, rồi vỗ lên tay tôi.

“Đừng sợ, vẫn còn có chúng ta mà.” Hắn dùng giọng trầm thấp không rõ đang nói với ai.

Lúc đó tâm trạng mẹ tôi đang kích động, tôi không biết bà có nghe lọt tai hay không, nhưng vào thời khắc ấy, câu nói này đúng là đã an ủi tôi được rất nhiều.

Mười mấy năm sau, một vụ án tương tự lại luẩn quẩn rơi vào văn phòng luật của Thịnh Mân Âu, được hắn lựa chọn. Tôi không biết năm đó hắn có cảm thấy không cam lòng, có cảm thấy phẫn hận như tôi hay không, nhưng hắn bỏ hai giữ một, chỉ giữ lại đúng vụ án này, hẳn là cũng để ý.

Buổi chiều, tôi cảm thấy hơi mệt, dù sao đêm qua cũng không ngủ nghỉ được tốt, chỉ chợp mắt hai tiếng trên thảm trải sàn trong phòng khách nhà Thịnh Mân Âu, nhắm mắt không ngủ, rồi lại đánh một giấc trên ghế trong phòng tiếp khách của văn phòng luật.

Đang ngủ giữa chừng, bỗng nhiên cửa phòng tiếp khách bị đẩy ra, tôi tỉnh lại từ giấc ngủ không sâu, thấy lễ tân dẫn một lớn một nhỏ, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi và một bé gái đứng ở cửa.

“A! Anh Lục à, ngại quá, tôi không biết anh đang nghỉ.” Lễ tân thấy tôi bị đánh thức, bèn vội vã nói lời xin lỗi.

Tôi ngồi dậy, day day trán: “Có gì đâu, là tôi chiếm chỗ của mọi người mà, cô muốn dùng thì cứ dùng đi, tôi sang chỗ khác ngồi.”

Lễ tân lùi về phía sau, liếc nhìn một hướng khác ngoài cửa, một lúc sau liền nhìn về phía tôi nói: “Không cần không cần, hai vị khách này chỉ tạm thời ở đây một lúc thôi, bao giờ luật sư Thịnh có thời gian thì sẽ gặp hai người họ ngay.”

Cô nàng nói người phụ nữ và bé gái kia ngồi tạm ở đây, sau đó đi ra ngoài rót nước cho bọn họ.

Người phụ nữ trông có vẻ uể oải, sắc mặt tiều tụy, trên áo có nếp nhăn cùng một vài vết bẩn, tâm trạng hình như cũng rất nặng nề. Bé gái thì lại vẫn luôn dán sát vào người bà ấy, trạng thái tuy có khá hơn một chút, mà giữa hai hàng lông mày thì trước sau luôn phủ một vẻ ấm ức mà lứa tuổi này không nên có, nhìn ai cũng đều sợ hãi.

Người phụ nữ gật gật đầu với tôi, sau đó ngồi xuống đối diện.

“Na Na, con xem nhà cửa bên dưới nhỏ chưa kìa? Có nhìn thấy không? Chúng ta đi nhìn đi?” Bà ấy cố gắng khơi dậy cảm xúc của bé gái, nhưng cô bé này lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện mới mẻ này, chỉ dán chặt vào người bà ấy, gần như muốn rụt vào trong lòng bà ấy.

Người phụ nữ dường như không biết phải làm sao, thở dài một hơi không rõ, hai mắt ửng đỏ.

“Cô bé mấy tuổi rồi?” Tôi lên tiếng hỏi.

Người phụ nữ sững sờ, nhìn về phía tôi, cố gắng rặn ra một nụ cười gượng gạo: “Sáu tuổi, sang năm là đi học.”

“Tên là Na Na sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng, tên thật là Hứa Na, tên ở nhà là Na Na.”

Tôi nhanh chóng chuyển giọng mình sang tần số dịu dàng: “Na Na, để chú làm ảo thuật cho Na Na xem nhé?” Rút hai tờ giấy ăn từ trên bàn, kéo áo khoác trên người phủ lên hai tay, rồi nói, “Bình thường chú không biểu diễn ảo thuật này cho người khác đâu, hôm nay nhìn thấy cô bé đáng yêu như cháu nên mới ngoại lệ một lần đấy, cháu đừng chớp mắt nhá.”

Hứa Na vẫn không nói một lời, dán sát vào mẹ mình, mà ánh mắt lại trở nên tò mò.

Tôi gập hai tờ khăn giấy trên tay, gấp ra một nụ hoa, lật cánh hoa, cuối cùng một tay nắm chặt cổ áo khoác, làm bộ long trọng giới thiệu với Hứa Na.

“Đây rồi, đây là món quà chỉ tặng cho các cô bé đáng yêu thôi, tăng tà lăng tà lăng!” Hất áo khoác, một cành hoa hồng bằng giấy ăn nở rộ xuất hiện trên tay tôi.

Hứa Na lập tức trợn tròn hai mắt, vẻ mặt thán phục như làm thế nào cũng không ngờ tới.

Tôi bước tới một bước, quỳ một gối xuống trước mặt Hứa Na, dâng lên bông hoa hồng gấp cho bé.

Hứa Na hơi chần chừ, rồi hơi xấu hổ nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn với tôi.

Tôi thấy trên mặt cô bé đã có ý cười, biết rằng cô bé cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, thế nên liền đề nghị: “Cháu có muốn học không, để chú dạy cho cháu?”

Hứa Na ngẩng đầu lên, nhìn tôi, rồi nhìn sang mẹ mình.

“Không sao cả, Na Na có muốn học không? Muốn học thì nhờ chú dạy cho con.” Người phụ nữ nở nụ cười chân tâm thực lòng đầu tiên từ lúc vào cửa cho tới nay.

Hứa Na liền nhìn sang tôi, gật mạnh đầu với tôi, sau đó dùng giọng non nớt nói: “Cháu muốn học ạ.”

Tôi bắt đầu dạy Hứa Na gấp hoa hồng giấy, chờ cô bé học được xong, thì lại gấp con chuột, thiên nga và thỏ. Giữa chừng lễ tân đi vào đưa nước, còn khá là ngạc nhiên nán lại thưởng thức một lúc, hỏi tại sao tôi lại biết nhiều cách gấp giấy như vậy.

Nếu như cô ấy không có việc gì làm trong suốt mười năm, chỉ có thể ngày qua ngày ngây người ngắm nhìn bầu trời bên ngoài tường cao, cô ấy cũng sẽ học được rất nhiều trò tẻ nhạt.

Có một quãng thời gian, tôi còn từng gấp mấy lá thư cho Thịnh Mân Âu thành hình trái tim gửi đi, giờ nhìn lại, đúng là buồn nôn đến chính mình cũng không chịu nổi.

Lễ tân sau đó lại vào lần nữa, lịch sự nói với mẹ Hứa Na: “Bà Dương, luật sư Thịnh đã có thể gặp bà rồi, mời bà đi theo tôi.”

Hứa Na đang chơi cùng tôi không còn biết trời đất gì, bà Dương hiển nhiên cũng không muốn cắt ngang cuộc chơi của con, liền ngượng ngùng bàn bạc với tôi, hỏi tôi có thể tạm thời trông Hứa Na một lúc không.

“Đương nhiên là được rồi.” Tôi nhận lời.

Bà Dương liền giải thích với Hứa Na rằng mình sẽ ở ngay phòng kế bên, bảo cô bé chơi ở đây trước, đợi đến khi bà ấy gặp xong chú luật sư siêu đẳng, là bọn họ có thể về nhà.

Hứa Na ngoan ngoãn gật đầu, lúc bà Dương đi, còn phất tay tạm biệt Hứa Na.

Tôi ngồi gấp gần hết một hộp giấy ăn cho Hứa Na, cô bé bày một đống hoa hồng trên bàn uống nước chơi, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Chú ơi, chú có biết gấp trẻ con không?”

“Trẻ con?”

Hứa Na chỉ vào mình: “Trẻ con giống như cháu này, người khác nhìn vào một cái sẽ biết ngay là cháu.”

Gấp người que còn miễn cưỡng, gấp một người giống như cô bé thì đúng là làm khó tôi.

Tôi tiếc nuối lắc đầu: “Cái này thì hơi khó quá, chú vẫn chưa thành thạo, giờ vẫn chưa gấp được bé gái đáng yêu như Hứa Na.”

Hứa Na có vẻ hơi thất vọng, giọng buồn thiu “à” một tiếng.

“Sao lại muốn gấp trẻ con?” Tôi không nhịn được hỏi cô bé.

“Bởi vì…” Hứa Na nhỏ giọng nói, “Mẹ nói là, đốt cho ba thứ gì thì ba sẽ nhận được thứ đó. Đốt tiền sẽ nhận được tiền, đốt nhà sẽ nhận được nhà, vậy thì nếu như đốt cháu, ba cũng sẽ nhận được Na Na. Cháu nhớ ba lắm, ba chắc chắn cũng đang nhớ cháu lắm…”

Tôi làm thế nào cũng không ngờ được đáp án sẽ lại là như vậy.

Một câu nói ngây ngô của trẻ con, buồn cười, hơi sờ sợ, ấm lòng, thương cảm, đắng cay ngọt bùi đều hội tụ, thực sự là nhân gian muôn vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.