Phi Âu Bất Hạ

Chương 49: Chương 49: Ui, quốc vương nổi giận rồi




Thịnh Mân Âu nhìn tôi, hàng lông mày đang nhíu chặt giãn ra, đổi thành nụ cười châm chọc nhàn nhạt bên môi.

“Rất tốt.” Hắn nói, “Hi vọng cậu nói được làm được.”

Lúc này không giống lúc xưa, tôi đương nhiên sẽ nói được làm được.

Em không cưỡng cầu, bởi vì đã không còn cần thiết phải cưỡng cầu nữa; em không dây dưa, bởi vì anh sớm muộn gì cũng sẽ tự sà xuống lồng ngực em.

“Nhất định, nhất định.” Tôi cười giả lả với hắn, hắn mặc kệ tôi, quay người lại tiếp tục thay quần áo.

Cơ bắp trên lưng Thịnh Mân Âu cân đối, đường nét chập trùng mà rõ ràng, màu da là màu trắng gần như bệnh trạng, thật sự kỳ quái, rõ ràng đây đã là trạng thái trần trụi đến không thể trần trụi hơn được nữa, mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy tấm lưng này trông còn cấm dục hơn cả lúc mặc áo.

Giật giật ngón tay, cố hết sức kiềm chế cơn kích động.

“Vậy thì… nói rõ thế rồi.” Sợ ánh mắt của mình quá rõ ràng lộ ra sơ hở, tôi chỉ có thể vội vàng dời tầm mắt đi, nắm chặt chìa khóa đi tới tủ để đồ của mình

Đến khi tôi tắm xong đi ra, Thịnh Mân Âu đã rời đi từ lâu.

Diêu Tịnh không chịu nhận tội, nhất định phải đi qua từng phiên tòa thẩm vấn một, chỉ riêng chi phí cho luật sư đã là một khoản khổng lồ. Sau khi biết được, Nguỵ Sư liền âm thầm cầm mười vạn tiền mặt, đựng vào một cái túi nilon, rồi lại xếp gọn gàng vào trong một cái túi giấy trông hết sức tầm thường, gọi tôi ra bên ngoài tiệm, rồi nhét vào tay tôi.

“Đừng nói là anh cho nó, không là nó chắc chắn không chịu nhận đâu.” Ngụy Sư lén liếc vào trong tiệm như ăn trộm.

Tôi ôm chặt túi tiền, cảm giác mình chưa bao giờ nhận được sứ mệnh nào gian khổ đến vậy: “Sao phải dùng tiền mặt, anh không biết chuyển khoản à?”

“Hôm nay mới vừa kết toán một cửa hàng khác, anh không gửi vào ngân hàng mà cầm tới luôn.” Sắc mặt ổng đột nhiên thay đổi, miệng nói thật nhanh, “Giao cho mày đấy, anh đi đây.” Vừa dứt câu, chân đã được thoa đầu, chạy nhanh đi xa.

Tôi quay người lại, cửa tiệm bị Thẩm Tiểu Thạch mở ra, sắc mặt cũng không hề tốt.

Nó liếc nhìn cái túi trong lồng ngực tôi, hỏi: “Gì thế?”

Tôi có tật giật mình, lập tức giấu ra sau: “Không có gì, anh ấy mang cho anh… giày.”

“Giày?” Thẩm Tiểu Thạch chẳng hề tin, tay với ra sau đoạt lấy cái túi trong tay tôi, mở ra xem, rồi sửng sốt, “Nhiều tiền vậy?”

Vốn là tiền cũng không có gì không ổn, mà tôi lại vừa nói dối nó xong. Nói dối một chuyện không cần thiết phải nói dối, đã đủ để chứng minh số tiền này có liên quan tới nó.

Nó cầm lấy một xấp tiền, sầm mặt ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Anh… Ngụy Sư cho em?”

Lắc đầu không được, gật đầu cũng không xong, tôi chỉ đành lúng túng không dám nhìn thẳng vào nó.

“Ổng… muốn xin lỗi mày thôi.”

“Xin lỗi? Dùng tiền?” Nó nghiến răng nghiến lợi, “Anh ta cho rằng em bán à?”

Tôi giật mình, tức khắc cảm thấy sự mau mồm mau miệng của mình đến trước mặt Thẩm Thiểu Thạch lại va phải thất bại thảm hại chưa từng có, liền vội vàng đổi cách nói: “Không đúng không đúng, anh nói nhầm, là anh truyền đạt nhầm! Đây là… ổng cho mày mượn, bạn bè đỡ đần mày chút ít thôi.”

Thẩm Tiểu Thạch ném mạnh tiền trở về, chẳng hề cảm kích.

“Ai thèm.”

Nó dữ dằn quăng cho một câu, rồi xách theo túi tiền kia quay người đuổi theo Ngụy Sư, có vẻ như muốn trả lại tiền ngay trước mặt đối phương.

Nhìn bóng lưng từ từ rời xa của nó, tôi lại lắc đầu thở dài không ngừng.

Vận mệnh sau này của F4 Thanh Loan thật sự rất khó đoán.

Thẩm Tiểu Thạch đi hẳn một tiếng mới về, tôi thấy hai tay nó trống trơn, tâm trạng không tốt, đoán rằng chắc đã trả lại được tiền, chỉ là trong quá trình trả tiền, ngôn ngữ giữa hai người có lẽ đã không hề vui vẻ gì.

“Anh Phong, anh yên tâm, tiền phải trả cho luật sư Thịnh, em sẽ không trả thiếu một phân nào.” Thẩm Tiểu Thạch nghiêm mặt nói, “Có phải bán máu bán thận em cũng sẽ kiếm đủ để trả.”

Tôi vừa nghe nó nói vậy là lại thấy đau lòng, xua tay lia lịa: “Không đến mức đấy không đến mức đấy.”

Nó bán máu bán thận kiếm tiền, còn chẳng bằng tôi bán mình gán nợ cho Thịnh Mân Âu, ít nhất cũng là cả nhà đều vui.

Buổi chiều, Thẩm Tiểu Thạch xin nghỉ, nói rằng Thịnh Mân Âu muốn nó qua đó bàn bạc chiến lược cho phiên tòa tiếp theo. Thân làm một người bạn, đồng thời cũng là một “ngư dân” đang từng bước dụ dỗ hải âu, tôi bày tỏ muốn đi cùng nó.

Tiệm cầm đồ còn lại mỗi mình Liễu Duyệt, không kinh doanh bình thường được, chỉ đành phải đóng cửa tiệm sớm.

Đến văn phòng luật Cẩm Thượng, lễ tân dẫn chúng tôi vào phòng họp, vừa vào cửa đã thấy bên trong không chỉ có Thịnh Mân Âu và Ngô Y, mà còn có ba luật sư có tiếng khác nữa.

Thẩm Tiểu Thạch cùng bọn họ ngồi vào bàn họp, tôi vẫn như trước đây, tìm một cái ghế trong góc ngồi xuống, lẳng lặng quan sát.

“Anh Thẩm, chúng tôi chuẩn bị mời bác sĩ Từ Úy Ba từ trung tâm sức khỏe tâm lý Thanh Loan tới làm đánh giá tâm lý cho bà Diêu Tịnh, mẹ anh.” Ngô Y đẩy một văn bản tới trước mặt Thẩm Tiểu Thạch, “Nếu như kết quả thể hiện tình trạng tâm lý của bà ấy không ổn định, hoặc là trầm cảm cực độ, chúng ta có thể lợi dụng điều này để làm điểm khởi đầu mới cho lời biện hộ sau đó.”

Thẩm Tiểu Thạch đọc lướt qua văn bản kia, rồi kí tên xuống góc phải rất nhanh.

“Ngoài ra, chúng tôi còn muốn mượn sức mạnh của truyền thông để làm nóng vụ án này.” Một nữ luật sư nói, “Bạo lực gia đình là một đề tài rất tốt, sẽ thu hút được sự chú ý rất lớn.”

“Truyền thông?” Thẩm Tiểu Thạch không hiểu lắm, “Tại sao lại phải làm như vậy.”

“Thực ra…”

“Bởi vì có thể song thắng.” Nữ luật sư vẫn đang suy nghĩ xem nên giải thích với Thẩm Tiểu Thạch như thế nào, Thịnh Mân Âu đã tiếp lời cô.

Người hắn nghiêng về phía trước, mười ngón tay giao nhau, đặt trên bàn, nhìn thẳng vào Thẩm Tiểu Thạch nói: “Thông qua sự chú ý của công chúng, quá trình thẩm vấn trên tòa có thể được thúc đẩy nhanh hơn tốt hơn, văn phòng luật của tôi cũng được quảng cáo miễn phí, nhận được danh tiếng tốt. Cớ sao lại không làm?”

Thẩm Tiểu Thạch có vẻ hơi do dự, dù sao thì truyền thông tham gia vào, sẽ có nghĩa là vụ án này bị đặt dưới mí mắt của công chúng, để mọi người soi mói bình phẩm. Coi như có để nặc danh làm mờ mặt đi nữa, cũng khó bảo đảm sẽ không sinh ra ảnh hưởng tới cuộc sống sau này.

Tôi đã từng dự thính không ít cuộc họp của bọn họ, cũng coi như hiểu sơ sơ lề lối ra sao, liền nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch, chiều hướng của dư luận cũng sẽ có thể ảnh hưởng tới bồi thẩm đoán.”

Tuy bồi thẩm đoàn đều đã lập thệ, đưa ra phán đoán của riêng mình, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố bên ngoài nào. Thế nhưng, dưới thế tấn công ngợp trời của dư luận, trừ phi hoàn toàn tách biệt với thế gian không nghe không nhìn, ai có thể thật sự bảo đảm mình sẽ không dao động mảy may?

Tôi cảm thấy Thịnh Mân Âu đang nhìn lại, thế là cũng cẩn thận nhìn thẳng vào hắn, gật gật đầu với hắn.

Khác hẳn với trước đây, chỉ cần thấy có Thịnh Mân là tôi sẽ không dời nổi mắt, lần này kể từ khi tiến vào phòng họp, tôi hầu như chỉ đặt tầm mắt lên người Thẩm Tiểu Thạch, đến lúc này mới coi nhìn thẳng vào hắn được một lần.

Bất kể trong lòng tôi đang nghĩ thế nào đi nữa, nhưng thoạt nhìn bên ngoài, ánh mắt của tôi thực sự đã không còn dõi theo hắn nữa.

Tôi cẩn thận bố trí một cái bẫy, nó thoạt nhìn vô hại, tùy ý, lặng yên không một tiếng động. Tôi biết hải âu của tôi hết sức nhạy cảm, chỉ cần ánh mắt của tôi hơi ánh lên sự nóng bỏng, động tác hơi hơi quá mức thôi, hắn sẽ sinh ra cảnh giác trong lòng. Cho nên, tôi cần phải cẩn thận từng li từng tí một, mới có thể tóm gọn được hắn.

“Nếu như là song thắng, vậy thì miễn luôn phí luật sư đi?” Tôi bắt đầu thay Thẩm Tiểu Thạch trả giá, “Hiệu quả và lợi ích quảng cáo mang lại lớn đến vậy, cũng không đáng kể chút phí luật sư đó. Tính gộp lại, cũng là mấy người được lời.”

Ngô Y nghe vậy liền cười nói: “Không thể nói như vậy…”

“Được.” Thịnh Mân Âu ngắt lời cậu ta, thoải mái đáp ứng.

Ngô Y lập tức ngậm miệng, mãi một lúc sau mới chắp tay với tôi: “Ngài nói chí phải!”

Thẩm Tiểu Thạch vừa nghe thấy được miễn phí luật sư, sắc mặt thoáng chốc đã tươi tỉnh lên nhiều, liếc mắt nhìn tôi, trên mặt toát ra vẻ vui mừng.

Thẩm Tiểu Thạch nói: “Được, vậy thì cứ làm theo các anh nói đi.”

Bọn họ tiếp tục họp, tôi thì lại lui trở về trạng thái trốn trong góc tường vẽ vòng.

Điện thoại di động bỗng nhiên rung, thu được lời mời kết bạn, tôi nhìn qua, là của Trịnh Mễ Mễ.

Tôi lập tức chấp nhận lời mời, đầu Trịnh Mễ Mễ vẫn đang online, lập tức gửi tới một câu: “Sư đệ, lần trước sư đệ mời sư tỷ ăn đùi heo muối, lần này tỷ mời sư đệ ăn một bữa tiệc to.”

Mời tôi ăn bữa tiệc to?

Tôi lập tức nhướng mày, không hiểu lắm, đáp lại: “Không cần phải bỏ công mời lại đâu.”

Trịnh Mễ Mễ một lúc sau lại gửi tới sticker hai mắt rưng rưng, cuối cùng cũng chịu nói thật.

“Cũng không phải là chủ đích muốn mời sư đệ, sư đệ có nhớ bữa tiệc tối lần trước sư tỷ kể không? Ngay tháng sau. Sư tỷ vốn định nhờ anh rể họ làm bạn đi cùng, mà bị anh ấy từ chối một cách vô tình rồi. Sư tỷ lại sợ mời bừa cậu con trai nào đấy bên cạnh thì người ta lại suy nghĩ nhiều, cũng phiền phức lắm. Nhưng sư đệ thì không sao, dù sao thì tim sư đệ cũng có chốn về rồi.”

Thì ra là chuyện như vậy, mời tôi ăn cơm là giả, muốn tôi giúp mới là thật.

“Không có bạn đi cùng thực ra cũng có gì đâu…”

“Không được! Sư tỷ đã nói với chị họ là sẽ mang theo một anh chàng cực kỳ đẹp trai đến dự tiệc tối rồi, đã hứa hẹn không rút lại được nữa, sư đệ muốn để cho tỷ bị bà chị họ vô học, tiêu xài hoang phí, còn rõ đáng ghét kia chê cười à?”

Một lúc sau, có thể là thấy tôi mãi vẫn không trả lời tin nhắn, cảm thấy rất khó lay động được tôi, cô nàng bèn sử dụng tuyệt chiêu – làm nũng qua tin nhắn thoại.

“Cầu xin sư đệ mà, đệ biết mà, trong lòng tỷ đệ là chàng trai anh tuấn nhất. Trừ đệ ra, tỷ thực sự không nghĩ ra còn có ai xứng để làm bạn dự tiệc cùng tỷ nữa. Đệ đặc biệt như vậy, rực rỡ như vậy, khác biệt với tất cả mọi người như vậy, nếu như chúng ta đã gặp gỡ nhau giữa muôn người, chính là đã có duyên với nhau, vậy mà sư đệ cũng không chịu giúp sư tỷ chuyện cỏn con ấy thôi sao?”

Bởi vì đang họp, tôi chuyển tin nhắn thoại này thành chữ, đọc xong vừa muốn gõ chữ từ chối, bên tai lại vọng tới giọng nói bình tĩnh trầm ổn của Thịnh Mân Âu, trong đầu lóe lên sáng kiến, đột nhiên lại đổi ý.

Tăng âm lượng điện thoại di động lên cao nhất, tôi mở tin nhắn thoại của Trịnh Mễ Mễ ra.

“Cầu xin sư đệ mà…”

Lập tức, trong phòng họp đột ngột vang lên giọng nữ ngọt ngào nũng nịu, ai nấy nghe thấy cũng đều sững sờ, dừng lại động tác, đồng loạt nhìn về phía tôi.

Trong đó, ánh mắt của Thịnh Mân Âu là lạnh lùng nhất, tựa như hết sức bất mãn vì tôi làm gián đoạn buổi họp của hắn.

Ui, quốc vương nổi giận rồi.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi liền vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng cầm điện thoại đi ra ngoài, làm bộ ấn nhầm loa ngoài điện thoại, rồi dịu dàng nói, “Tỷ chờ một lúc, đệ ra bên ngoài nói chuyện.”

Lúc đi ngang qua Thẩm Tiểu Thạch, tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai nó, chỉ tay ra ngoài cửa, ra hiệu mình đi ra ngoài nhận điện thoại.

Thẩm Tiểu Thạch cũng mới bị giọng nói nũng nịu kia làm cho cứng đờ cả người, mãi mới phản ứng lại rồi gật đầu với tôi.

Liên tục giả vờ giả vịt cầm điện thoại di động quẹo vào lối thoát hiểm, chắc chắn rằng không có ai, tôi mới thả tay xuống, có thể coi như đạt đủ tiêu chuẩn đi đóng phim.

Chưa tới năm phút thì chưa thể trở lại, tôi móc gói thuốc lá ra, dứt khoát châm điếu thuốc hút trong lối thoát hiểm.

Ngồi xuống cầu thang, mở khung trò chuyện ra, phía dưới tin nhắn thoại của Trịnh Mễ Mễ, tôi nhắn lại cho cô nàng một emo ra dấu “OK”.

Trịnh Mễ Mễ rất vui mừng, liên tục gửi mấy tin nhắn cảm ơn tôi.

“Không, cảm ơn sư tỷ.” Tôi cười, thoát ra khỏi phần mềm nhắn tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.