Phì Bà Hoàng Hậu

Chương 4: Chương 4: ​




Tiêu Thanh Nhã khe khẽ lắc đầu : “Nữ nhân của mình còn không trông coi cho tốt, lại đi trách người bên cạnh, thôi được rồi, Tiểu Liên, thế lực nhà mẹ đẻ ta chắc lớn lắm nhỉ?” Trước khi chưa tìm được cách để trở về thế kỷ 21, nàng vẫn phải tìm cách tự giữ lấy thân, nhỡ may Nhu Phi kia lại đến gây chuyện chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?

Tiểu Liên cúi đầu, buồn rầu nói : “Từ khi Thái Hậu qua đời, thế lực của Quốc Trượng cũng không còn lớn như trước, không có hàm quan, lại không có ai phục tùng theo!”

Thanh Nhã nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tiểu Liên, “Tiểu Liên, vậy tại sao Hoàng Thượng không hưu ta, hoặc là phế ta?”

“Nương nương, Người yên tâm đi, Thái Hậu trước khi lâm chung đã để lại ý chỉ, trừ khi nương nương muốn rời khỏi cung, nếu không đến Hoàng Thượng cũng không được phép hưu Người, cũng không được phế!” Tiểu Liên vui vẻ nói.

Vậy thì có thể hiểu tại sao phi tử được sủng ái nhất của Hoàng Thượng lại đến hại Hoàng Hậu này rồi! Chỉ có cách để cho Hoàng Hậu chết đi thì ả Nhu Phi kia mới ngồi được lên vị trí này. Đây là Hậu cung, hơn nữa Hoàng Hậu ngoại hình xấu xí, Hoàng Thượng không nhất định sẽ giúp, nói không chừng Hoàng Hậu chết rồi, hắn ta vui còn không kịp.

“Ý chỉ của Thái Hậu hữu hiệu như vậy sao? Hoàng Thượng vẫn luôn tuân theo?” Đây chính là điểm lạ lùng, một ý chỉ trước khi chết của một người lại có thể trói buộc cả đời của một người khác, vậy mà người kia vẫn nghe theo.

“Hoàng Thượng nhất định sẽ nghe, vì Thái Hậu là người giúp Hoàng Thượng giữ ngôi vị, lúc đầu nếu không có Thái Hậu, a...chuyện này...Tiểu Liên không thể nói, Tiểu Liên chỉ là một cung nữ, nương nương, xin Người đừng hỏi nữa!” Tiểu Liên gấp gáp nói, khuôn mặt hoảng sợ.

Tiêu Thanh Nhã trong lòng cười khổ, thì ra nữ nhân trong cung đều rất thông minh, nhìn Tiểu Liên bộ dạng sợ hãi vờ như nhỡ lời thế thôi, chứ thực ra, nàng ấy đã nói rất rõ ràng ý của mình rồi, thật biết diễn kịch, có điều cũng chỉ là vì sinh tồn mà thôi, hơn nữa Thanh Nhã vẫn nhìn ra được sự trung thành của tiểu cô nương này đối với Hoàng Hậu, tuy không phải là nàng, nhưng giờ cũng là nàng rồi.

“Không sao đâu, Tiểu Liên, ở trước mặt ta, muội không cần giữ lễ, ta rất muốn trở thành bạn tốt của muội, ở đây muội là người duy nhất mà ta quen biết!” Tiêu Thanh Nhã nắm lấy tay Tiểu Liên, chân thành nói.

Từ nhỏ đã học diễn xuất, qua nhiều năm, diễn xuất của nàng cũng tự nhiên hơn, phim về hậu cung nàng cũng đóng không ít, người thân thiết với mình rồi cũng sẽ chính là người hại mình thê thảm, cho dù là hại mình nhưng cũng sẽ nói có nỗi khổ tâm nào đó, bởi vì nàng ta là người hiểu mình nhất, nên ai muốn hại mình sẽ đi tìm nàng ta, nhưng ở đây, cái gì nàng cũng không biết, bên cạnh không có a hoàn không được, tuy vậy, trong lòng nàng cũng không coi Tiểu Liên là a hoàn, vì trong mắt nàng, mọi người đều bình đẳng, thực lòng muốn kết bạn với Tiểu Liên, nhưng nàng cũng hiểu, chuyện này là rất khó, xem đây...

Tiểu Liên kinh sợ quỳ xuống dưới đất, “Nương nương, xin Người đừng nói vậy, nếu để người khác nghe được, Tiểu Liên có một trăm cái đầu cũng không đủ để chặt!” Toàn thân bắt đầu run rẩy.

Tiêu Thanh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra trong cung phải cẩn thận đến mức phải đóng kịch với cả người bên cạnh mình : “Được rồi, muội đứng lên đi, ta chỉ muốn sau này muội không cần...thôi vậy, tùy muội đi, ta hỏi muội, có phải ta rất yêu Hoàng Thượng không?”

Tiểu Liên đang quỳ dưới đất, không ngừng gật đầu : “Ba năm trước, sau khi gặp Hoàng Thượng, Người liền nhớ mãi không quên!”

Ba năm trước? Vị Hoàng Hậu này thật thú vị, hành động của nàng ấy có thể so được với người hiện đại, háo sắc, còn viết thư tình, chỉ là não thiếu vài nếp nhăn thôi. Xem ra Hoàng Hậu này thực sự đã chết rồi, bị Nhu Phi hại chết, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhưng giữa nữ nhân với nhau, khi muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ, sẽ sẵn sàng đối đầu với bất kỳ ai, và nếu muốn sát hại kẻ thù cũng sẽ không ngại mà liên minh với bất kỳ ai.

“Vậy ta nhập cung khi nào?” Tiểu Liên vẫn đang quỳ trên mặt đất, nàng ấy nói đúng, hậu cung tai vách mạch rừng, nếu để họ thấy hai người tôn ti bất phân nói không chừng sẽ mang đến rất nhiều phiền phức, nếu đã đến nơi này, nàng nên nhập gia tùy tục, đến khi nào trở về thì thôi.

“Nương nương nhập cung vào tháng ba năm ngoái, đến nay vừa tròn một năm!”

Đôi lông mày chau lại : “Muội nói là ta ba năm trước đã ái mộ Hoàng Thượng rồi sao, vậy năm nay ta bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Liên ngẩng đầu, nhìn nhìn Hoàng Hậu nương nương, thấy vẻ mặt nàng không có gì là đang đùa giỡn, không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng trả lời : “Nương nương năm này vừa tròn 18 tuổi!”

15 tuổi đã biết tương tư? Mà cũng đúng thôi, đây là cổ đại, 15 tuổi đã có người làm mẹ rồi, nhưng mà vị Hoàng Hậu này có phải hơi... “Tiểu Liên, muội đừng nói là trong khi ta thích Hoàng Thượng rồi mà vẫn viết thư tình cho nam nhân khác chứ?” Mắt mở to nhìn chằm chằm Tiểu Liên.

“Nương nương, từ sau khi thích Hoàng thượng, trong ba năm Người đã viết thư tình cho vô số công tử khác!” Tiểu Liên vẫn đang cúi đầu đáp.

Thật là còn kinh khủng hơn cả hiện đại, ông trời có phải đang đùa nàng không, lại để linh hồn nàng rơi vào cái thân thể mê trai này,

“Vậy sao Thái Hậu lại muốn ta làm Hoàng Hậu?”

“Chuyện này, Nương nương là cháu gái của Thái Hậu!” Sao nương nương lại quên đến sạch sành sanh thế này.

“Cháu gái!” Tiêu Thanh Nhã miệng mở to không khép lại được, cổ đại sao lại như vậy? Hoàng Thượng là biểu huynh, biểu đệ gì gì đó của nàng, có quan hệ huyết thống a~ “ Ở đây những người có cùng huyết thống vẫn thành thân được ư? Hài tử sinh ra có bị dị dạng không?”

“Nương nương, Người và Hoàng Thượng không có chung huyết thống!”

Không phải? Ồ, hiểu rồi, Hoàng Thượng không phải do Thái Hậu sinh ra, rồi cúi đầu nói với Tiểu Liên, “Muội đứng lên đi, từ sau không được động chút là quỳ, mọi người đều bình đẳng, không có ai sinh ra là muốn làm nô tỳ cả, được rồi, muội đừng quỳ nữa, ta hỏi muội, có phải trước đây ta rất ngốc không?”

Tiểu Liên đứng dậy cười khẽ “Nương nương nói gì vậy, Người chỉ là không hiểu chuyện mà thôi, nhưng giờ Tiểu Liên phát hiện Người rất thông minh, rất nhiều câu Tiểu Liên nói một nửa mà nương nương đã hiểu rồi, hơn nữa,tr ước đây nương nương đối với hạ nhân rất tốt, có người đến làm nhục, Người cũng vẫn cười to vui vẻ, cứ nghĩ là những người đó tốt với nương nương, nhưng giờ thì tốt rồi!”

Tiêu Thanh Nhã ngồi trên giường, ánh mắt nhìn chăm chăm hoa văn trên chăn, Tiểu Liên này thật không đơn giản, thì ra nàng ta muốn tự sát theo Hoàng Hậu không phải vì lòng trung thành mà vì biết bản thân cũng khó sống, giờ thì hay rồi, biết nàng thông minh, nàng ra vui vì giờ có thể sống tốt.

Khóe miệng chầm chậm cong lên, nếu Tiểu Liên đã biết nàng không phải là Hoàng Hậu trước đó, nàng cũng không cần nói nữa, dù gì thì thân thể này cũng là Hoàng Hậu, chuyện mượn xác hoàn hồn cũng quỷ dị, nói không chừng Tiểu Liên cũng chỉ là đang nghi ngờ, nên đều nói hết chuyện trước kia của Hoàng Hậu ra, hoặc có thể nàng ta biết nàng không phải là Hoàng Hậu ngốc trước kia nữa, cho nên nói ra để nàng không gặp sai sót khi có người hỏi đến, đó cũng chính là giúp nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.