Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 59: Chương 59: Mạt thế thiên_ Độ khó: ? ? ?




Lần này tỉnh lại, không có gì bất ngờ xảy ra vẫn là một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng lại có điểm không giống, so với hai lần trước đều xuất hiện ở vùng hoang vu dã ngoại, Lục Diêu lần này lại phát hiện mình nằm trên một chiếc giường mềm mại thoải mái, hơn nữa tay chân đều bị rất nhiều xiềng xích khoa trương giam cầm, cơ hồ mỗi cổ tay cổ chân đều có ít nhất năm sáu cái. Mà trong gian phòng cũng không có cửa sổ, không thể phán đoán thời gian.

Cùng với đó, khi Lục Diêu rời khỏi cái thế giới kia, trạng thái thân thể hết thảy tựa hồ đều phục hồi như cũ, trí nhớ đầy đủ, thân thể tốt, không có cảm giác gì khác thường. Không nghĩ tới lần này sai lầm là bởi vì bị ép mất trí nhớ, thực sự có loại cảm giác tự nhiên không thể giải thích.

Lúc trước bởi vì mất trí nhớ nên không chú ý, hiện tại Lục Diêu nhớ lại, thế giới trước từ khi mình cùng Thanh Sơ thành lập quan hệ chính thức đến lúc rời đi, còn chưa tới một năm, chỉ mới khoảng mười tháng đã bị đưa tới nơi này, hơn nữa cũng không có tiếng thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Như vậy xem ra có lẽ thế giới này rất không tầm thường, người lúc trước cưỡng ép mình kéo qua không chừng đã ở đây.

【Tích, nhận nhiệm vụ thành công, mục tiêu: 1. Độ khó:??? 】

Trách không được vừa rồi cảm thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là thông cáo nhiệm vụ, có điều độ khó khăn là chuỗi chấm hỏi là ý gì?

Đang lúc Lục Diêu cảm thấy không nói nên lời, cửa đối diện phát ra tiếng mở khóa ‘lách cách’, sau đó một vị nam tử mặc tây trang màu trắng, nụ cười thân thiết ôn hòa đi đến, thấy Lục Diêu lạnh như băng nhìn mình, tươi cười không giảm còn tăng, “Ngươi tỉnh a, có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có nhất định phải nói cho ta biết.” Thanh âm của y có chút đơn bạc, cũng không hùng hậu, nghe vào lại thập phần thoải mái. Nói khoa trương một chút, đối phương cả người đều tràn ngập cảm giác thân thiết, đại khái là có thể thập phần dễ dàng mở ra nội tâm của người khác.

Có điều hiển nhiên Lục Diêu cũng không cho là như vậy, có thể làm mình mới đến đã dùng hơn mười cái xiềng xích giữ ở đây, thì bình thường ở chỗ nào chứ?

“Tên ngươi, thân phận, cùng với ngươi đã làm gì?”

Nam nhân lọt vào nghi ngờ cũng không nôn nóng không tức tối, động tác tao nhã ngồi xuống bên giường, “Ta là Lục Dật Văn, chỉ là mời ngươi đến làm khách mà thôi, mà thân phận…… Ngươi đáp ứng sẽ không rời khỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi, thế nào?”

“Không có khả năng.” Cho dù y không nói, Lục Diêu nhiều ít cũng có thể đoán được, vì cái tên này cho hắn cảm giác giống kẻ tự tiện khống chế thân thể hắn lúc trước: ra vẻ đạo mạo, giả thần giả quỷ, nhưng lại tâm hoài bất quỹ, “Cho dù ngươi không nói, sớm muộn cũng nhớ ra.” Tuy rằng thập phần hoài nghi Lục Dật Văn này chính là đầu sỏ gây nên một loạt biến cố lúc trước, trước kia có thể từng có liên hệ gì với mình, nhưng Lục Diêu cũng không nhất thời nóng lòng đi nghiệm chứng. Với cả tên này...... Cùng họ với mình chỉ là trùng hợp?

“Nói được đúng, lại nói —— có thể được Diêu Diêu ghi khắc sâu như vậy, thật sự là hạnh phúc a.” Lục Dật Văn nghe xong lại lộ ra biểu tình cực kỳ quỷ dị, Lục Diêu tuyệt không muốn miêu tả vẻ mặt này, nhưng tầm mắt lại theo bản năng nhìn về phía hạ thân Lục Dật Văn, nơi đó hiển nhiên đã bị vây trong trạng thái hưng phấn.

Sởn tóc gáy, chỉ có thể hình dung bằng từ này. Dưới tình huống như vậy Lục Diêu căn bản vô pháp chú ý cái xưng hô ghê tởm kia.

Nói trắng ra là, cho dù đã từng có ba lần kinh nghiệm, song mấy người này bình thường đều tránh để Lục Diêu nhìn thấy trạng thái không bình thường, mà Lục Dật Văn này…… Bề ngoài nhìn qua như là đại ca ca ôn nhu sáng sủa, hẳn coi như là bình thường nhất, nhưng tính cách thì thật sự không dám khen tặng, Lục Diêu hoài nghi trạng thái thần kinh của người này bật phát hai mươi bốn giờ.

Nhất thời, độ khó của nhiệm vụ có ba dấu chấm hỏi tựa hồ đã có giải thích, đến tình trạng này dù là ai cũng đều đoán được mục tiêu lần này không chạy thoát khỏi người này. Tình huống hiện tại cho thấy Lục Diêu bị nhốt ở đây, chạy trốn là không thể nào, nếu thật sự là Lục Dật Văn kéo hắn đến đây, vậy cho dù nhiệm vụ hoàn thành có lẽ cũng không rời đi được.

“Ngươi tính khóa ta ở đây một đời?” Lục Diêu nhịn không được nhíu chặt mày, bắt buộc bản thân bỏ qua bộ dáng đối phương lúc này.

“Một đời a, từ này nghe thực êm tai, tuy rằng ta rất muốn, nhưng đương nhiên sẽ không làm như vậy.” Lục Dật Văn cười cười, cúi xuống nhanh chóng khẽ mổ chóc một cái lên môi Lục Diêu, động tác trên tay cũng nhanh chóng tháo xiềng xích tứ chi cho Lục Diêu, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.

“Đúng rồi, thứ này có thể để ta bảo quản không?” Trong lòng bàn tay trắng nõn của Lục Dật Văn lẳng lặng nằm chiếc nhẫn mà lúc trước vẫn đeo trên tay Lục Diêu, tuy ngữ khí dò hỏi ôn hòa, nhưng Lục Diêu không cảm thấy đáy mắt u ám của đối phương là ảo giác của mình.

“Tùy ngươi.” Lãnh đạm đáp lại, Lục Diêu đều có điểm bất đắc dĩ, mình lúc trước mua chiếc nhẫn này cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, không nghĩ tới cái nhẫn này ngược lại liên tiếp thu hút cừu hận. Đầu lại mơ hồ có chút đau, cảm giác quen thuộc như ẩn như hiện phát ra cường liệt, xem ra không bao lâu sẽ có thể nhớ ra gì có. Thẳng thắn mà nói, trước kia Lục Diêu không cho rằng mình có thể duy trì bình tĩnh đến khi rõ ràng chân tướng, nhưng tâm tình thật sự vô cùng bình thản.

Thân thể được giải phóng tự do, Lục Diêu ngồi dậy hơi hoạt động tay chân, Lục Dật Văn thì đứng ở bên giường hơi hơi mở ra hai tay, cười đến thập phần ôn nhu lại nói ra lời đáng sợ, “Ngươi muốn rời đi cũng chẳng sao, có điều khi ngươi bước ra khỏi phòng trong nháy mắt gian phòng này sẽ nổ tung, uy lực của nó tương đương như quả bom lớn. Đương nhiên, ở trong phòng thì có thể tùy tiện đi lại, mặc kệ đi đâu cũng được.” Nói xong, y như nhớ tới cái gì, bất đắc dĩ gõ gõ đầu mình, “Đúng rồi, dù từ nơi này đi ra ngoài, cũng rất nhanh sẽ chết dưới tay tang thi hoặc bị nhiễm virus, cho nên ý tưởng nguy hiểm như vậy không thể có nga.”

“……” Từ những lời này, Lục Diêu suy đoán thế giới này cũng không phải nơi có thể sinh hoạt bình an. Thế nhưng thật sự khiến người ta có chút không vui, chung quy lại phải sinh sống trong vòng cấm.

Ân……? Vừa rồi, mình vừa dùng ‘lại’ sao?

Tựa hồ không chú ý tới Lục Diêu không yên lòng, Lục Dật Văn hưng trí bừng bừng lôi kéo Lục Diêu đứng lên, mang hắn ra ngoài, “Ta đưa ngươi đi dạo, tuy rằng không phải là ra ngoài, nhưng ta cũng tận lực kiến tạo nơi này để ngươi không đến mức nhàm chán.”

Lục Diêu không phản kháng, không nói một lời im lặng theo sau y.

Khi tham quan tòa kiến trúc không hình dung được kích thước này, Lục Diêu mới hiểu được lời Lục Dật Văn ‘Không đến mức nhàm chán’ là ý gì.

Tỷ như hiện tại, Lục Diêu đang cùng Lục Dật Văn bước qua cánh cửa xám trắng, cảnh tượng trước mặt làm người ta không thể tin được mình đang ở trong một căn phòng – đó là một mảng rừng mưa nhiệt đới rậm rạp, còn có thể nghe tiếng chim hót truyền ra, bên cạnh cửa có tiểu ốc nho nhỏ.

“Bên này là vườn thực vật, vì vấn đề thời gian, nên diện tích nhỏ hơn so với ta dự tính. Thế nhưng môi trường trong đây cũng không chênh lệch lắm với rừng rậm thật, động vật như thỏ, chim trĩ linh tinh hẳn cũng không thiếu, đương nhiên, động vật lớn nguy hiểm thì không có, nhưng vào thì vẫn cần mang theo vũ khí thì tốt hơn.” Nói, Lục Dật Văn mở cửa tiểu ốc, chỉ thấy bên trong đặt toàn là các loại súng ống. Lục Diêu không quá am hiểu mấy thứ này, nhưng từ rất nhiều kiểu dáng có thể tưởng tượng ra uy lực của nó lớn cỡ nào, “Toàn bộ đều sử dụng nghiên cứu mới nhất để chế tạo viên đạn, chỉ có lực sát thương với tang thi và động vật, nếu bắn nhân loại, viên đạn sẽ tự động phân giải trước khi tiếp xúc với thân thể. Cho nên dùng chúng để giết ta thì không cần nghĩ, tuy rằng ta cũng rất thích bị ngươi giết, nhưng ít ra không thể là hiện tại.” Kiên nhẫn giảng giải các loại công dụng cho Lục Diêu, Lục Dật Văn cười cười, hướng ra cửa làm ra thủ thế mời, “Chúng ta đi tới nơi kế tiếp đi.”

Sau, Lục Diêu bị dẫn đi rất nhiều nơi. Lục Dật Văn tựa hồ đem hết những thứ y nghĩ ra đều chuyển vào trong đống kiến trúc này, bar, rạp chiếu phim, phòng tập thể thao, thư viện, thậm chí còn có khu vui chơi quy mô nhỏ. Lục Diêu tưởng tượng không ra kiến tạo một chỗ như vậy cần tiêu phí bao nhiêu tiền tài cùng nhân lực, còn có một điểm cổ quái nhất, bọn họ đi nhiều nơi như vậy, Lục Diêu không hề nhìn thấy bất cứ ai khác trừ bọn họ.

“Nơi này không có người khác?”

Lục Dật Văn đi bên cạnh cước bộ vẫn nhẹ nhàng như cũ, tiếu ý không đổi, “Đương nhiên là có, chỉ là ở chỗ khác mà thôi.”

Như là cố ý phối hợp với lời y nói, phía trước cách đó không xa, cánh cửa bên trái bỗng nhiên bị mở ra, một nam nhân mặc trang phục bồi bàn cước bộ vội vàng đi ra, nhìn qua niên kỉ cũng không quá lớn, hẳn là chỉ có hai mươi tuổi. Nam sinh trên tay ôm một cái thùng, đi về phía trước vài bước mới phát hiện ra sự tồn tại của Lục Diêu với Lục Dật Văn, hơn nữa trong nháy mắt nhìn đến Lục Diêu, gương mặt coi như thanh tú nhất thời bị sợ hãi vô tận chiếm cứ.

Xuất hiện như vậy, Lục Diêu cảm giác có điểm như là kịch tình như trong phim hài ‘Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến’, nhưng đối phương giờ phút này lại bị dọa sợ tới mức sắc mặt xanh mét, thùng trong tay rơi xuống đất, môi xanh trắng, run run muốn nói gì đó, lại sợ đến mức nói cũng nói không ra.

Lục Diêu thực nghi hoặc, hắn không biết mình có chỗ nào dọa người đến nước này. Mà đáp án này, rất nhanh liền có.

Chỉ thấy Lục Dật Văn không nhanh không chậm tiếp tục đi về phía trước, theo y tiếp cận, bồi bàn đã sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, nước mắt trước sau trào ra, liều mạng lắc đầu. Lục Dật Văn hạ thấp người, mỉm cười nhìn thẳng cậu ta, còn thân thiết vỗ vỗ đầu cậu ta,“Thật không có biện pháp a, rõ ràng đã nói cho với các ngươi không thể tự tiện xuất hiện trước mặt Diêu Diêu, xem ra là ta nói còn chưa đủ rõ ràng…… Kết cục việc trái với quy củ ngươi biết rõ đi?” Nói, bàn tay Lục Dật Văn đặt trên đầu bồi bàn chậm rãi di động xuống dưới, nhẹ nhàng cầm yết hầu yếu ớt của đối phương, “Vốn hẳn nên chọc mù mắt ngươi rồi phá đại não, nhưng đáng tiếc ta còn phải đưa Diêu Diêu đi tham quan, không thể làm bẩn tay, cho nên……”

Trong lúc nhất thời, trong hành lang yên tĩnh đến cực hạn, phảng phất hết thảy đều dừng lại vào khoảnh khắc này, sau đó chỉ nghe thấy tiếng vang ‘răng rắc’, bồi bàn liền không còn khí tức, trên gương mặt đã mất đi sinh cơ còn lưu lại sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.