Phi Đao Túy Nguyệt

Chương 9: Chương 9: Giang hồ hiểm ác






-Mục tiêu thì chỉ có một, trong khi truy tung Bạch phu nhân thì lại có đến hai phe.

Đinh Khai nói:

- Tại hạ nhớ tới một câu châm ngôn.

- Câu gì?

- Cùng nghề thì đố kị.

- Ha ha! Đinh lão đệ thật là người thẳng thắn, cực kỳ hào sảng.

Tiêu Chấn ngẩng mặt cười lớn, sau đó lại nói:

- Nhưng những lời này dùng với chúng ta lại có chút không thỏa đáng.

- Không thỏa đáng?

Đinh Khai nói:

- Không thỏa đáng chỗ nào?

- Xin thứ cho lão phu nói thẳng!

Tiêu Chấn cười nói:

- Ngoại trừ kinh nghiệm giang hồ không nói đến, luận về tuổi tác lão phu ít nhất cũng già hơn ba mươi năm…

- Ồ!

Đinh Khai nói:

- Ý của tôn giá là lớn nhỏ có thứ tự, chúng ta phải nên nhường bước?

- Không không!

Tiêu Chấn vội vàng nói:

- Người nên nhường chính là lão phu.

- Ngươi nhường?

Lâu Đại Chiêu trố mắt hỏi:

- Lời này của ngươi là thật sao?

Hiển nhiên hắn không thể tin, vị Giang Nam bá chủ này từ ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, không ngờ chỉ nói một lời lại từ bỏ dễ dàng như vậy.

Chẳng lẽ giang hồ đồn đãi về sự ngang ngược bá đạo của y đều là giả?

Càng kỳ quái chính là từ đầu đến cuối y không hề nhắc đến việc nhi tử bảo bối Tiêu Lâm Phong bị lăng nhục.

Lẽ nào y không biết?

Nếu như đã biết, chẳng lẽ y lại nuốt được cơn giận này?

Lâu Đại Chiêu có lẽ còn không hiểu rõ, trên thế gian có loại người kiêu hùng và đại gian đại ác tâm cơ thâm trầm, để đạt được mục đích, bọn họ có thể dung được người không thể dung, nhịn được người không thể nhịn.

Tiêu Chấn chính là loại nhân vật này.

Y làm như vậy, thứ nhất là muốn cho Triệu Cửu Tôn hoàn toàn thất vọng. Tiêu Lâm Phong bị lăng nhục, nguyên nhân đều là do Triệu Cửu Tôn đứng phía sau giật dây. Y hình như đã nhìn thấu điểm này.

Triệu Cửu Tôn đã từng nói qua trước mặt Bạch phu nhân, muốn cho y phải hối hận.

Những lời này mặc dù y không nghe được, nhưng kiêu hùng có cái nhìn giống nhau, so với nghe được cũng chẳng có gì khác biệt.

Một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc trắng. Đối với này số tài vật khổng lồ khiến cho kẻ khác thèm nhỏ dãi này, bằng vào một thanh kiếm của Tiêu Chấn y, mặc dù không dám nói có thể lấy được một cách dễ dàng, nhưng chí ít cũng có bảy thành nắm chắc.

Trong suy nghĩ của y, kình địch duy nhất chính là Triệu Cửu Tôn, còn về hai kẻ trước mặt này, một tên giang hồ lãng tử, một tên lỗ mãng vô danh tiểu tốt, y thật sự không để vào mắt.

Thế nhưng lại có giá trị lợi dụng.

- Lão phu mặc dù không phải nói như sắt đá, nhưng chí ít đã nói ra thì chưa từng đổi ý.

Tiêu Chấn vuốt râu mỉm cười, vẻ mặt hiền lành:

- Chẳng lẽ hai vị còn không tin lão phu?

- Ta tin!

Đinh Khai lập tức đáp lời.

- Hiếm có! Hiếm có!

Tiêu Chấn mỉm cười gật gù:

- Đinh lão đệ thật là hiểu được lòng lão phu.

- Đúng vậy!

Đinh Khai nói:

- Chỉ tiếc là lại hiểu quá sâu.

- Ồ?

- Tại hạ có một câu muốn hỏi, không biết tôn giá có dự định trở lại giang hồ hay không?

- Điều này thì không.

- Không?

Đinh Khai ung dung cười:

- Tại hạ đã sớm đoán ra, tôn giá nhất định còn chưa nói hết.

Mặc dù trong phút chốc hắn không đoán ra tâm ý của đối phương, nhưng chí ít vẫn hiểu rõ, một con sói tham lam quyết sẽ không dễ dàng buông tha miếng thịt đã sắp đến miệng mình, phía sau lời ngon tiếng ngọt tất nhiên là có dụng ý khác.

- Ha ha! Đinh lão đệ thật là khôn khéo.

Tiêu Chấn cười nói:

- Ý tứ của lão phu là để cho hai vị ra tay trước…

- Sau đó thì sao?

- Lão phu chuẩn bị dừng chân ở đây bảy ngày. Nếu như trong vòng bảy ngày hai vị không thể đắc thủ, vậy thì lão phu…

- Tôn giá sẽ nhúng tay vào?

- Đinh lão đệ! Lẽ nào như vậy còn chưa đủ?

Tiêu Chấn nói:

- Lão phu chỉ nguyện nhường cho hai vị, chứ không nguyện nhường cho kẻ khác.

- Kẻ khác? Kẻ khác là ai?

- Điều này…

Tiêu Chấn dừng một chút:

- Lão phu không biết.

- Không biết?

- Trên giang hồ có rất nhiều kẻ liều mạng. Một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc, sao lại không có người đỏ mắt?

- Chỉ là có đỏ mắt cũng phải đánh giá phân lượng của mình.

- Đinh lão đệ! Chuyện này rất khó nói.

Tiêu Chấn cười nói:

- Có người mới luyện được mấy chiêu thức màu mè thì đã dự định đi thi võ trạng nguyên.

- Vì vậy cho nên mới đỏ mắt?

- Không! Lão phu chỉ là ví dụ.

Tiêu Chấn nói:

- Nói không chừng những người đỏ mắt lần này đều có phân lượng.

- Ồ! Tại hạ hiểu rồi.

- Hiểu?

- Tôn giá để cho bọn tại ra tay trước, thực tế là để cho hai người tại hạ đi trước chém giết một trận…

- Chuyện này…

- Tuy nhiên tôn giá làm việc này có hơi dư thừa.

- Đinh lão đệ!

Tiêu Chấn giật mình:

- Lão phu nghe không hiểu. Lão đệ có ý gì?

- Nghe không hiểu?

- Đúng vậy! Lão phu nghe không hiểu.

- Điều này dễ hiểu thôi.

Đinh Khai nói:

- Cho dù tôn giá không có ý nhường, hai người tại hạ cũng sẽ không ngừng lại.

- Lão đệ là nói…

- Thế nào? Tôn giá vẫn không hiểu?

- Chuyện này…

- Được! Tại hạ nói rõ thêm một chút!

Đinh Khai cố ý hắng giọng một tiếng cho thông cổ:

- Tôn giá muốn dừng chân ở đây bao lâu đó là chuyện của tôn giá, không liên quan gì đến Đinh mỗ.

Ngôn từ của hắn ngôn càng ngày càng sắc bén, ẩn ước đã nói rõ không nhận phần nhân tình này.

Nếu như vậy còn nghe không hiểu, Tiêu Chấn quả thật là một tên ngu ngốc.

- Ha ha!

Tiêu Chấn bất đắc dĩ cười một tiếng:

- Đinh lão đệ hào khí tận trời, thật là khả ái!

Y không nói “khâm phục” mà lại nói là “khả ái”, đủ thấy y vẫn lên mặt kẻ cả, ra vẻ cao cao tại thượng.

- Quá khen!

- Đã như vậy, lão phu sẽ không nhiều lời nữa.

- Tôn giá dự định đứng ngoài cuộc, đợi sau khi chém giết xong, các đạo nhân mã sức cùng lực kiệt, thủ hạ của Bạch phu nhân cũng đã thương vong không ít, sau đó tôn giá mới tùy thời mà đến, làm ít hưởng nhiều…

- Ha ha… ha ha…

Tiêu Chấn cười lớn.

Không ngờ y còn cười được, loại công phu nhẫn nại kinh người này xem ra không hề thua kém thanh kiếm chấn nhiếp giang hồ.

Sắc mặt Tiêu Chấn biến đổi, bỗng nhiên lên tiếng:

- Tiểu nhi được dạy bảo, lão phu nhất định sẽ có hậu báo.

Y rốt cuộc đã nói ra những lời này.

Hậu báo cái gì? Đương nhiên không phải là lễ vật cao dương ngưu tửu.

- Khi nào?

Đinh Khai hỏi.

- Không phải bây giờ.

Tiêu Chấn không cười nữa.

- Được!

Đinh Khai trầm giọng nói:

- Đinh mỗ tùy thời xin thỉnh giáo.

Dứt lời, hắn liền bước ra khỏi tiểu điếm.

Hai người dọc theo dòng sông nhỏ uốn lượn về hướng tây, băng qua một cây cầu gỗ bắc qua sông, lại tiến vào vùng núi nhấp nhô.

- Tiểu Đinh!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Tiêu Chấn hình như có chút sợ chúng ta.

- Sợ?

- Mặt đối mặt vậy mà không dám động thủ.

- Không chỉ như thế.

Đinh Khai cười cười nói:

- Y còn cố gắng nịnh bợ Lâu đại gia, muốn dùng tiền mời khách.

- Đúng ha!

Cặp mắt Lâu Đại Chiêu sáng lên:

- Không ngờ Lâu Đại Chiêu ta cũng có một ngày phong quang như vậy.

- Không phải có một ngày.

Đinh Khai nói:

- Chỉ có nửa canh giờ mà thôi.

- Vậy cũng đủ rồi!

Lâu Đại Chiêu vui vẻ tự đắc.

Nhưng Đinh Khai nhìn ra được, Lâu Đại Chiêu cũng không phải thật sự vui mừng, chẳng qua chỉ kiếm cớ để biết nhiều hơn một chút.

Quả nhiên, Lâu Đại Chiêu lại tiếp tục hỏi:

- Ta quả thật không rõ, vì sao hắn lại không dám động thủ?

- Sợ Lâu đại gia ngươi.

- Ta làm sao có thể?

Lâu Đại Chiêu tỏ ra tự mình biết mình:

- Ta nhìn ngang nhìn dọc, nhìn thế nào cũng không hù được hắn. Trừ phi là hắn sợ Tiểu Đinh ngươi.

- Há! Lại dát vàng lên mặt ta rồi.

- Tiểu Đinh!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Ngươi nói một chút xem, hắn rốt cuộc là vì cái gì?

- Ngươi thật sự muốn biết?

- Muốn sắp chết rồi.

- Được! Ta nói!

Đinh Khai lên tiếng:

- Mắt thấy thiên nga sắp đến, chẳng lẽ ngươi còn muốn chọc hai con chim sẻ nhỏ…

- Chim sẻ nhỏ?

Lâu Đại Chiêu lớn tiếng nói:

- Ngươi nói y xem chúng ta là hai con nhim sẻ nhỏ…

- Ngại nhỏ à?

Đinh Khai cười cười:

- Thì là hai con chim ngói nhé?

- Ai là thiên nga?

- Điều này còn phải hỏi sao?

Đinh Khai nói:

- Đương nhiên là một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, mười vạn lượng bạc trắng…

- Sai!

- Sai chỗ nào?

- Là Triệu Cửu Tôn.

Lâu Đại Chiêu giống như phúc đến thì lòng cũng sáng ra:

- Không trừ Triệu Cửu Tôn, y sẽ không chiếm được số châu báu tài vật kia.

- Nói không sai.

Đinh Khai nhìn hắn, bỗng nhiên nói:

- Có điều những lời này sau này tốt nhất nên ít nói một chút.

Ý tứ của “ít nói” đương nhiên là đừng nói, không nên nhắc đến Triệu Cửu Tôn.

- Vì sao?

Lâu Đại Chiêu hỏi lại.

Hai chữ này rất dễ thốt ra, nhưng vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hiểu được.

- Vì…

Đinh Khai cũng chỉ nói một chữ.

- Được rồi! Tiểu Đinh!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Ta hiểu ý của ngươi, sau này không đề cập tới là được.

Xem ra hắn đã thật sự đã hiểu.

Gió núi hiu hiu, mát rượi như nước.

Trong mùi thơm nhàn nhạt bỗng nhiên pha lẫn một mùi tanh theo gió bay đến.

Lâu Đại Chiêu dùng sức ngửi vài cái, bỗng dưng kêu lên:

- Mùi này có điểm không bình thường…

- Cái gì không bình thường?

Đinh Khai cũng ngửi thấy được.

- Máu… máu…

Lâu Đại Chiêu mấp máy mũi:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ…

- Đến nhìn một cái đi!

Thân hình Đinh Khai chợt nhoáng lên đã ở bên ngoài hai trượng, vòng qua một vách núi dựng đứng, chuyển về hướng nam. Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong bụi cỏ bên đường có năm sáu thi thể đang nằm.

Thi thể vừa mới chết, máu vẫn còn đang chảy, có kẻ đã biến thành hai nửa.

Binh khí gì có thể trong nháy mắt chém một người đang sống thành hai nửa? Hiệu nghiệm nhất chỉ có đao.

Hơn nữa còn là Đại Hiệu đao.

Lưỡi đao rộng, sống dày, mũi hẹp, lực trầm kình mạnh, mới có thể một đao hiệu quả.

- Chẳng lẽ lại là y?

Lâu Đại Chiêu hỏi.

- Cũng có thể!

Đinh Khai biết Lâu Đại Chiêu muốn nói đến ai, nhưng hắn cũng không nguyện ra vẻ khẳng định.

- Những người chết này là ai?

- Không biết!

Đinh Khai nói:

- Xem ra Tiêu Chấn nói đúng, những kẻ tham tiền liều mạng có rất nhiều, chỉ sợ nghe tiếng gió mà đến còn không chỉ có chừng này.

- Đến tìm cái chết à?

- Điều này cũng chưa chắc.

Đinh Khai nói:

- Trên giang hồ ngọa hổ tàng long, nói không chừng cũng có vài nhân vật gai góc.

- Con mẹ nó! Tiêu Chấn này giỏi thật!

- Thế nào?

- Cái gì dừng chân bảy ngày, kỳ thật là ngồi vững trên đài câu cá (1), mặc cho mọi người chém giết…

(1) Ngạn ngữ cổ: “mặc cho sóng gió nổi lên, vẫn ngồi vững trên đài câu cá”. Nghĩa của nó là “không quan tâm, không nghe không hỏi”, hoặc là “bất kể bên ngoài biến hóa ra sao, chỉ chiếu theo quy củ trước đây mà làm việc”. Ngày nay nó được dùng như một thành ngữ, có nghĩa là vô cùng bình tĩnh, ổn định tại vị trí của mình.

- Không sai! Chính là như vậy.

- Tiểu Đinh! Chúng ta đừng mắc mưu của y!

- Điều này chỉ sợ không được.

- Vì sao?

- Y có thể ngồi vững trên đài câu cá, còn chúng ta thì không.

Đinh Khai nói:

- Hơn nữa còn phải nhanh lên. Ta đã đáp ứng với Trầm Thiên Nhạc trong mười ngày, vả lại đêm dài lắm mộng, tình thế càng ngày càng bất thường.

- Chuyện này…

- Kỳ thật Tiêu Chấn cũng ngồi không vững.

Đinh Khai nói:

- Nếu như ta đoán không sai, y nhất định sẽ bám theo.

- Nếu như y đến, trước tiên chúng ta sẽ nghe được tiếng xe.

- Tiếng xe? Sơn đạo hiểm trở này có thể chạy xe sao?

Đinh Khai nói:

- Nếu như y muốn đến, tất phải vứt xe vào núi.

- Nói cũng đúng!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Nói chuyện phiếm ít thôi!

Đinh Khai nói:

- Chúng ta phải khẩn trương vượt qua đoạn đường này, đừng để cách quá xa!

Hiển nhiên hắn đã nhìn ra, mấy thi thể phơi thây bên đường này rõ ràng là chết dưới Ngũ Bá Đao.

Bạch phu nhân không biết đi nơi nào, nhưng có thể xác định “Ngũ Bá Đao” Triệu Cửu Tôn đã bám theo sau.

Phía sau còn có Tiêu Chấn, thật đúng là phía trước có sói, phía sau có hổ. Hai người này không nghi ngờ chính là hai nhân vật đứng đầu trong võ lâm hiện nay, một người là thái sơn, một người là bắc đẩu.

Đinh Khai có thể đấu với hai người này sao? Chí ít hắn cũng không hề nhụt chí.

Nguyên nhân thành công của thiên cổ anh hùng cũng không nằm ở sức mạnh dời núi lấp biển, mà ở tại trí tuệ cao độ.

Vì vậy hai người cùng nhau dọc theo đường mòn khúc khuỷu đi về hướng nam. Trên đường tuy có ngã rẽ, nhưng cũng may có “Thiên Lý Truyền Hương” chỉ dẫn, không đến nỗi lạc mất mục tiêu.

Đường vòng theo núi, trong khoảnh khắc đã đi được hơn mười dặm.

Lâu Đại Chiêu một đường mấp máy mũi, bỗng nhiên kêu to một tiếng:

- Không hay! Phía trước…

Thì ra hắn lại ngửi được mùi tanh.

Đinh Khai không hề chờ đợi, nhún người vài cái, vòng qua một gò đất nhô lên. Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa đống loạn thạch và cỏ dại rải rác những thi thể, huyết nhục đầm đìa, không khỏi giật mình.

Hắn đếm sơ qua, chí ít phải có đến mười bảy mười tám thi thể, trong đó phân nửa đều là bị một đao từ từ đỉnh đầu chém làm hai nửa.

Bụng phá ruột lòi, khiến cho người khác không đành lòng nhìn. Máu tươi từ thi thể không ngừng chảy ra cho thấy người chết cũng chưa lâu.

Kẻ giết người vẫn còn ở gần đây, chí ít cũng rời đi không xa.

- Mẹ nó!

Lâu Đại Chiêu trợn mắt kêu lên:

- Chẳng lẽ là muốn thị uy với chúng ta?

Giết gà dọa khỉ, quả thật có vài phần đạo lý.

Tuy nhiên cũng phải có gà để giết. Nếu như không có đám người tự tìm đường chết này, y làm thế nào để thị uy?

- Không phải!

Đinh Khai nói.

- Không phải?

Lâu Đại Chiêu nói:

- Tại sao không phải?

- Chí ít y chắc hẳn hiểu được một việc

Đinh Khai nói:

- Đinh mỗ luôn luôn không khuất phục trước uy quyền.

- Nói rất đúng!

Lâu Đại Chiêu lớn tiếng nói:

- Hôm nay phải cho y hiểu thêm một việc, Lâu mỗ này cũng không phải làm từ đậu hũ.

- Ta biết!

Đinh Khai nói:

- Ngươi là làm bằng sắt.

- Há há! Điều này cũng không giả.

Lâu Đại Chiêu ưỡn ngực ra:

- Nếu có ai chọc giận, lão tử so với sắt còn cứng hơn.

- Hiện tại có giận không?

- Sẽ nhanh thôi!

- Có muốn tìm người đánh nhau không?

Ánh mắt của Đinh Khai xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào mấy thi thể đầm đìa máu.

Mấy thi thể này mặc dù đầy vết máu, nhưng vẫn còn may không bị chém thành hai nửa, hơn nữa mỗi người đều nằm nghiêng.

- Tìm ai đánh nhau?

Lâu Đại Chiêu nhìn theo ánh mắt của Đinh Khai, bỗng nhiên kêu lên:

- Lẽ nào muốn tìm người chết đánh nhau?

Lời này vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ngẩn ra, buột miệng kêu lên:

- Chẳng lẽ…

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh. Chỉ nghe một tiếng huýt sáo, bảy tám thi thể nằm trong vũng máu bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Thật là ngạc nhiên, người chết quả thật muốn đánh nhau.

Chỉ thấy binh khí chớp động, bóng người qua lại, năm sáu loại ám khí đã phát ra.

Đây quả nhiên là một kế hay, chí ít có thể khiến cho kẻ khác khó lòng phòng bị. Nhất là mấy thi thể máu me đầy người đột nhiên dược nhảy dựng lên, trong khoảnh khắc sẽ tạo thành sự sợ hãi và kinh ngạc. Người nhát gan một chút có thể sẽ đờ người tại chỗ, cho dù lá gan lớn tới đâu, nhất thời cũng sẽ luống cuống tay chân.

Đây không chỉ là một diệu kế, mà còn là một kỳ chiêu. Đáng tiếc là ngay từ đầu đã bị Đinh Khai nhìn thấu.

Hơn nữa hắn còn nhắc nhở Lâu Đại Chiêu, có muốn tìm người đánh nhau hay không.

Cũng ngay lúc này, Lâu Đại Chiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, quát lớn một tiếng, thân hình lăng không bay lên giữa không trung. Hắn vặn lưng một cái, nhẹ nhàng ẩn hiện giống như nước chảy mây trôi. Bốn mũi ám khí đầu tiên đều thất bại.

Trong tiếng quát, ánh lạnh chợt lóe lên, một loạt cương đao chém đến.

Ba người công về phía Lâu Đại Chiêu, năm người còn lại lao về phía Đinh Khai, khí thế lăng lệ tuyệt luân.

- Bọn nhát gan! Giả chết thì là hảo hán cái gì!

Lâu Đại Chiêu quát lên, bổ ra một chưởng.

Hắn luôn luôn không cần binh khí, đối với đôi tay bằng thịt này tràn đầy tự tin, nhất là phát chưởng khi giận dữ, uy lực càng tăng gấp bội.

Chỉ nghe một tiếng kêu trầm thấp, một hán tử bị đánh bay lên, văng ra bên ngoài hai trượng.

Hai gã đại hán khác khẽ giật mình, thế công lập tức bị chậm lại.

Đinh Khai lại càng không nương tay. Trong vòng vây, thân hình của hắn di chuyển nhanh như gió, bỗng nhiên xuất ra một cước. Một đại hán bị đá văng lên cao, nặng nề rơi xuống, không nói một lời lăn sang bên đường.

Tiếp đó tay phải của hắn vung lên biến thành thế chặt. Trong tiếng hét, cương đao rời tay, lại một đại hán nữa ngã xuống đất.

Trong chốc lát, giống như bẻ gãy cành khô, trong tám người đã có bảy người nằm xuống.

Một người khác dường như là đầu lĩnh, bỗng vọt người nhảy ra ngoài một trượng năm sáu, xoay người lại quay đầu bỏ chạy.

Đinh Khai nổi giận quát một tiếng, như một mũi tên bắn tới.

Hán tử kia nhanh, nhưng hắn còn nhanh hơn. Khi cả hai vừa đáp xuống, khoảng cách đã không đến bốn năm bước. Tay phải của hắn vươn ra, một luồng chỉ phong ào ạt bắn ra.

Hán tử kia lảo đảo một cái, nghiêng người ngã xuống mặt đất.

Đinh Khai cất bước đuổi đến, một chân đạp lên ngực của người kia. Hắn luôn luôn có lượng dung người, nhưng lúc này lại thật sự nổi giận.

Đây là chuyện vạn phần không nghĩ đến. Những người này không ngờ lại sử dụng loại thủ đoạn này, làm cho toàn thân đầy máu giả thành xác chết. Nếu như không phải thính lực của hắn nhạy bén, phát hiện được tiếng thở rất nhỏ, có lẽ đã bị mắc mưu.

- Nói mau, ngươi là ai?

- Ta… ta…

Con ngươi của người kia không ngừng xoay chuyển:

- Ngươi… muốn giết ta sao?

- Đừng cò kè mặc cả!

- Dù sao cũng phải chết, ta việc gì phải nói?

- Được! Không nói cũng được!

Đinh Khai cười lạnh nói:

- Chết có rất nhiều loại. Ngươi muốn chọn một loại khó chịu đúng không?

- Ngươi…

Người nọ ngẩn ra:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói ngươi là một hảo hán, một hảo hán không sợ chết.

Đinh Khai cười nhạt:

- Cho dù là dùng thủ pháp “Ngũ Âm Tiệt Mạch”, cộng thêm tư vị “Đảo Phi Ngư Lân”, ngươi cũng tuyệt sẽ không nhíu mày…

- Ngươi…

Hán tử kia sắc mặt đại biến:

- Ngươi là ai?

- Tại hạ họ Đinh.

- Đinh?

- Đinh Khai.

- Cái gì!

Hán tử kia bỗng nhiên giật mình, hoảng sợ kêu lên:

- Ngươi… ngươi chính là Đinh Khai?

- Chuyện này lạ nha!

Đinh Khai nói:

- Các ngươi muốn bày kế hại Đinh mỗ, vậy mà lại không biết Đinh mỗ là ai sao?

- Quả thật là không biết! Nếu như bọn tiểu nhân biết…

- Biết thì thế nào?

- Nếu như bọn tiểu nhân biết là Đinh lão gia, tuyệt đối sẽ không dám làm ra loại chuyện này, mạo phạm tôn nhan…

- Hừ! Bây giờ nói thế nào cũng vô ích.

- Đinh đại gia! Quả thật là như vậy! Bọn tiểu nhân chỉ là…

- Là cái gì?

- Chuyện này…

- Là bị người ta sai khiến đúng không?

Lâu Đại Chiêu tiếp lời quát lên:

- Người sai khiến bọn ngươi chính là Ngũ Bá Đao Triệu cửu gia…

Hắn nhịn không được buột miệng tuôn ra một tràng, không ngờ lại nhắc tới Triệu Cửu Tôn.

- Triệu cửu gia?

Người nọ giật mình:

- Bọn tiểu nhân chẳng qua chỉ là một đám giang hồ hỗn tạp, làm sao nhận biết được mặt vàng của Triệu cửu gia…

- Ồ!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Là Bạch quả phụ?

- Bạch quả phụ?

- Có người gọi bà ta là Bạch phu nhân.

- Không không! Không phải bà ta!

Người nọ nói:

- Bọn tiểu nhân chỉ là muốn kiếm một chút thu nhập thêm…

- Thu nhập thêm?

- Là kiếm chút bạc.

- Dùng loại phương pháp này để kiếm bạc?

- Đúng vậy!

Người nọ nói:

- Cô ta đã đáp ứng sau khi xong chuyện sẽ cho bọn tiểu nhân mỗi người năm trăm lượng bạc.

- Nói rõ một chút!

Đinh Khai nói:

- Cô ta là ai?

- Cô ta họ Lộ.

Người nọ nói:

- Là một nữ nhân xinh đẹp, cũng có người gọi cô ta là Tiểu Lộ.

- Đúng vậy! Bởi vì cô ta xuất đạo khi còn rất trẻ.

Người nọ nói:

- Hiện tại chẳng qua cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu…

- Ngươi nói cô ta là một nữ nhân có tiếng xấu trên giang hồ?

- Đúng vậy!

- Ngươi tên là gì?

- Tiểu nhân họ Cao, gọi là Cao Nhất Hổ.

- Cao Nhất Hổ, ngươi tốt nhất không nên nói lung tung!

Đinh Khai hừ lạnh một tiếng:

- Nữ nhân có tiếng xấu trên giang hồ không nhiều lắm, chỉ cần có chút danh khí, Đinh mỗ không thể nào không biết. Nữ nhân họ Lộ này có lai lịch gì?

- Lai lịch?

Cao Nhất Hổ nói:

- Đinh đại gia! Tiểu nhân chỉ biết là thân thủ của cô ta rất không tệ.

- Không tệ thế nào?

- Cả bọn tiểu nhân đều không phải là đối thủ của cô ta.

- Cô ta thật sự họ Lộ?

- Đúng vậy! Cô nương ta gọi là Lộ Dao Hồng.

- Lộ Dao Hồng?

Đinh Khai vẫn nghĩ không ra:

- Một nữ nhân không liên quan vì sao lại muốn ám hại Đinh mỗ?

- Chuyện này…

- Cô ta ở nơi nào?

- Vừa rồi còn ở đây.

Cao Nhất Hổ nói:

- Sau khi bọn tiểu nhân bố trí ổn thỏa cô ta mới rời đi.

- Đi?

Đinh Khai nói:

- Trốn ở một bên lén nhìn, chỉ chờ Đinh mỗ bị mắc mưu đúng không?

- Tiểu… tiểu nhân không biết.

- Hừ! Những người này đều là do cô ta giết sao?

- Không! Không phải!

Cao Nhất Hổ nói:

- Hình như là một người áo xanh, một người áo xanh dùng khăn đen che mặt…

- Hình như? Lời này là ý gì?

- Bọn tiểu nhân chỉ là ở xa quan sát, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, bóng người lần lượt ngã xuống, sau đó chỉ còn lại một người áo xanh che mặt bằng khăn đen…

- Người này đâu rồi?

- Nhoáng lên đã không thấy tăm hơi.

- Vì vậy nữ nhân họ Lộ kia liền dẫn các ngươi qua đây, sau đó bảo các ngươi giả chết?

- Đúng đúng đúng!

Cao Nhất Hổ nói:

- Xin Đinh đại gia tha mạng!

Đinh Khai không nói. Hắn đang suy nghĩ xem nữ nhân họ Lộ kia và người áo xanh che mặt bằng khăn đen có quan hệ gì? Không cần phải nói, hắn cũng biết người áo xanh này là ai.

Dựa vào lời nói và sắc mặt, hắn nhìn ra được, cũng nghe ra được, Cao Nhất Hổ này hình như không nói dối.

Hắn cũng không muốn giết thêm một người.

- Tha cho ngươi?

Lâu Đại Chiêu bỗng nhiên quát lên:

- Tha cho ngươi để rồi lại kiếm bạc trên máu tanh sao?

Lời vừa dứt, hắn liền lật tay xuất ra một chưởng, từ trên đỉnh đầu đánh xuống.

Cự ly gần, xuất thủ nhanh, lực trầm kình ổn.

Cao Nhất Hổ không kịp kêu một tiếng, chiếc đầu đã nứt ra, biến thành một quả dưa nát vụn.

Đương nhiên, Cao Nhất Hổ này cũng quả thật đáng chết.

- Ngươi làm vậy để làm gì?

Đinh Khai ngẩn người:

- Tại sao lại giết một người không có lực hoàn thủ như vậy?

- Giết sai rồi sao?

Lâu Đại Chiêu hai mắt mở lớn.

- Chí ít cũng phải chờ hỏi xong.

- Còn có cái gì để hỏi?

Lâu Đại Chiêu trầm giọng nói:

- Còn lại hỏi ta được rồi.

- Hỏi ngươi?

- Giết người chính là Ngũ Bá Đao Triệu Cửu Tôn.

- Còn có nữ nhân kia…

- Tiểu Lộ đúng không?

Lâu Đại Chiêu chớp chớp mắt:

- Ta biết, ngươi vốn không quên được mấy nữ nhân xinh đẹp.

- Hừ! Lại nói bậy!

- Thế nào nói bậy?

Lâu Đại Chiêu nói:

- Bằng không thì ngươi cứ mặc kệ cô ta là nữ nhân gì!

- Mặc kệ?

Đinh Khai nói:

- Ngươi nên hiểu rõ, nữ nhân này đã từng muốn lấy mạng Đinh mỗ, cũng liên lụy đến cái mạng của đồ râu thối ngươi…

- Ngươi định tìm cô ta tính sổ?

- Lẽ nào khoản nợ này không nên tính?

- Được!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Đã như vậy ta sẽ nói cho ngươi, nữ nhân này có một biệt hiệu…

- Làm sao ngươi biết?

- Rắn có đường của rắn, rùa có đường của rùa.

Lâu Đại Chiêu đầy oai vệ nói:

- Lâu Đại Chiêu ta cũng không phải lăn lộn giang hồ vô ích.

- Ừm! Lăn lộn rất không tệ!

Đinh Khai nói:

- Nói mau, nữ nhân này có biệt hiệu gì?

- Rất đẹp!

- Muốn thừa nước đục thả câu phải không?

Đinh Khai nhún vai cười:

- Vậy thì đừng nói cũng được! Kỳ thật ta cũng lười nghe.

Hắn giả bộ làm ra vẻ hờ hững, cất bước đi về phía trước.

- Ta nói! Ta nói!

Lâu Đại Chiêu vôi vàng nói:

- Ả ta gọi là Tái Trân Châu.

- Tái Trân Châu?

Đinh Khai suy nghĩ một chút, cảm thấy cái tên này hình như rất quen thuộc:

- Là một nữ nhân xinh đẹp lanh lợi đúng không?

- Thế nào? Ngươi đã gặp qua cô ta?

- Chuyện này thật không có.

- Không có? Vậy làm sao ngươi biết?

- Có câu người cũng như tên.

Đinh Khai nói:

- Nếu như trên giang hồ có người tặng ngươi một biệt hiệu, tuyệt sẽ không gọi là “Bạch Y Tú Sĩ”.

- Ngươi xem ta nên chọn biệt hiệu gì?

- Chuyện này phải xem người ta có chịu cân nhắc hay không.

Đinh Khai nói:

- Nếu muốn gọi cho kêu, vậy gọi là Hắc Toàn Phong gì đó…

- Đây không phải là một hảo hán trên Lương Sơn sao?

- Đúng vậy! Là Hắc Toàn Phong Lý Quỳ.

- Không được! Không được! Ta không muốn làm cường đạo.

Lâu Đại Chiêu nói:

- Nghe nói năm đó có một tên họ Hạng, gọi là Hạng Vũ gì đó…

- Hạng Vũ? Ngươi là nói Tây Sở Bá Vương?

- Đúng đúng! Chính là Tây Sở Bá Vương. Nghe nói dung mạo của y cũng không thanh tú, mặt như nồi sắt, còn có năm chòm râu lếch thếch…

- Há! Khẩu vị cũng không nhỏ, muốn gọi là Bá Vương đúng không?

- Ta là nói y và ta thật ra rất giống.

- Rất giống? Điều này thì chưa chắc.

Đinh Khai cười nói:

- Tây Sở Bá Vương lực có thể khiêng đỉnh, quát tháo một tiếng, ngàn người đều sợ…

- Ta cũng không kém, một đôi nhục chưởng có thể phá đá vỡ bia.

- Vậy thì được!

Đinh Khai cười lớn:

- Sau này ta sẽ gọi ngươi là Bá Vương, Tôn nhị nương kia của ngươi sẽ là Ngu Cơ mỹ nhân…

- Chỉ có ngươi gọi thì có tác dụng cái rắm gì?

- Có Đinh mỗ gọi một tiếng cũng không tệ.

Đinh Khai cười lớn:

- Lẽ nào ngươi còn muốn trên đời công nhận, thiên hạ dương danh?

- Nói vậy cũng đúng!

Lâu Đại Chiêu cười nói:

- Hay là nói chuyện Tái Trân Châu kia đi!

- Ngươi xác định Tiểu Lộ này chính là Tái Trân Châu?

- Tuyệt không sai!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Con ả này không chỉ giống như thiên tiên hóa người, hơn nữa còn cực kỳ khó dây khó chọc…

- Ngươi sợ cô ta?

- Chuyện này…

Lâu Đại Chiêu ấp a ấp úng, vẻ mặt có chút xấu hổ.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Tiểu Đinh, ngươi đừng nghĩ lung tung!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Ta bình thường mặc dù ăn nói có chút khùng điên, nhưng chưa hề làm chuyện gì mất mặt. Chỉ là có một lần trên đường Hàm Đan…

- Thế nào?

- Còn có cái gì! Chính là gặp phải này con ả này.

Lâu Đại Chiêu nói:

- Ả ta theo dõi một chiếc xe lừa…

- Xe lừa?

- Đúng vậy!

Lâu Đại Chiêu nói:

- Trong xe có một vị quý gia công tử, dáng vẻ phong độ tiêu sái…

- Ồ?

- Vào buổi tối hôm đó, xe lừa nghỉ lại tại một nhà trọ. Con ả này không ngờ lại xông vào nơi ở của vị quý công tử kia…

- Vì vậy ngươi mới phá hư chuyện tốt của cô ta?

- Cái gì chuyện tốt? Là chuyện xấu!

Lâu Đại Chiêu nhướng mày lên:

- Ta mới quát lớn một tiếng dọa cho cô ả hoa dung thất sắc…

- Sau đó thì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.