Phi Đao Túy Nguyệt

Chương 2: Chương 2: Lâm Nguy Bất Loạn






-Tiểu Đinh! Ngươi…

- Vừa rồi ngươi nói không sai.

Đinh Khai nhỏ giọng nói:

- Ta ở nơi này chính là để đợi một người.

Đương nhiên, người hắn đợi không phải là Triệu Tiểu Nhu, bởi vì hắn căn bản không biết Triệu Tiểu Nhu lại trốn khỏi nhà.

- Đợi ai?

Lúc này đến phiên Lâu Đại Chiêu lên tiếng hỏi.

- Đợi chủ nhân của Hạnh Hoa Thôn này.

Đinh Khai nói:

- Cũng chính là Bạch phu nhân rất có tiếng tăm trên giang hồ.

- Bạch phu nhân?

Lâu Đại Chiêu ngẩn ra:

- Là bà ta, Liễu Hoành Ba?

- Không sai! Bạch môn Liễu thị.

- Chỉ sợ bà ta đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

- Chính xác là bốn mươi mốt tuổi.

Đinh Khai cười cười nói:

- Nghe nói là bà ta không hề già, vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước.

- Còn cô nàng bán rượu kia thì sao?

- Là một tiểu yêu tinh, nghe nói là con gái nuôi của bà ta.

- Chuyện này có thể trách ai?

Lâu Đại Chiêu bám vào một cành cây vắt ngang, nhếch miệng cười:

- Tiểu Đinh của chúng ta sao lại thay đổi khẩu vị như vậy? Không ngờ lại thích lão…

- Đồ râu thối!

Đinh Khai mắng:

- Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Ngươi biết vì sao ta lại chờ bà ta không?

- Vì sao?

- Để kiếm một khoản tiền bất chính.

Đinh Khai nói.

- Một khoản tiền bất chính?

Lâu Đại Chiêu giật mình. Hắn không tin, thậm chí tuyệt đối không tin Tiểu Đinh mà hắn biết lại muốn kiếm tiền bằng cách này.

- Ngươi muốn đánh cướp Hạnh Hoa Thôn?

- Là Bạch phu nhân!

Đinh Khai nói.

- Cũng như nhau cả thôi!

Lâu Đại Chiêu cũng không phản đối:

- Chí ít cũng có thể cướp của bà ta vài vò rượu ngon.

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy?

Đinh Khai nói:

- Theo ta được biết, Bạch phu nhân hiện tại rất có tiền, thậm chí còn là một phú bà. Chí ít cũng có một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, cộng thêm bạc mười vạn lượng bạc…

Đây không phải là một số tiền nhỏ, quả thật đáng kinh ngạc.

Lâu Đại Chiêu ngẩn ra, lập tức tròn mắt hỏi:

- Chẳng lẽ còn có mười chín mạng người?

Nguyên lai chuyện này xảy ra vào ba tháng trước trong một đêm tối trời, Chấn Viễn tiêu cục của Lạc Dương áp tải một chuyến hàng, khi đến bến phà Mạnh Tân thì gặp phải đạo tặc. Những võ sư và nhân mã bảo tiêu tổng cộng mười chín người toàn bộ đều bị sát hại, số hàng bị đánh cướp theo như Đinh Khai vừa nói là một số tiền không nhỏ.

Chuyện lớn như vậy tự nhiên là đã truyền khắp giang hồ, Lâu Đại Chiêu đương nhiên cũng nghe nói đến.

- Không! Là mười tám mạng người.

Đinh Khai nói.

- Theo như Chấn Viễn tiêu cục tuyên bố, mười chín người bảo tiêu không một ai sống sót. Tại sao ngươi lại nói ít hơn một người?

- Tại sao à?

Đinh Khai nói:

- Những thi thể bị sát hại đều bị ném xuống sông, sau đó vớt lên thì rõ ràng chỉ có mười tám người…

- Còn một người nữa đâu?

- Đã không còn ở đó.

- Chẳng lẽ có người còn sống?

- Sống rất thoải mái.

- Tiểu Đinh!

Lâu Đại Chiêu kinh ngạc trợn tròn mắt:

- Lẽ nào khi chém giết có người đã từng chính mắt nhìn thấy?

- Đúng vậy!

Lâu Đại Chiêu ngẩn ra:

- Là ai nhìn thấy?

- Ta!

Đinh Khai chỉ vào cái mũi của mình.

Sao trời nửa chuyển, trăng nghiêng dần chìm.

Chỉ nghe một tiếng “kẹt” nhỏ vang lên, cánh cửa gỗ của Hạnh Hoa Thôn hé ra một chút, từ cửa lộ ra một chiếc túi lớn, tiếp đó là một bóng người yếu điệu. Người này nhìn thoáng qua chung quanh một vòng, sau đó chạy về hướng bắc.

- Là nha đầu bán rượu kia.

Lâu Đại Chiêu nói.

- Quả nhiên ta đoán không sai!

Đinh Khai thấp giọng nói:

- Đuổi theo!

Dứt lời thân hình của hắn liền nhoáng lên, lăng không bay xuống.

Lâu Đại Chiêu cũng xoay người nhảy xuống đất.

Hai người triển khai thân pháp, một trước một sau lập tức đuổi theo.

Sao trời dày đặc, trăng rụng nghiêng ngiêng, phía trước hơn mười trượng mơ hồ có thể thấy được bóng người.

Không sai, bóng người yểu điệu phía trước chính là Mật Nhi.

Chỉ thấy thân pháp của nàng cực nhanh, giống như một làn khói nhẹ, tu vi dĩ nhiên không dưới hảo thủ nhất lưu.

Lâu Đại Chiêu nghĩ thầm: “Tiểu nữu này đúng là chân nhân bất lộ tướng!”

Đinh Khai vẫn cố ý duy trì khoảng cách mười trượng.

Hắn cũng không muốn lập tức đuổi đến, chỉ giữ khoảng cách trong tầm mắt của mình, khiến cho đối phương không thể phát hiện.

Kỳ quái chính là Mật Nhi vẫn chưa từng quay đầu nhìn lại.

Chỉ khoảng nửa khắc thời gian hai người đã đuổi theo hơn mười dặm. Cảnh sắc trước mắt biến đổi, ba người tiến vào một sơn cốc âm u, bốn phía vách núi dựng đứng, cây cối um tùm, dưới ánh trăng đã chếch về phía tây chỉ thấy được một mảnh tối đen.

Thân hình Mật Nhi nhoáng lên, bỗng nhiên lao vào một mảnh rừng rậm bên trái.

Đinh Khai hít một hơi thật sâu, thân hình lập tức tăng tốc như một mũi tên bay tới. Nhưng khi vừa đến ngoài rừng, hắn bỗng nhiên ngừng lại.

- Sao vậy, không đuổi theo à?

Lâu Đại Chiêu cũng chạy đến.

- Ta đi vào, ngươi ở chỗ này canh chừng!

- Canh chừng? Canh chừng cái quỷ gì?

- Ngươi muốn thế nào?

- Ngươi đi đâu thì ta theo đó.

- Chẳng lẽ ngươi sợ ta nuốt trọn số tài sản kia?

- Ha ha! Tiểu Đinh, đừng ra vẻ như vậy!

Lâu Đại Chiêu cười lớn:

- Những vật ngoài thân này không thể nào làm mờ mắt của ngươi. Lâu Đại Chiêu ta cũng căn bản không để trong lòng…

- À!

- Ngươi nhất định đã nhìn ra gì đó, không muốn để ta gặp nguy hiểm.

- Ngươi…

- Tiểu Đinh!

Lâu Đại Chiêu kích động nói:

- Chỉ cần ngươi nói một tiếng Lâu Đại Chiêu ta không xứng làm bằng hữu của ngươi, ta sẽ quay đầu đi ngay.

Đinh Khai khẽ run lên. Hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy. Loại bằng hữu có thể đối xử chân thành, sinh tử hoạn nạn có nhau như vậy biết đi đâu để tìm?

- Được rồi! Ngươi cứ đi theo!

Lâu Đại Chiêu trong lòng vui vẻ, nhếch miệng cười.

Phần cuối của khu rừng là một vách đá, thẳng đứng đến tận trời.

Một căn nhà cỏ dựng ngay dưới vách núi, màu cỏ vẫn còn mới, giống như vừa xây cất không lâu.

Cửa gỗ khép hờ, trong nhà thấp thoáng có ánh đèn.

Đinh Khai đi đến, đang định giơ tay đẩy cửa, cánh cửa bỗng nhiên mở ra, một đứa trẻ tóc để chỏm đang cầm ngọn đèn đứng trước cửa.

- Là Đinh tiên sinh phải không?

Tiểu nha đầu này xem ra thập phần lanh lợi.

- Còn có Lâu tiên sinh nữa.

Lâu Đại Chiêu tự báo danh, cười nói:

- Tên ta là Lâu Đại Chiêu.

- Ngươi làm sao biết ta họ Đinh?

Đinh Khai hỏi.

- Là phu nhân nói.

Tiểu nha đầu đáp:

- Phu nhân nói trước tiên mời hai vị vào nhà trong dùng trà.

- Là Bạch phu nhân phải không?

- Đúng vậy!

Ánh mắt Đinh Khai chuyển động, liếc nhìn Lâu Đại Chiêu một cái. Hai người một trước một sau cất bước tiến vào gian nhà cỏ.

Ánh mắt này đại biểu cho cái gì?

Bằng hữu tương giao, quý tại tri âm. Bọn họ là bằng hữu lâu năm như vậy, đương nhiên có những điều không cần phải nói ra.

Nhà cỏ tổng cộng có ba gian phòng. Gian đầu tiên bốn phía đều trống trải, ngoại trừ một ngọn đèn dầu treo chính giữa, ngay cả một chiếc ghế cũng không có.

Gian thứ hai lại có một chiếc bàn gỗ và vài chiếc ghế trúc.

- Mời hai vị ngồi!

Tiểu nha đầu nói.

- Không cần!

Đinh Khai nói:

- Mau mời Bạch phu nhân đến đây đi!

- Ta ở chỗ này.

Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo ôn nhu vang lên:

- Hai vị có chuyện gì xin cứ nói!

Thì ra giữa gian thứ hai và gian thứ ba có treo một bức màn trúc đốm (1). Giọng nói từ trong màn vang lên, nhưng ngoài sáng trong tối, không thể nhìn thấy bóng người.

(1) Trúc hoa, trúc đá. Loại trúc thân có chấm nâu để làm cán bút, còn gọi là Tương phi trúc. Tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà. Hai người vợ thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang. Nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó thân trúc có đốm.

- Xin mời ra ngoài rồi hãy nói!

Đinh Khai nhìn chằm chằm vào tấm màn trúc.

- Không cần đâu! Ta nghe được mà.

Bạch phu nhân nói.

- Đừng tác quái!

Lâu Đại Chiêu trầm giọng nói:

- Bà cũng không phải là hoàng hoa khê nữ gì, còn sợ gặp người sao?

- Ồ! Hình như hai vị đến đây với ý đồ bất thiện?

- Chuyện này còn phải xem thái độ của phu nhân.

Đinh Khai nói:

- Nếu như phu nhân chịu thành khẩn hợp tác, tất nhiên là có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ coi như không có.

- Việc lớn việc nhỏ gì?

- Muốn ta nói rõ sao?

- Không phải ta vẫn đang chờ cao kiến của Đinh tiên sinh hay sao?

- Được thôi!

Đinh Khai nói:

- Khoảng ba tháng trước, Chấn Viễn tiêu cục của Lạc Dương tại bến phà Mạnh Tân bị cướp đi một số tài sản rất lớn, hơn nữa còn có mười tám người bị chết. Phu nhân có biết không?

- Ừm! Có nghe nói sơ qua. Thế nào?

- Phu nhân nói xem đây có phải là chuyện lớn hay không?

- Đúng! Là một chuyện rất lớn.

- Nếu như muốn chuyện lớn hóa nhỏ, tốt nhất hãy giao toàn bộ số tài sản này ra đây…

- Ý kiến rất hay!

Bạch phu nhân khen ngợi.

- Phu nhân đồng ý?

- Ta?

Bạch phu nhân cười cười:

- Đinh tiên sinh! Tuổi tác của ta lớn hơn so với ngươi, gọi ngươi một tiếng Tiểu Đinh có được không?

- Được!

Đinh Khai nói:

- Người khác đều gọi ta như vậy.

- Tiểu Đinh! Ta còn chưa hiểu ý tứ của ngươi.

- Không hiểu?

- Nếu như ta không nghe lầm.

Bạch phu nhân nói:

- Hình như ngươi đang bảo ta giao số tài sản này ra?

- Không sai!

- Là ta đánh cướp sao?

- Không phải!

Đinh Khai nói:

- Chí ít bằng vào Bạch phu nhân đây còn chưa đủ năng lực một lần tiêu diệt mười tám thành viên của Chấn Viễn tiêu cục, bao gồm cả bảy vị hảo thủ nhất lưu.

- Không phải mười chín sao?

- Đừng đánh trống lảng! Chuyện đó để sau hãy nói!

Đinh Khai cười lạnh nói:

- Trước tiên hãy nói về chuyện hàng hóa!

- Tiểu Đinh! Chỉ sợ ngươi tìm lầm người rồi.

- Đương nhiên là không! Phu nhân không phải là người trực tiếp đánh cướp, nhưng lại là người giữ của.

Đinh Khai nói như đinh đóng cột:

- Số tài sản này hiện giờ tất cả đều nằm trong tay phu nhân, tổng cộng là một đôi ngựa bằng phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, cộng thêm mười vạn lượng bạc, còn có ba mươi tám kiện ngọc khí lẻ tẻ…

- Ngươi nhớ thật rõ ràng.

- Không sai! Ta có danh sách trong tay.

- Những hàng hóa này đều là của ngươi sao?

- Của ta?

Đinh Khai cười ha hả:

- Phu nhân xem thử ta có giống một phú ông hay không?

- Không giống, nhìn ngang nhìn dọc đều không giống.

- Vậy là được rồi!

- Chẳng lẽ là Chấn Viễn tiêu cục nhờ ngươi làm chuyện này?

- Cũng không phải.

Đinh Khai nói:

- Bọn họ làm gì để ta vào mắt. Người bọn họ nhờ là Giang Nam Tiêu Chấn và Mục Mã sơn trang Triệu Cửu Tôn.

- Nói như vậy là ngươi thấy tiền sáng mắt?

Bạch phu nhân nở nụ cười:

- Muốn chia một chén canh có phải không?

- Ha ha!

Đinh Khai cười lớn:

- Bạch phu nhân quả thật thông minh!

- Nói đi, muốn chia bao nhiêu?

- Vừa nãy ta đã nói rồi, ta có danh sách trong tay.

Đinh Khai nói:

- Một đôi ngựa phỉ thúy, năm trăm viên minh châu, bạc…

- Đừng kể nữa! Chỉ cần nói muốn chia bao nhiêu!

- Toàn bộ danh sách.

Đinh Khai ngừng một chút, sau đó nói ra bốn chữ.

Bạch phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại cười khanh khách, dường như càng nghĩ càng thấy buồn cười, ngay cả tấm màn trúc cũng khẽ rung lên.

- Phu nhân cười cái gì?

Đinh Khai hỏi.

- Rất buồn cười.

Bạch phu nhân nói:

- Đây quả thật là đúng với câu tục ngữ “lòng người không đủ rắn nuốt voi”.

- Ta chính là con rắn kia phải không?

- Tiểu Đinh!

Bạch phu nhân ngưng cười:

- Như vậy đi! Của ngườiphúc ta (2)! Ta cũng to gan làm chủ chia cho ngươi ba ngàn lượng bạc.

(2) Nói đến việc dùng tài sản của người khác để mua lòng người.

- Ba ngàn lượng? Con số này quả thật không nhỏ!

- Ngươi biết là tốt rồi!

Bạch phu nhân nói:

- Đây là ta nể mặt Tiểu Đinh ngươi. Phóng mắt nhìn khắp giang hồ chỉ có Tiểu Đinh ngươi là có thể diện này. Nếu đổi lại là người khác, đừng nói là ba ngàn lượng, cho dù là ba phân bạc cũng đừng mơ, thậm chí…

- Thậm chí đừng nghĩ còn sống trở ra?

- À! Ngươi cũng rất thông minh!

- Không! Ta chẳng thông minh chút nào.

Đinh Khai lên tiếng:

- Ta là một tên đại ngốc.

- Đại ngốc?

- Đúng! So với kẻ đần còn ngốc hơn.

- Đây là ý gì?

Bạch phu nhân cười nói:

- Kẻ ngốc và kẻ đần có gì khác nhau?

- Đương nhiên là khác!

Đinh Khai nói:

- Dưa rất lớn, còn hạt thì rất nhỏ. Một quả dưa bên trong có rất nhiều hạt, cho nên ta rất ngốc, giống như vài trăm kẻ đần hợp lại mới thành một kẻ ngốc vậy. (3)

(3) Kẻ ngốc là “sỏa qua”, kẻ đần là “sỏa tử”. “Qua” còn có nghĩa là trái dưa, “tử”còn có nghĩa là hạt. Ở đây Đinh Khai chơi chữ.

- Ồ!

Bạch phu nhân nở nụ cười.

- Kẻ ngốc hay làm theo cảm tính, không suy nghĩ cẩn thận, giống như nói muốn là phải muốn toàn bộ, thiếu một chút cũng không được.

- Tiểu Đinh, đừng ngốc nữa!

Bạch phu nhân nhẹ giọng khuyên nhủ:

- Ba ngàn lượng bạc này cũng đủ cho ngươi mỗi ngày ăn thịt khối lớn, uống rượu chén lớn, sống thoải mái qua nhiều năm rồi.

- Phu nhân suy nghĩ thật chu đáo.

- Ngươi đồng ý?

- Cảm tạ hảo ý của phu nhân! Nhưng ta chưa bao giờ vì chuyện uống rượu ăn thịt mà lo lắng.

- Được! Được! Vậy ta tăng thêm một chút, năm ngàn lượng.

Bạch phu nhân nói:

- Như vậy đã đủ chưa?

- Không đủ.

- Không đủ?

Bạch phu nhân cười lạnh:

- Tiểu Đinh, đừng quá đáng! Ngươi có biết chủ nhân của số tài sản này là ai không?

- Ta biết.

- Ngươi biết?

Bạch phu nhân giật mình.

- Những thứ này nguyên là thuộc sở hữu của Lý Thiện Nhân ở Lạc Dương. Ông ta vốn muốn dùng số tài sản này để cứu tế tai ương ở Hoàng Hà.

- Không! Ta nói là chủ nhân hiện tại kìa.

Đinh Khai cười lạnh nói:

- Chủ nhân cái gì, chỉ là một đám cường đạo…

- Tiểu Đinh, nói năng cẩn thận một chút!

- Thế nào?

Đinh Khai lớn tiếng nói:

- Chẳng lẽ phu nhân muốn ta gọi những kẻ giết người cướp của này là quân tử? Nói thành thánh nhân?

- Được! Được! Coi như là cường đạo đi!

Bạch phu nhân nói:

- Ngươi có biết những cường đạo này là ai không?

- Không biết.

- Không biết?

Lâu Đại Chiêu từ đầu đến giờ vẫn chưa từng mở miệng bỗng nhiên lên tiếng:

- Không phải ngươi nói đã từng chính mắt nhìn thấy sao?

Đây mới đúng là một tên đại ngốc, nói năng không hề suy nghĩ.

- Không sai! Ta đã từng chính mắt nhìn thấy, có điều…

Đinh Khai ngừng một chút, suy nghĩ một lý do, sau đó nói:

- Khi đó trời rất tối, lại mưa gió mờ mịt, đám cường đạo kia tất cả đều che mặt…

- Ngươi không nhìn thấy rõ?

Bạch phu nhân hỏi.

- Đúng vậy!

Hiển nhiên Đinh Khai muốn giấu diếm chuyện này.

- Tiểu Đinh! Ngươi rất may mắn.

Bạch phu nhân nói:

- Gió mưa đêm đó đã giúp ngươi rất nhiều.

Ý tứ của bà hiển nhiên là muốn nói không nhìn thấy rõ là tốt nhất, đỡ phải gặp họa sát thân.

- Không! Ta rất không may.

Đinh Khai nói.

- Sao lại nói như vậy?

- Mặc dù ta không thấy rõ đám người đánh cướp là ai, nhưng lại biết số tài sản này đó đã rơi vào tay Bạch phu nhân.

- Ngươi cho rằng đó là không may?

- Ta vốn không nghĩ như vậy.

Đinh Khai nói:

- Nhưng hiện tại lại phát hiện ra, hình như ta đã rơi vào tròng của Bạch phu nhân rồi. Thủ hạ của phu nhân là Mật Nhi cô nương thì ra là cố ý dụ ta vào đây.

- Ngươi làm sao phát hiện được?

Bạch phu nhân cũng không phủ nhận.

- Bởi vì dọc đường nàng không hề quay đầu nhìn lại một lần, để mặc cho hai tên ngốc phía sau theo dõi đến đây…

- Tiểu Đinh! Ngươi tuyệt không ngốc, trái lại linh cơ của ngươi vốn rất nhạy bén.

Bạch phu nhân thở dài:

- Đáng tiếc là ngươi quá tự phụ, chỉ dựa vào dũng khí, quá tin tưởng chính mình.

- Vậy sao?

- Tiểu Đinh! Đừng quá sính cường, cầm năm ngàn lượng bạc đi đi!

Bạch phu nhân nhẹ giọng nói:

- Ngân phiếu ta cho ngươi là của tiền trang Lạc Dương, bảo đảm đổi được tiền mặt.

- Bạch phu nhân!

Đinh Khai lạnh lùng nói:

- Con người Đinh mỗ xưa nay luôn luôn không muốn cò kè mặc cả.

- Lẽ nào ngươi vẫn muốn lấy hết toàn bộ?

- Đúng vậy! Đinh mỗ quả thật có chủ ý này.

- Có nắm chắc không?

- Dù sao chưa đến Hoàng Hà thì vẫn chưa cam lòng.

- Hiện tại ngươi đã đến bên bờ Hoàng Hà rồi đấy.

Bạch phu nhân bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:

- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

- Cũng có thể!

Đinh Khai nói:

- Có điều không biết người đổ lệ là ai?

- Ngươi!

Bạch phu nhân hừ lạnh một tiếng, tiếp đó tiếng “lách cách” vang lên, bên trong màn trúc bỗng nhiên bắn ra bảy điểm hàn tinh.

Lời cũng đã cạn, chỉ còn động thủ.

Bảy điểm hàn tinh xuyên qua màn trúc bắn ra, mang theo tiếng rít gió “ti ti”, hiển nhiên là dùng cơ quan phóng ra, thế mạnh không gì sánh được.

Đinh Khai phản ứng cực nhanh, cổ tay phải vung lên phát ra một luồng kình lực nhu hòa, đẩy Lâu Đại Chiêu ra xa bảy thước. Thân hình của hắn lay động giống như liễu mềm trong gió, lách qua mấy mũi ám khí. Hai ngón tay bỗng nhiên vươn ra, kẹp lấy phần đuôi một mũi ám khí đang bay đến chính diện.

Phía đầu ám khí có màu xanh lam, xem ra vô cùng nguy hiểm.

- Con mẹ nó!

Lâu Đại Chiêu giận dữ vung tay đánh ra một chưởng.

Một tiếng “bùng” vang lên, màn trúc liền rớt xuống.

Ngọn đèn bỗng nhiên vụt tắt, chung quanh lập tức trở nên đen kịt. Một tiếng “cạch” vang lên, hiển nhiên cánh cửa gỗ bên ngoài đã đóng lại.

Lâu Đại Chiêu giận dữ quát lên:

- Mẹ nó! Lão tử cho một mồi lửa thiêu trụi cái ổ chó của ngươi…

Không ngờ hắn lại nghĩ đến biện pháp này.

- Ngươi gào cái gì?

Đinh Khai thấp giọng quát:

- Bà ta mới chính là người đang muốn phóng hỏa.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe chung quanh vang lên những tiếng “tách tách”, nhất thời khói mù tràn ngập, thế lửa hừng hực bốc lên, trong ngọn lửa còn pha lẫn mùi của lưu huỳnh nồng nặc.

Hiển nhiên đây là một cái bẫy đã sớm được an bài.

Chẳng trách căn nhà cỏ này lại giống như mới dựng lên, không hề có vật dụng gì, thì ra là để chuẩn bị phóng hỏa giết người.

Đây là một âm mưu vô cùng thâm hiểm, tàn nhẫn vô tình.

Bất luận công lực thâm hậu như thế nào, cũng khó luyện đến trình độ vào nước không chìm, vào lửa không cháy.

Lâu Đại Chiêu giận dữ, hai tay vung lên liên tục đánh ra, muốn dập tắt một khoảng lửa, xuyên qua vách cỏ lao ra ngoài. Thế nhưng chưởng phong mạnh mẽ lại trợ giúp cho thế lửa, cháy càng mạnh hơn.

- Dừng tay!

Đinh Khai quát lớn một tiếng, thân hình nhảy lên, đưa tay nắm lấy một thanh xà trúc trên nóc nhà.

Lúc này mặc dù nóc nhà đã bắt đầu cháy, nhưng thế lửa chỉ có thể đi lên chứ không đi xuống, dưới trần nhà chỉ có khói dày, không hề có lửa.

Đinh Khai vốn muốn vẹt một phiến cỏ tranh để lao ra khỏi nóc nhà, thế nhưng hắn phát hiện những cây xà bằng trúc to bằng miệng chén trên trần lại vô cùng dày đặc, khoảng cách giữa mỗi cây không đến ba tấc, tạo thành một hàng rào vững chắc.

Nhìn bề ngoài căn nhà này chỉ giống như một căn nhà cỏ thông thường, nhưng trên thực tế lại được thiết kế đặc biệt giống như một nhà giam.

Đinh Khai thầm kêu: “Nguy rồi!”

Theo suy đoán ban đầu của hắn, trong căn nhà này nhiều lắm cũng chỉ mai phục một nhóm hảo thủ, hoặc là sử dụng ám khí bá đạo. Nhưng Bạch phu nhân so với tưởng tượng của hắn còn độc ác và tàn nhẫn hơn, không ngờ lại nghĩ ra kế này.

Lúc này tay của hắn bám vào trần, chân không hề chạm đất, làm sao có thể dùng sức? Hắn quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy bốn phía đã thành một biển lửa.

Lâu Đại Chiêu bị bức vào giữa, giận dữ kêu lên:

- Xong! Xong rồi! Đám râu này của lão tử…

Hình như hắn xem tính mạng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị cháy mất hàm râu.

Đinh Khai bỗng nhiên trong lòng máy động, lập tức đưa tay vào thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ.

Thanh chủy thủ này là binh khí tùy thân duy nhất mà hắn mang theo, dài khoảng bảy tấc, làm bằng nguyên liệu đặc biệt, chém sắt như chém bùn. Chỉ vì bình thường rất ít khi dùng đến, cho nên hắn gần như đã quên mất còn có binh khí này.

Chủy thủ chỉ dài bảy tấc, không ngờ lúc này lại có công dụng rất lớn.

Hắn vung tay liên tục chặt đứt ba cây xà trúc, mở ra một lổ hổng lớn, lập tức quay đầu lại kêu lên:

- Nhanh, nhảy lên đây!

Thế lửa càng ngày càng mạnh. Lâu Đại Chiêu đang bị bức nhảy loi choi ở giữa, hai gò má đỏ bừng, cánh tay cũng bắt đầu phồng lên giống như vịt nướng trong lò. Hắn vừa nghe Đinh Khai gọi, lập tức đạp mạnh xuống đất nhảy vọt lên.

Khói mù dày đặc khiến cho Lâu Đại Chiêu không nhìn thấy rõ vị trí trên trần nhà, hai tay chụp vào khoảng không, thân thể lập tức rơi xuống. May mắn là trong khi rơi hắn lại chụp được chân phải của Đinh Khai.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã trèo lên nóc nhà. Đưa mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy một phiến khói mù cuồn cuộn bốc lên tận trời.

Căn nhà cỏ này vốn chỉ mới được dựng lên, lại thêm sương xuống khá dày, lúc này khói nhiều hơn so với lửa, theo gió đêm lan về một gò đất bên trái.

Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu đang ở trong biển lửa, đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức nhảy vọt lên, theo một phiến khói dày đáp xuống mặt đất, sau đó chỉ hai bước đã nhảy lên gò cao.

Hai bóng người tựa như mây khói thoát ra khỏi biển lửa.

- Mẹ nó! Lão tử nhất định phải chém chết con mụ này!

Lâu Đại Chiêu hét lớn, đồng thời nắm chặt quyền đầu.

Lúc này thế lửa đang thịnh, điên cuồng bốc lên, tiếng trúc nổ nghe đinh tai nhức óc. Tiếng la của Lâu Đại Chiêu tuy lớn, nhưng vẫn bị những tiếng nổ trong biển lửa che lấp.

- Đừng ồn ào nữa!

Đinh Khai thấp giọng nói.

- Gì chứ?

- Muốn chém bà ta thì phải dùng tay, không phải dùng miệng.

- La hét một chút cho bớt giận không được sao?

- Không được!

Đinh Khai trầm giọng nói:

- Trước tiên hãy yên lặng ngồi xuống, chờ lửa tắt rồi lại nói!

- Lại nói? Nói cái gì?

- Sau khi lửa tắt, bà ta nhất định sẽ vào tìm thi thể chúng ta…

- Thi thể của chúng ta?

Lâu Đại Chiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức ngậm miệng lại, muốn cười nhưng lại không dám cười, che miệng lầm bầm nói:

- Thú vị! Thú vị! Đợi lát nữa lão tử ra ngoài dọa cho con mụ đó nhảy dựng lên.

Sao trời thưa thớt, gió đêm gào thét. Căn nhà cỏ lúc này đã bị thiêu trụi. Căn nhà vốn được làm bằng cỏ dại và xà trúc, cháy tuy mạnh nhưng tắt cũng nhanh. Trong đám tro tàn vẫn lóe lên những đốm lửa nhỏ, bốc lên những luồng khói xanh.

Trong khu rừng thấp dựa vào vách đá phía tây lúc này bỗng nhiên xuất hiện hơn mười bóng người, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc móc dài. Bọn họ tản ra chung quanh đám cháy, dùng móc sắt lật tìm trong tro bụi.

- Tại sao không thấy thi thể?

Một hán tử hỏi.

- Lửa lớn như vậy làm gì còn thi thể.

Một khác hán tử nói:

- May ra chỉ còn xương cốt.

- Xương cốt à?

Hán tử đầu tiên lại lên tiếng:

- Xương cốt chắc không bị thiêu thành tro luôn chứ? Chẳng hạn như xuơng đùi, xương sọ…

Lâu Đại Chiêu nghe được trong lòng phát lạnh. Hắn nghĩ đến vừa rồi nếu như Đinh Khai không có thanh chủy thủ, lúc này có lẽ bọn họ chỉ còn lại mấy khúc xương.

Vừa rồi trong lửa cháy, hắn không nghĩ đến sự đáng sợ khi bị thiêu sống, lúc này lại có chút sởn gai ốc.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một tráng hán vóc người cao lớn mặc y phục màu xanh đang đứng một bên đám cháy, khoa tay múa chân giống như là đầu lĩnh.

- Vừa rồi khi lửa bốc lên có nhìn thấy người đào tẩu hay không?

- Đào tẩu?

Một hán tử tay cầm móc dài nói:

- Trừ phi là hắn có cánh.

- Có cánh cũng chẳng ra được.

Một người khác tiếp lời:

- Trừ phi là hắn biết phép độn thổ của Thổ Hành Tôn. (4)

(4) Nhân vật trong Phong Thần Diễn Nghĩa, có tài độn thổ.

- Thật sự không ai nhìn thấy sao?

Tráng hán đầu lĩnh hỏi lại.

- Hai mươi mấy người chúng tôi đồng loạt phóng hỏa từ bốn phía.

Mọi người đều nói:

- Ngoại trừ khói và lửa ra, bóng quỷ cũng không có chứ đừng nói bóng người.

- Người chết biến thành quỷ, sao lại không có bóng quỷ?

Có vài người cười ha hả:

- Chẳng qua chúng ta không nhìn thấy được mà thôi.

- Được rồi!

Tráng hán kia nói:

- Vậy ta trở lại bẩm báo phu nhân.

- Có nên tìm tiếp hay không?

Có người lên tiếng hỏi.

- Lúc này tro tàn còn chưa tắt hẳn, đợi trời sáng rồi hãy nói!

Tráng hán kia liền xoay người đi thẳng đến vách núi.

Bên dưới vách núi càng tối tăm u ám, không thể nhìn rõ được cảnh vật bằng mắt thường. Đinh Khai dùng tay ra hiệu, sau đó lập tức vọt đi. Lâu Đại Chiêu hiểu được hắn muốn theo dõi tráng hán kia, bởi vì tráng hán này vừa rồi đã nói muốn đi bẩm báo phu nhân.

Phu nhân này đương nhiên là Bạch phu nhân.

Vách đá dày đặc những cây mây và dây leo rũ xuống. Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu theo đến bên dưới vách núi, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng người.

Không chỉ không thấy Bạch phu nhân, ngay cả tráng vừa rồi cũng không thấy.

- Quái lạ!

Lâu Đại Chiêu mở to mắt:

- Chẳng lẽ hắn chui vào vách đá?

- Điều này thì ngươi nói đúng.

Đinh Khai nhìn chằm chằm vào những dây leo rũ xuống.

- Thật sao?

Vẻ mặt Lâu Đại Chiêu nghi hoặc.

Đinh Khai đi đến, đưa tay vẹt đám dây leo ra. Vách núi dựng đứng quả nhiên có một khe nứt, rộng chừng vài trượng, kéo dài đến tận chân núi, đủ cho hai người cùng đi vào.

Lúc này đã qua canh tư, trời cũng đã gần sáng, nhưng khe đá tối tăm thì lại sâu không thể lường.

- Vào thôi!

Đinh Khai bước vào.

Thị lực của hắn rất linh mẫn. Dưới ánh sáng phản chiếu yếu ớt của sao trời, người bình thường không thể phân biệt được cảnh vật, nhưng hắn thì vẫn nhìn thấy trong phạm vi một trượng.

Khe nứt giống hệt như một động đá được người kiến tạo, càng ngày càng hướng lên cao.

Đinh Khai đi trước bước lên những bậc đá, Lâu Đại Chiêu theo sát phía sau. Sau khi đi khoảng hơn trăm bậc, con đường bỗng nhiên trở nên rộng rãi, ngẩng đầu có thể thấy được sao trời.

Thì ra đây là một đường hầm đâm thẳng đến đỉnh núi.

Lúc này phương đông đã bắt đầu hừng sáng. Trên đỉnh núi bỗng vang lên tiếng người, đầu tiên là một thanh âm trong trẻo.

- Cái gì! Không tìm được sao?

- Khải bẩm phu nhân!

Một giọng nói ồm ồm đáp:

- Thế lửa quá mạnh, chỉ sợ đã đốt thành tro rồi.

- Thật vậy sao?

- Thuộc hạ đã phân phó, đợi sau khi trời sáng sẽ lục soát thêm một lần, xem thử có tìm được mấy đoạn xương hay không.

- Ngươi xác định không có cá lọt lưới chứ?

- Phu nhân! Điều này sao có thể?

Người nọ nói:

- Hai mươi mấy người, bốn mươi mấy con mắt…

- Được rồi! Ngươi xuống phía dưới đi, đợi trời sáng hãy lục soát thêm lần nữa!

- Vâng!

Đinh Khai và Lâu Đại Chiêu lập tức tìm một vị trí khuất, hai người nín hơi, kề sát vào vách động.

Mặc dù sắc trời bên ngoài đã lờ mờ sáng, nhưng trong hang đá vẫn tối tăm như trước. Người kia lần mò đi xuống, vừa vặn đi sát qua hai người Đinh Khai.

Lâu Đại Chiêu ra tay như chớp, xoay người chém ra một chưởng vào yết hầu của người kia.

“Bặc” một tiếng, người nọ lập tức ngã quỵ, theo những bậc đá lăn thẳng xuống dưới.

- Ngươi…

Đinh Khai khẽ quát một tiếng.

- Thế nào?

Lâu Đại Chiêu cả giận nói:

- Chúng ta thiếu chút nữa chỉ còn lại mấy khúc xương, chẳng lẽ còn muốn làm ra vẻ nhân từ?

Đinh Khai không nói gì, hắn biết Lâu Đại Chiêu không sai, bởi vì chính hắn cũng đang muốn tìm Bạch phu nhân tính sổ.

Nơi này nếu không phải là danh lam thắng cảnh, thì cũng là nơi tao nhân nhã sĩ đi tìm cảm hứng cho những vần thơ. Trên đỉnh núi không ngờ còn có một ngôi đình sáu cạnh, từ trên cao nhìn xuống khe núi bên dưới chỉ thấy một phiến xanh rì.

Một vị phu nhân trung niên mặc y phục màu trắng đang ngồi dựa vào lan can, bên cạnh là Mật Nhi đang đứng.

Người này không cần nói cũng biết chính là Bạch phu nhân.

- Tiểu Đinh chẳng lẽ thật sự không chết?

Mật Nhi nói.

- Không chết?

Bạch phu nhân quay sang. Vị phu nhân hơn bốn mươi này dung nhan vẫn còn rất xinh đẹp, vẻ quyến rũ so với năm xưa không hề giảm đi.

- Nghe nói hắn đã từng chết qua hai mươi bảy lần…

- Mẹ vẫn không tin?

Mật Nhi nói:

- Nghe nói hai mươi bảy lần trước, mỗi lần người ta đều cho rằng hắn chắc chắn phải chết, kết quả hắn lại còn sống đi ra, hơn nữa còn sống rất khỏe mạnh.

- Chí ít hắn chưa từng bị lửa thiêu.

- Hình như không có.

- Điều này không sai!

Bạch phu nhân cười khanh khách nói:

- Trận lửa này cho dù không thể đốt hắn thành tro bụi, chí ít cũng không thể bay nhảy được nữa.

- Thật sao?

Bên ngoài đình bỗng nhiên vang lên một tiếng cười:

- Để tại hạ nhảy vài cái cho phu nhân coi nhé!

Bạch phu nhân giật nảy mình, lập tức đứng bật dậy.

Người nói đương nhiên là Đinh Khai.

Hắn nói được thì làm được, lập tức vọt người nhảy lên thềm đá, sau đó lại nhảy lên đình.

- Ngươi…

Bạch phu nhân biến sắc.

- Bạch phu nhân!

Đinh Khai nói:

- Trận lửa này của phu nhân quả thật lợi hại, Đinh mỗ suýt nữa đã không qua được ải thứ hai mươi tám rồi.

Mật Nhi vừa rồi đã nói hắn từng chết hai mươi bảy lần, lần này đương nhiên là hai mươi tám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.