Phi Điển Hình Tính S

Chương 12: Chương 12




Ăn nhiều sẽ đau bụng, con người nhất định phải học được cách “buông tay” nếu không sẽ táo bón.

Thần cũng đã nói rõ, không được nói gì với mọi người. Đối mặt với Glady – gián điệp đột nhiên phát ra hào quang của đức mẹ Maria, Per cảm thấy cặp mắt chó của hắn cũng bị ánh hào quang hệ cứu rỗi y như bóng đèn hai vạn năm nghìn oát này chọc mù, vì thế hắn phải xuất ra tuyệt chiêu cuối của BOSS – nụ cười tà mị, khuynh đảo chúng sinh, yêu diễm, động lòng người.

Glady chỉ thấy đôi mắt Per khẽ nâng, ý cười gợi lên từ đôi mắt thật là đẹp.

Thừa dịp đối phương ngây người, Per chậm rãi mở miệng

“Ta… Sẽ không thích bất cứ kẻ nào.” Dù sao hắn cũng không thể thích phụ nữ, còn chơi gay hả? Xem ra là có thể đi, nhưng mà, thượng thì không thể, bị thượng lại càng không được. Cũng chỉ đành quay về với số phận đời mình – bàn tay trái thân yêu, tự mình hành xử, cơm no áo ấm, điều này một vạn năm không thay đổi!

“Không yêu ai? Làm sao mà Ngài biết mình không thể yêu?” Glady lập tức phản bác.

Per nghe giọng điệu vội vàng của Glady có chút nghi hoặc . Tuy nói gần đây, Glady thích cùng hắn tán dóc một chút về đề tài chân thiện mĩ của cuộc sống, nhưng cô chưa bao giờ có cam đảm trực tiếp phản bác hắn, chẳng lẽ là có chuyện gì làm cho cô không thể không làm như vậy. Không cần đợi Per dùng ánh mắt nhìn về phía mình, Glady đã chủ động mở miệng

“Điện hạ, ta có thể phải đi… Ngươi không phải người xấu, ta hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.”

Cách nói chuyện của đối phương vẫn có lực sát thương rất mạnh, Per nghe thấy sự ca ngợi của cô thì giá trị quỷ súc liên tục rớt xuống, không nói gì một lúc lâu. Thật sự là càng nhiều lời thì càng sai mà.

Per biết nô bộc trong vương cung chủ yếu được chia làm hai loại, một loại là ký khế ước bán thân, không có người thân nên rất tự do, có thể xem như hàng hóa mà mua bán, tùy ý chủ nhân xử trí. Còn loại thứ hai là được chiêu mộ, công tác có lương cố định, làm đến một thời điểm nhất định có thể bỏ của chạy lấy người. Hoàng cung thuê người như thế là do cân nhắc về vấn đề kiến thức giao lưu văn hóa, những nô bộc như thế có thể giảng dạy cho những đại thần, quý tộc trong cung một ít kiến thức về phong tục tập quán của các quốc gia khác, đương nhiên cũng có cài vài nội gián vào để khi cần có thể cố ý tiết lộ thông tin ra ngoài.

Bình thường, những người này sẽ công tác bên ngoài cung điện. Càng tới gần nội điện, nơi dùng để xử lý chính sự thì nô bộc càng ít. Bởi vậy theo một ý nghĩa nào đó, người có khả năng trà trộn vào nội điện, hơn nữa còn trà trộn đến bên người Per – Glady, là một người cực kỳ tài giỏi. Không thể không nói, cô quả thật là điển hình của nghề gián điệp, hình mẫu superman chân chính. Thử hỏi, để thành công xử lý BOSS – loại kỹ năng cần phụ trợ cao này ai có chứ.

Bất quá, hiện tại, ánh mắt của hình mẫu gián điệp superman này tại sao lại chứa đầy sự không muốn và do dự, là sao? Đáy lòng của Per run rẩy, đừng nói như thể là hai ta có gian tình vậy chứ. Chúng ta thật sự không quen đâu.

Nhưng mà từ “đi” này thật ra đã kích động đến một dây thần kinh nào đó của Per.

“Đi? Đi đâu?”

“Có lẽ là về nhà.” Tuy Glady nói sẽ về nhà, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh, không thấy chờ mong cũng không thấy vui sướng, hơn thế chính là bình thản một cách hờ hững.

“Tại sao ngươi đột nhiên muốn đi?” Per kỳ thật muốn nói là “Thật tốt quá, mau cút đi, ít đi một tai họa xã hội.” Nhưng ở trong lòng hắn phải mặc niệm một ngàn câu hắn là BOSS, hắn là BOSS, hắn là BOSS, sau đó Per mới nhàn nhạt hỏi một câu.

“Chắc là do tác động của vận mệnh.” Glady dùng vẻ mặt nghiêm túc mà mơ hồ nói đùa.

“Người tin tưởng vận mệnh thì hãy nghe theo số mệnh.” Per nghiêng đi mặt, thuận theo tự nhiên. Ầu shệt, cái gì mà vận mệnh chứ, chẳng qua là một chút kịch bản của trò chơi thôi.

Ánh mặt trời theo hành lang gấp khúc, từ trên những mái nhà cong, điêu khắc những hoa văn tinh xảo rơi xuống, vầng sáng hắt vào mặt Per. Nhắm một bên mắt, làm cho người ta nhìn không thấy huyết sắc đỏ thẩm kia, đồng thời cũng khiến người ta không kìm chế được cảm thấy nhu hòa hơn, giống như họ đã được ánh mặt trời đồng hóa sạch sẽ mà vô hại.

Đang lúc Glady nhếch miệng mỉm cười, mặt lộ ra vẻ cảm khái cuối cùng người này cũng biểu hiện một số cảm xúc khác rồi, Per nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ cực kỳ không cam lòng mà bổ sung:

“Mà người không tin vận mệnh cũng chỉ có thể bị vận mệnh kéo đi.” Hắn chính là bị kịch bản gốc của trò chơi này hãm hại, bị gây sức ép không thể không đóng vai ác mà.

Biểu tình cảm khái của Glady không thể giữ nổi nữa, cười khẽ ra tiếng. Cô thấy Per so với ngày thường có phần sinh động hơn một chút, nhẹ giọng nói, “Nếu điện hạ có thể mãi giống như hiện tại, nhất định…”

Câu nói này rất chập chờn, thoảng qua gần như là lầm bầm, cuối cùng lại thành một tiếng thở dài , làm Per không có nghe thấy cô đang nói cái quái gì. Glady dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn Per. Per bị ánh mắt ôn như thế kích thích đến nổi da gà toàn thân.

Nhất định thế nào? Nhất định giết hết bốn phương hay là bị bốn phương áp đảo?

Vô luận cái nào hắn cũng không muốn đâu. Lại nói tiếp, Per liếc mắt nhìn giá trị quỷ súc đã rớt xuống một phần năm của mình. Hắn không hối hận đã lãng phí giá trị quỷ súc quý giá đó, lúc nào cũng nói chuyện với không khí, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ nghẹn đến chết mất. Dù sao đối phương cũng là nữ nhân, không thể phản công. Chỉ cần ở đây – trong vương cung này, hắn chính là tổng công.

Cả ánh mắt lẫn tâm tình của Glady đều rất phức tạp. Mấy ngày liên tục cùng ở chung, hơn nữa còn có thân phận gián điệp làm cho cô đối với Per Mortis có thêm rất nhiều lý giải.

Thoạt nhìn, so với bất cứ ai cũng đều đáng ghét hơn nhưng nếu đã quen thuộc thì hoàn toàn không thể nào hận hắn.

Rõ ràng trên tay dính không biết máu tươi của bao nhiêu người nhưng dường như lại sạch sẽ chưa từng có gì.

Dường như đã xấu xa đến không còn thuốc chữa nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rằng hắn cũng không đến nổi như những gì chúng ta thấy.

Glady cúi đầu bất đắc dĩ cười. Từ khi nào mà cô lại có lương tâm đi quan tâm, lo lắng cho kẻ thù của mình chứ? Mỗi ngày canh giữ ở trong này, chỉ vì chứng minh phán đoán của chính mình, chờ người này đến đây, nếu người ấy không đến thì sẽ vì phán đoán sai của mình mà cảm thấy khó chịu, nhưng nếu thấy hắn đến thì lại khó chịu thay cho đối phương.

Hôm nay, chẳng qua là lại một lần nữa nhìn thấy người này đứng ở chỗ này. Sương mù bao trùm lên hành lang dài trống rỗng, thật sự là cảnh sắc lạnh lẽo đến thê lương, người đó khoác áo choàng đen mỏng vẫn cứ đứng ở đó làm cô nhịn không được tiến lên trò chuyện.

Mềm lòng sẽ hại chết người. Bây giờ là lúc tốt nhất để dừng lại. Glady nói xong câu đó, xoay người định đi. Hôm nay xem như là cáo biệt.

Nhưng ngay lúc Glady hạ quyết tâm, không dấn thân vào vũng bùn đen này, khi cô đang xoay người lại, Per đột nhiên mở miệng gọi cô.

Quay đầu lại nhìn về phía Per, đối mặt với đối tượng có một thời gian cô rất cẩn thận theo dõi này, lần đầu tiên Glady thấy gương mặt lạnh như băng không hề có cảm xúc mơ hồ lộ ra một ít tình tự. Per nói: “Nếu phải đi… thì hãy giúp ta mang một thứ đi luôn.”

Những lời này dịch chuyển trong không khí rơi vào tai cô, ở giữa đại não nhanh chóng tạo ra một mạng lưới xung điện chằng chịt, lập tức Glady đã hiểu được nó có ý nghĩa gì, cô kinh ngạc mà há mồm rồi lại nhanh chóng mỉm cười.

Miệng không thể nào khép lại, cô không nhịn được cười, gật đầu, nói, “Được.”

“Đừng cười đến ghê tởm như vậy.” Per nhíu mày, không biết trong đầu nữ nhân kỳ quái này có cái gì nữa, nụ cười kia không hề khác cái điệu cười lúc trước hắn đã thấy khi mấy em hủ nữ nhìn thấy tiểu thụ, tiểu công về chung một nhà.

Glady chỉ lo cười, không nói lời nào.

Đã đến ngày hành động, quả nhiên là ngày tốt để giết người, ăn cướp, phóng hỏa mà hơn nữa đêm nay “nguyệt hắc phong cao” (ngày tốt để làm chuyện xấu), đúng là thời điểm tốt để làm mấy chuyện mờ ám. Per • Mortis cả người mặc quần áo màu đen, buộc đơn giản lại mái tóc dài rồi đội một mũ giáp sắt, trên mặt thì lấy một miếng vải đen che lại, chỉ chừa lại cặp mắt đỏ, lộ ra bên ngoài. Xung quanh là một màu đen tối, chỉ thấy cặp mắt màu đỏ tựa như bay lượn trên không trung giống y hệt lửa ma trơi, cực kỳ dọa người. Nhẹ nhàng đặt chân trên tường ở nội điện, Per nhẹ nhàng bay từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, như quỷ mỵ mà chạy dưới ánh trăng. Cuối cùng cũng đến nơi đã hẹn trước với Glady. Nơi này gần với cửa Bắc hẻo lánh, bình thường người qua lại rất ít, ban đêm lại càng quạnh quẽ.

Per xác định không có ai, xoay người nhẹ đáp xuống đất. Glady từ dưới một tàng cây trúc đào lớn đi đến bên cạnh hắn. Cô đã thay trang phục thường dân, vì tránh tai mắt, còn đặc biệt cột mái tóc nâu lên, dùng một miếng vải bố bình thường bao lại.

Per đem giấy thông hành trong cung đã làm sẵn giao cho Glady.

“Đến bên ngoài cửa Bắc chờ ta.” Giao đồ xong, hắn chuẩn bị một mình đi tập kích địa lao của chính mình.

“Chờ một chút.” Glady gọi Per lại, lấy ra một miếng vải đen, một mảnh vải lưới đen mỏng đặt vào tay Per. Glady nhìn Per đang che mặt, thở dài.

“Che ánh mắt lại đi… nếu không y sẽ biết.” Nhìn mảnh vải lưới trước mắt, Per trầm ngâm một lát, sau đó nhận lấy rồi cột chắc. Tầm mắt mặc dù có hơi mơ hồ, nhưng vẫn còn thấy rõ. Per quay đầu qua nhìn Glady.

Glady gật đầu, “Theo ta, nơi này bị theo dõi rồi.”

Miếng vải đen còn lại dĩ nhiên là chuẩn bị vì Harula, cái đầu màu vàng chói mắt kia trong đêm tối tựa như ánh sáng từ thiên đăng.

Per không nói thêm gì với Glady, giải thích cũng chỉ là dư thừa thôi. Hắn đang muốn đột nhập vào lúc thủ vệ thay ca, đánh nhau với người phe mình cũng có phần lỗ vốn, dù sao cũng đều là lính dưới trướng của đại BOSS hắn thôi, thấy thế nào cũng có chút đáng thương.

Phi thân rời đi, rất nhanh đã tới nơi cần đến.

Nói là địa lao, đương nhiên là xây dựng bên dưới lòng đất rồi. Theo Per biết, bên trong địa lao này giam giữ đa số là tử tù chưa tiện xử tử. Vì phòng ngừa phạm nhân bị cướp đi hoặc chạy trốn nên ra vào chỉ có một cái thông đạo.

Per áp sát vào tường nhanh chóng di chuyển, kẹp giữa hai ngón tay là ngân châm đã được tẩm thuốc mê. Lúc hắn đi vào, người ở bên trong vốn đang gục đầu ngủ gật, Per đi đến cách gã chừng hai bước chân, gã mới nhận thấy cái gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh.

“Ai đó…!” Sự sợ hãi đột ngột ập đến, còn chưa nói xong, đã “bùm” một cái mà ngã xuống.

Per lách qua người thị vệ đang canh giữ, mủi chân điểm nhẹ, lấy tốc độ của lốc xoáy và lướt qua đám thị vệ nghe được động tĩnh chạy tới, một người còn được tặng thêm một châm ôn nhu của BOSS.

Ầu shệt, cái gì là một châm ôn nhu chứ, một ý nghĩ không thể nào hiểu nổi đã nổi lên trong đầu vị tổng giám ngục tà giáo. Hắn không phải thụ, không phải thụ, không phải thụ!

Thị vệ ngã xuống cả đám, chả mất nhiều thời gian đã làm cả bọn người này hôn mê, so với tưởng tượng của Per thì đơn giản hơn rất nhiều. Ánh mắt phức tạp quét một vòng qua mấy bộ hạ đang nằm ngay đơ trên mặt đất, Per thật không biết nên vui sướng hay là nên im lặng. Cầm lấy bản ghi chép ở trên bàn, dò xét nơi giam Harula rồi Per bước nhanh vào bên trong địa lao.

Sâu trong địa lao thật ẩm ướt và hắc ám, ngay cả ngọn đèn dầu cũng không có. Nơi đây nằm sâu dưới lòng đất, nhìn không thấy bên ngoài, bất kể bầu trời tối đen hay hừng đông, nơi này vẫn chỉ một màu đen, làm cho người ta không chút hy vọng, càng không thấy được ánh mặt trời. Nơi tăm tối, thối nát này khiến người ta trở nên điên cuồng, sự thật là Per đã đi ngang qua rất nhiều phòng, mà người bị nhốt ở bên trong hầu như đã điên hết cả. Có người nghe thấy tiếng người nhưng vẫn không có phản ứng, ngoại trừ một người nhìn thấy hắn thì lao về phía cửa sắt mà gào thét. Những người khác cơ bản không có phản ứng gì.

Per không lo lắng sẽ kinh động đến thị vệ ở nơi khác, lúc hắn đi ngang qua người có phản ứng duy nhất, lơ đãng liếc mắt một cái, hắn mới nhìn rõ, người kia không có đầu lưỡi.

Per di chuyển nhanh hơn, đi vào sâu vào trong địa lao. Càng đi vào trong, một mùi ẩm mốc xen lẫn với mùi xác chết càng nồng nặc hơn. Sau đó, hắn dừng lại trước một ngục giam, Per nheo mắt, nhìn vào bên trong. Harula đưa lưng về phía hắn nằm trên sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, dưới thân chả có cái gì để lót. Cơm chiều đặt ở chỗ cửa sắt, không hề vơi đi một chút nào, đã trở nên nguội lạnh.

Nâng khóa sắt lên rồi nhẹ nhàng vung tay, khóa sắt lập tức như bùn nhão bị chém thành hai khối, Per dễ dàng kéo khóa sắt xuống, lúc khóa rơi ra đã làm kinh động đến người bên trong. Harula nghe được tiếng động, thân mình cứng ngắc một chút, rất nhanh lại thả lỏng. Y không hề xoay người lại.

Per xoay người đi vào nhà tù, đứng ở phía sau Harula.

“Bất kể có bao nhiêu người tới cũng như nhau thôi, câu trả lời của ta sẽ không thay đổi.” Giọng của Harula không nặng không nhẹ nhưng lại mang một loại cố chấp trước sau như một, “Không ai sai khiến ta, không ai lừa gạt ta, hết thảy đều là do ta nguyện ý làm như vậy.”

Câu nói này thật không đầu không đuôi gì cả, Per nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, ngoại trừ hắn, thì còn có ai nói chuyện với Harula chứ? Nhưng Harula ở trong cung cũng bao nhiêu người quen, Glady có lợi hại đến thế nào cũng không thể đến địa lao.

Không nghĩ ra mà cũng không thời gian để nghĩ, Per mới mặc kệ đối phương đang cáu kỉnh mà ầm ĩ cái gì, hắn tiến lên vài bước, giống như ném chó, ném mèo mà xách cổ Harula ném ra bên ngoài.

“Shhhhh… đau!” Harula lăn vài vòng trên mặt đất, mãi đến lúc đụng vào song sắt đối diện mới dừng lại. Harula đau đớn trừng nhìn người đang đứng ở song sắt bên kia, “Ngươi muốn làm…! Ngươi là ai?”

Harula trừng mắt nhìn người kỳ quái có khí thế bức người, trùm một thân màu đen kín mít từ đầu đến đuôi, khí thế ấy đúng thật là quái nhân.

Per ra khỏi cửa nhỏ của ngục giam, hắn thấy kinh ngạc với sức nặng vừa rồi lúc hắn xách y lên, khi nhìn thấy Harula đang trợn mắt nhìn mình lại nhẹ nhàng thở ra. Cái gọi là tiểu thụ chơi mãi mà không chết chắc là chỉ Harula này rồi.

Harula thấy người tới không nói lời nào, lại ăn mặc kỳ lạ, sau khi nhìn nhau một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu, ánh mắt dần ảm đạm,

“Ngươi… Tới giết ta đúng không?”

Giết ngươi mà cần phải ăn mặc giống Ninja Rùa à? Yên lặng thổ tào (chửi thầm trong bụng), Per không thể mở miệng, một khi mở miệng sẽ bại lộ, hắn chỉ có thể im lặng. Nhìn xuyên thấu qua miếng vải lưới nên hắn không thấy rõ biểu tình của y, Per chỉ biết là Harula cứ ngồi như vậy, không đứng dậy mà cũng không động đậy. Tuy rằng hắn không lo sẽ có người đến, nhưng vì đề phòng gặp người quen, tốt nhất vẫn là nhanh chóng rời đi thì hay hơn. Per tiến lên nắm lấy cánh tay của Harula, nhưng cả người y tựa như một đám bùn nhão trên mặt đất, vẫn không chịu nhúc nhích.

“Hắn… Không cần ta, đúng hay không. Hắn nhất định rất hận ta, đúng không?” Thần kinh của Harula vẫn còn hoạt động mà cằn nhằn liên tục, Per căn bản không thèm quan tâm y đang lảm nhảm cái gì, lần đầu tiên làm chuyện lén lút nửa đêm, mặc dù coi như là sân sau nhà mình nhưng nói không khẩn trương là giả.

Nhanh chóng liếc mắt qua đường ra một cái, Per cúi đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Harula, nói đúng hơn là bảng giá trị bên cạnh Harula, trơ mắt mà nhìn giá trị hạnh phúc lả tả rơi rụng đến tận đáy.

Phắc, đang diễn tuồng nào vậy, chứng vọng tưởng bị hại không cần quá nặng như vậy, được không?

Khẽ cắn môi, bất chấp tất cả, đem người khiêng lên trên vai. Per chỉ mong giá trị hạnh phúc của Harula sau khi y thoát ra ngoài, biết rằng không chỉ mạng nhỏ của mình được bảo toàn mà còn có mỹ nữ làm bạn có thể được kích động và tăng vọt lại.

“Ngươi…” Harula sợ hãi thét một tiếng, Per đã khiêng người nhảy ra khỏi địa lao, chớp mắt nhảy lên nóc của căn phòng gần nhất. Per chân trước mới vừa đứng vững, một mũi tên ngầm đã bay ngang mặt hắn. Không biết khi nào bọn họ lại phục kích sẵn ở nơi này. Tối nay hắn cứ liên tục đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Per không biết vì sao thị vệ lại đến nhanh như vậy. Hắn đoán chắc là Osi Nash tăng cường phòng vệ nghiêm ngặt ở trong cung. Bằng không hắn mới ngây người trong địa lao khoảng năm phút đồng hồ, đám người này làm thế nào lại đến nhanh như thế.

Trung khuyển kỳ thật rất có khả năng, nghĩ như vậy , Per một tay ôm Harula một tay lấy ra tinh thạch. Tinh thạch lạnh lẽo trên tay tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chớp một cái đã biến thành một lưỡi dao mỏng mà sắc bén, thế như chẻ tre mà phóng ra cùng với mũi tên đang bay đến ở trên không trung chạm vào nhau.

“Ai đó!”

Một tiếng thét quen thuộc cực kỳ uy nghiêm vang lên, Per nghiêng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, Osi Nash đã dẫn một đội người đứng ở dưới đó. Đôi mắt đen tuyền mà sắc bén nhìn hắn, Osi Nash cảm thấy rất giận dữ, tên này rất có can đảm, dám đột nhập vào hoàng cung Obeli mà trộm người.

Per hoàn toàn không dự đoán được Osi Nash sẽ đến nhanh như vậy.

Osi Nash quyết đoán không đợi đối phương trả lời đã tháo xuống viên thạch anh màu xanh biếc đeo ở trên cổ, vung lên, thạch anh nhanh chóng biến thành một thanh kiếm trực tiếp chém về phía Per. Per nhanh nhẹn mà nhảy trên không trung, Osi Nash lắc mình một cái đã tiến tới trước mặt Per.

Phen này phải trực tiếp động đến đao kiếm rồi, Per theo thói quen tính sử dụng roi, nhưng lập tức phản ứng, không được, Harula nhận ra roi của hắn, tay run lên, roi biến thành kiếm.

Leng keng một tiếng, âm thanh khi hai thanh kiếm chém vào nhau quanh quẩn bên tai mọi người.

Osi Nash đè chặt kiếm, ảnh ngược trên thân kiếm màu bạc phản chiếu lại cặp mặt kinh ngạc của y.

“Điện…”

Per dễ dàng phản thủ, tung một chưởng về phía Osi Nash. Osi Nash không hề chống cự, ngoan ngoãn mà ngã trên mặt đất.

Per ôm chặt Harula đang hoảng sợ run lên, quay đầu lại nhìn Osi Nash một cái, nhảy vài bước ra khỏi tầm mắt của mọi người.

Uầy, trung khuyển, nể tình ngươi công tác chuyên nghiệp như vậy khi trở về ta sẽ từ từ ngược ngươi.

“Không cần đuổi theo.”

Osi Nash quát to với mấy thị vệ muốn đuổi theo, ánh mắt nhìn chằm chằm về phương hướng Per đã đi xa. Người điện hạ ôm trên tay đúng là… thiếu niên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.