Chủ thượng, xin bỏ trốn cùng ta
~Đứng ở bên cửa sổ, Osi Nash ngưng mắt nhìn hoàng cung trong ráng đỏ, trên bàn phía sau y bày ra sơ đồ phác thảo pháp trận đã hoàn thành hơn phân nửa.
Cung vàng điện ngọc nhuộm dưới hoàng hôn đỏ thẫm, yên tĩnh đứng vững ở giữa sườn núi. Chỉ cần thời tiết tốt, ở bất kỳ chỗ của đế đô, cứ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cung điện mỹ lệ này. Ánh nắng chiều trải dài trên ban công cao trăm thước, chìm trong một vùng ấm áp, bởi vì vẻ u tĩnh khác thường làm cho lòng người phát lạnh. Mặt trời sắp lặn, cánh chim mệt mỏi bay về tổ, cảnh sắc vốn bình thường cũng trở nên thanh tĩnh lạnh lẽo, ngay cả tiếng chim hoặc dấu vết của con người cũng không thấy đâu. Toàn bộ đế đô bị một loại yên tĩnh không tự nhiên bao phủ thật sâu.
Không nghe thấy những âm thanh ồn ào lan rộng của những người vội vã trở về nhà, bầu không khí xao động bất an ẩn giấu ở mọi góc âm u của không gian. Những tiếng vang tiềm tàng trong bóng đêm ‘loạt xoạt’, ‘loạt xoạt’ lan dần ra.
Đó là một loại tạp âm do vô số những tiếng thì thầm mà thành.
“Này, nghe nói gì chưa?” Âm thanh bất an mà rục rịch.
“Ôi, ngươi nói là tai hoạ trời giáng sao? Biết! Hiện tại có ai mà không biết?” Âm thanh bởi vì bất an mà biểu hiện có chút bực bội hơi không kiên nhẫn hỏi vặn lại.
“Không, không phải, nghe nói gần đây khu vực khai thác mỏ Tây Bộ hình như xảy ra núi lở, toàn bộ vùng Tubbs bị lấp mất hai phần ba.” Ẩn sau giọng nói tràn ngập lo lắng là toan tính không muốn người khác biết, chậm rãi đem trọng tâm câu chuyện dẫn về phương hướng càng thêm bất an.
“Thiệt hay giả?! Nhà của ta có người làm thương nhân bên đó, vậy phải làm sao bây giờ?” Có người bắt đầu sốt ruột.
“Trốn đi! Trốn về phía địa phương an toàn! Chung quanh Shiber Leon là bình nguyên, hẳn là sẽ an toàn hơn.” Có người trong lòng vẫn còn hy vọng đưa ra ý kiến lý trí.
“Vô dụng thôi, Shiber Leon mấy ngày trước đây phát sinh hỏa hoạn, địa phương giáp giới Obeli toàn bộ thiêu thành tro tàn.”
“Thật sự đến tận thế rồi sao? Một chút biện pháp cũng không có sao?” Càng nhiều người bắt đầu nôn nóng bất an, có người lẩm bẩm một câu hỏi mà tất cả mọi người không cách nào giải đáp.
Đám người nghe vậy đột nhiên trầm mặc. Ánh mắt không hẹn mà cùng nhanh chóng liếc về tòa thành đứng vững ở lưng chừng núi, rồi lại cúi đầu.
“Ta không muốn chết! Nơi nào còn có chỗ trú ẩn an toàn? Không có nơi không phát sinh tai hoạ sao?” Âm thanh xung quanh càng không ngừng truy hỏi, nói ra tiếng lòng của mọi người.
Có người do dự mà mở miệng, ánh mắt úp mở, cúi đầu, ánh mắt liếc ngang liếc dọc dưới chân.
“Cái kia… Nghe nói… Có một biện pháp…”
Âm thanh càng ngày càng nén thấp lại, dần dần không nghe thấy gì nữa. Áp lực hình thành trong bầu không khí yên tĩnh, giống như là bầu trời bao la đen kịt kia, trầm thấp khiến người ta vô cùng khó chịu. Dư âm của mặt trời tản ra vầng hào quang yếu ớt trên đỉnh núi, lúc rớt xuống dưới chợt sáng lên, giống như là hồi quang phản chiếu chợt lóe vậy. Bart bị ánh dương quang đâm vào khiến đôi mắt nhức nhối. Gã khẽ nhắm mắt lại, nhẹ giọng gọi: “Lão đại…”
Osi Nash quay đầu lại, không biết Bart đứng ở phía sau y từ bao lâu. Đại hán luôn luôn dứt khoát sảng khoái lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt của muốn nói lại thôi. Osi Nash đưa lưng về phía cửa sổ, ngược với ánh sáng, đứng lẳng lặng. Một lát sau, y mới chậm rãi mở miệng, âm thanh cũng lãnh đạm như thế: “… Làm sao vậy?”
Bart trầm xuống một hơi thở, tựa hồ như quyết định, gã ngẩng đầu nhìn thẳng Osi Nash, đụng phải con ngươi màu tím đậm. Thấy đôi mắt Osi Nash lóe sáng trong bóng đêm sâu thẳm, Bart chững lại, im lặng như tờ. Gã chưa từng thấy ánh mắt Osi Nash sắc bén như vậy. Băng lãnh, bất cận nhân tình, ánh mắt quan sát ước lượng, nắm chặt người khác ở trong tay, một loại sắc bén xuyên thủng mọi ý đồ. Ánh mắt sắc như dao chỉ cần đối diện một lần thoáng cái liền xuyên suốt tâm can của Bart. Không biết tại sao, Bart một hồi chột dạ, vội cúi đầu, cười to lên để che dấu, nói: “Lão đại, ngài mà còn không xuống thì cơm nước sẽ bị chúng ta ăn hết đó.” Lời muốn nói tạm thời đành đổi giọng.
Ánh mắt của Bart vẫn dừng lại trên mặt đất, liếc ngang liếc dọc, hình như bất chợt có hứng thú vô cùng với hoa văn trên sàn nhà. Osi Nash nghe xong, không cười trả lời giống như ngày thường, mà đứng nguyên tại chỗ bất động, không nói một câu nào cả. Tựa như ánh mắt biến thành thực thể đè lên trên vai Bart, hình thành áp lực vô hình, càng lúc càng lớn, đến mức khiến gã không ngóc đầu lên được.
“Ta biết rồi.” Một lát sau, Osi Nash mới chậm rãi đáp lời. Nghe thấy câu này, Bart nhẹ nhàng thở phào một hơi. Khi gã ngẩng đầu, Osi Nash đã quay lưng đi. Ngoài cửa sổ lúc này đã hoàn toàn tối hẳn, phòng trong ngoài phòng đều là một mảng hắc ám. Osi Nash một tiếng qua loa ‘Ta biết rồi’ nghe không ra tâm tình như thế nào. Mấy ngày gần đây, áp lực bao phủ ở bầu trời đế đô càng trở nên rõ ràng hơn. Bart ngước nhìn bóng lưng quen thuộc đang như hòa vào bóng tối kia. Chỉ có khi đối mặt với tấm lưng đó, gã mới có thể ngẩng được đầu lên, cũng chỉ có lúc này gã mới có dũng khí đem những điều muốn bày tỏ nhân lúc hăng hái mà nói một lèo hết ra.
“Lão đại, Ngài trốn đi.”
Miệng lắp bắp, Bart nghĩ một đằng nói một nẻo. Hối hận, muốn dừng lại, cũng dừng không kịp.
“Đã có tin tức, pháp sư bắt về được… Một trong số đó đã tự sát rồi.” Bart lo lắng nhỏ giọng khuyên, nhưng mà trong lòng hắn một thanh âm khác lại đang nói: ‘ngẫm thử cái thành thị Tubbs bị vùi lấp hai phần ba ở dưới đất đá mà xem’. Đem lời cần nói, nói ra khỏi miệng, lại không hy vọng Osi Nash lựa chọn thứ mà tất cả mọi người không hy vọng nhìn thấy. Trong bầu không khí tĩnh mịch, Bart nín hơi chờ đợi phản ứng của Osi Nash như người sắp bị tử hình đợi phán quyết.
Osi Nash nghe xong, trước sau không có bất kỳ phản ứng gì, ánh trăng thu hẹp lại, lách qua tầng mây, trút xuống đầy đất, chiếu vào trên thân người bên cửa sổ. Bart nhìn chăm chú bóng lưng trước sau trầm mặc này, trong lòng bỗng dưng dâng lên một sự tức giận lạ lùng: “Ngài rốt cuộc có nghe ta đang nói cái gì không? Ngài đi đi! Đi xa được đến đâu thì đến, thừa lúc ta chưa hối hận.”
“Ta biết rồi, đi ăn cơm đi.” Lặng lẽ nghe đây Bart rống xong, Osi Nash chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu. Bart nhất thời cảm giác như một đấm đánh vào đệm bông, chợt nhụt chí. Ủ rũ đứng nguyên tại chỗ một lát nữa, gã buồn bực không nói được tiếng nào ra khỏi phòng, rời đi.
Osi Nash nghe âm thanh cửa bị khép lại, đợi tiếng bước chân biến mất, mới xoay người sang chỗ khác. Ngón tay khẽ vuốt lên sơ đồ phác thảo, đầu ngón tay miết qua trang giấy khô ráp lạnh lẽo, ngưa ngứa kỳ lạ. Osi Nash bỗng nhiên muốn gặp Per vô cùng. Cơ hồ không do dự, vừa nghĩ như vậy, y liền mở song cửa, nhảy ngay xuống. Nhân có bóng đêm, bí mật bước đi. Canh gác của Hoàng cung càng thêm nghiêm ngặt tầng tầng lớp lớp, mỗi phân điện cách mười phút đồng hồ sẽ gặp có một chi đội tuần tra đi ngang qua. Osi Nash rõ như lòng bàn tay bố trí mỗi tòa cung điện, y không tốn sức chút nào tránh né đại đa số thị vệ, dù tránh không khỏi cũng có cách tìm lý do lấp liếm mà vào.
Thấy cửa chính khắc hoa của phòng ngủ, ngăn không được bước chân mình, Osi Nash liền vội vàng hấp tấp chạy ào vào phòng ngủ.
Để che giấu tai mắt người khác, số lượng của hộ vệ tại phòng ngủ vẫn như thường ngày. Thủ vệ thấy vẻ mặt Osi Nash ngưng trọng, hùng hổ, sợ đến sững sờ đứng nguyên tại chỗ, kịp phản ứng thì Osi Nash đã phá cửa mà vào. Muốn ngăn cũng không thể ngăn cản được, thị vệ ngươi nhìn ta, ta coi ngươi, vội len lén đi tìm quản sự.
Tất cả sự chú ý của Osi Nash chỉ tập trung trên thân người trong phòng ngủ kia, không rảnh chú ý đến những thứ khác. Mỗi bước tới gần lại, trái tim đập càng thêm kịch liệt, máu xông lên não, tiếng tim đập bất an gõ rõ ràng trong màng tai.
Không phải bởi vì chạy trốn kịch liệt khiến tim đập rộn lên, mà là do bất an. Phòng ngủ không đốt đèn, ở bên trong bóng tối mờ mịt, cảm giác trống trải không chỗ nào để dựa vào càng trở nên rõ ràng. Trong lòng Osi Nash bất an tựa như bóng đêm đang tràn ra vậy. Cho đến khi y thấy Per đang khoác áo choàng màu đen ngồi ở bên cửa sổ đùa con trĩ trắng, trái tim đang nhảy lên kịch liệt mới hòa hoãn lại.
Nhưng khi an tâm qua đi, đón ánh mắt quét tới, Osi Nash không còn sự kích động lúc vừa đến nữa, chỉ có cúi đầu chột dạ. Y đột nhiên nhớ tới mình vừa lỗ mãng không biết lễ nghĩa xông vào, còn chưa kịp hành lễ, vì vậy vội vã quỳ xuống. Trong nháy mắt vùi đầu che giấu vẻ mặt mình, Osi Nash lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì có quy củ này.
Per chân trần tựa bên cửa sổ, trong tay cầm trái cây còn chưa gặm hết, cứng đờ tại chỗ. Quả nhiên, cuộc sống không có diễn tập, vĩnh viễn là truyền hình trực tiếp. Thấy Osi Nash quỳ xuống, hắn liền tranh thủ nhét trái cây vào trong miệng của con trĩ, bóp cổ họng thật mạnh bắt nó nuốt tất cả xuống.
Pháp trận chưa vẽ xong, Per nghĩ không ra có lý do gì để Osi Nash liều lĩnh buổi tối xuất hiện ở phòng ngủ của hắn.
“Có chuyện gì sao?” Một tay vẫn nắm cổ con trĩ trắng ép nó nuốt trái cây còn đang kẹt ở yết hầu, Per tận lực dùng âm thanh bình ổn hỏi.
Osi Nash quỳ trên mặt đất không nói được một lời nào. Per không chắc chắn là y có ý gì, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Osi Nash không biết phải xử lý thế nào, cũng đành im lặng theo.
“… Điện hạ, đi cùng ta.”
Rốt cục, Osi Nash ngẩng đầu. Một câu thâm tình nồng nàn khiến Per đang ngồi đợi tin tức lập tức bị sét đánh cháy xém.
Tay Per run lên một cái, nhéo một phát, lông chim dính đầy tay, con trĩ trắng nuốt xuống trái cây thiếu chút nữa nghẹn chết nó, cổ họng bắt đầu gào to hết mức có thể.
Per ‘cuốn theo chiều gió’…
Mẹ ơi! Hóa ra là đến để cầu xin cùng bỏ nhà trốn đi!